Anh ta đã nói gì? Rằng anh thậm chí còn không giỏi bằng những người thực tập?
Sao anh ta dám?
Làm sao dám?
Lúc đầu, Jason vẫn cư xử lịch sự với Trương Thiên Hàn. Bây giờ anh thấy Trương Thiên Hàn chỉ là một kẻ không ra gì, anh cũng không bận tâm nữa. Anh đút hai tay vào túi và hướng ánh nhìn về phía thư ký và nói. “Tôi không muốn bất kỳ người nào làm việc không chuyên nghiệp dưới quyền của tôi. Thiên Hàn này cũng họ Trương, anh ta có thể là người thân của Trương tổng? Không có thắc mắc. Trương tổng thực sự quá tốt bụng. Tôi tôn trọng sự bao dung của anh ấy. Nhưng nếu Thiên Hàn muốn làm việc dưới quyền của tôi, tôi hy vọng anh ta có thể thay đổi thái độ của mình”
Mặc dù những lời cuối cùng của .Jason đều hướng về Trương Thiên Hàn, nhưng anh hoàn toàn không nhìn Trương Thiên Hàn.
Sau khi nói điều này .Jason quay lại và nói với những người khác trong phòng họp.
“Mọi người, hãy báo cáo tiến độ về nhiệm vụ mà các bạn chịu trách nhiệm cho tôi trong ba giờ nữa. Hãy đến văn phòng của tôi và giao nó cho tôi.”
Jason đã rất hiệu quả trong công việc của mình. Sau khi ra lệnh, anh lập tức xoay người rời đi. Cứ như thể Trương Thiên Hàn không tồn tại và không xứng đáng để dành thêm thời gian nữa.
Trương Thiên Hàn hoàn toàn không để ý tới người khác.
Hơi lạnh như một cái tát vô hình vào khuôn mặt đang đỏ bừng của Trương Thiên Hàn.
Mọi người nhìn Trương Thiên Hàn như thể đang nhìn một lớp nhựa đường dày đặc.
Nó quấn lấy Trương Thiên Hàn và khiến anh cảm thấy ngột ngạt.
Trương Thiên Hàn, người được Trương Thiên Phúc bảo vệ từ khi còn nhỏ, chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã và xấu hổ như vậy.
Ứng Hiểu Vi và Trương Thiên Dương trở về nhà, lập tức từ bên trong ngửi thấy mùi thơm của nước hầm xương.
Bụng cô réo lên.
Trước khi đi, cô chỉ ăn một chút. Như vậy là chưa đủ và sau cả ngày làm việc, cô đã rất đói.
A Thanh bưng ra một bát súp. Ứng Hiểu Vi đang định nhấp một ngụm thì có người bước vào nói. “Thiếu phu nhân, Bùi phu nhân và Bùi tiểu thư đến rồi.”
Ồ, họ thực sự đã đến.
Ứng Hiểu Vi kéo tay Trương Thiên Dương, anh nắm chặt tay cô trấn an như mou61n nói. Đừng lo lắng, anh có ở đây.
Một lúc sau, Bùi Ngọc Tuyết và Phương Dạ Ngôn bước vào.
Trong thời tiết lạnh giá như vậy, Bùi Ngọc Tuyết và Phương Dạ Ngôn đã diện một bộ quần áo khá mỏng, kiểu quần áo được mặc vào cuối hè.
Ứng Hiểu Vi biết chuyện gì đang xảy ra – họ hoàn toàn không đủ tiền mua áo khoác.
Dù Bùi Ngọc Tuyết và Phương Dạ Ngôn đã trang điểm rất dày nhưng điều đó không thể che giấu được trạng thái tiếc nuối hiện tại của họ.
Vừa vào cửa, Phương Dạ Ngôn lập tức xông lên nắm lấy tay Ứng Hiểu Vi. “Hiểu Vi, thật sự đã lâu không gặp. Con không nhớ chúng ta ư? Hãy đến thăm chúng ta khi con có thời gian, được chứ. Ba của con rất nhớ con. Ông ấy nói với mẹ rằng ông ấy không quen với một ngôi nhà không có con.
Tay của Phương Dạ Ngôn lạnh vô cùng.
Bàn tay nhỏ ấm áp của Ứng Hiểu Vi đang giấu dưới lớp quần áo dày cộp của cô, bị Phương Dạ Ngôn nắm lấy thấy rùng mình.
Danh Sách Chương: