Lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt cô đã bị nhòe vì những giọt nước mắt.
Tuy nhiên, đôi mắt của cô có vẻ khác. Là một người chuyên đóng giả ngốc có kinh nghiệm, khả năng đọc biểu cảm của mọi người của Ứng Hiểu Vi là đỉnh cao.
“Ngọc Tuyết, họ có đánh em không?” Ứng Hiểu Vi cẩn thận hỏi.
Bùi Ngọc Tuyết rơi nước mắt. “Hiểu Vị, tôi rất sợ.”
Vừa nói, cô vừa chậm rãi rón rén đến bên cạnh Ứng Hiểu Vi.
Ứng Hiểu Vi an ủi cô. “Ngọc Tuyết, đừng sợ. Chị sẽ bảo vệ em.”
Bùi Ngọc Tuyết nghiến răng. ‘Làm thế nào mà chị bảo vệ tôi?”
Ứng Hiểu Vi nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Nếu họ vào lại, chị sẽ đi thay cho em: Bùi Ngọc Tuyết không nói.
Ứng Hiểu Vi quay đầu nhìn cô. “Ngọc Tuyết, họ có muốn tiền không?”
Bùi Ngọc Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.
Ứng Hiểu Vi hỏi. “Vậy tại sao bọn họ lại bắt cóc chúng ta? Họ sẽ giết chúng ta ư?”
Bùi Ngọc Tuyết rùng mình.
Ứng Hiểu Vi nhíu mày. Phản ứng đó có nghĩa là gì?
Đột nhiên, Bùi Ngọc Tuyết nói. “Hiểu Vi, chị có còn nhớ ba mẹ của chị không?”
Ứng Hiểu Vi kinh ngạc nói, không khỏi nhíu mi. “Chị nhớ rồi. Hôm qua ba có gọi cho chị hỏi khi nào chị quay lại gặp ông ấy.” Giọng điệu của cô cũng có vẻ hơi tự hào.
“Đó là ba tôi.” Bùi Ngọc Tuyết vui vẻ nói.
“Và của chị nữa.” Ứng Hiểu Vi nhẹ nhàng nói.
“Hiểu Vi, chị có nhớ gia đình của chị trước khi chị đến với chúng tôi không? Chị đã có một người mẹ xinh đẹp và một người cha đẹp trai?” Bùi Ngọc Tuyết kiên nhẫn nói.
Ứng Hiểu Vi ngơ ngác nhìn cô, một lúc sau mới lắc đầu. “Chị không nhớ.”
Cô cười và nói với Bùi Ngọc Tuyết. “Ngọc Tuyết, em quên là chị bị ngã cầu thang và đau đầu rồi à? Làm sao chị có thể nhớ được những điều đó?”
Bùi Ngọc Tuyết không nói nên lời. Ôi, cô muốn bóp cổ Ứng Hiểu Vi ngay lúc đó đến nhường nào.
Cô nghiến răng. “Hiểu Vi, nghĩ kỹ đi. Chị có nhớ một cái hộp không? Chắc hẳn ba mẹ chị đã đặt chiếc hộp và chị ở cùng một nơi để người khác tìm kiếm?”
Ứng Hiểu Vi lắc đầu. “Chị không nhớ gì cả.”
Bùi Ngọc Tuyết dậm chân tức giận.
“Hãy nhắm mắt lại và cố nhớ khi chị được vài tuổi. Mẹ chị đã giấu chị và một chiếc hộp ở cùng một nơi, trong khi ba chị đến tìm chị. Hãy nghĩ về nó, đã có một điều như vậy không?” Bùi Ngọc Tuyết nghĩ ra một ý tưởng, nói.
Ứng Hiểu Vi nghe Bùi Ngọc Tuyết nói, nhắm mắt lại. Cô ấy nói. “Ngọc Tuyết, chị không thể nhớ được gì.”
“Hãy cố gắng lên.” Bùi Ngọc Tuyết bực tức hạ giọng và nói nhẹ nhàng hết mức có _ thể.
Ứng Hiểu Vi gật đầu. “Được rồi, để chị cố xem… Mẹ chị đã giấu chị trong tủ quần áo. Vâng, có rất nhiều quần áo trong tủ quần áo. Bà ấy cũng tặng chị một chiếc hộp.”
Danh Sách Chương: