Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Chạng vạng tối, sau khi đưa Diệp Chân và Bao trưởng lão đúng giờ đi đến trước cửa phủ Đại hoàng tử Chu Huyễn.
Toàn bộ bên trong đạo trường Hắc Thủy chỉ có Bao trưởng lão và Diệp Chân nhận được nhận thiệp mời của Đại hoàng tử Chu Huyễn mà thôi.
Chỉ bởi vì chuyện này, Hàn Thạch danh bài vị trí thứ tư ở trên Thiên Bảng cảm thấy phiền muộn không thôi.
Lúc này, trước cửa phủ Đại hoàng tử Chu Huyễn mặc dù chưa nói tới ngựa xe như nước, nhưng mà tuấn mã quý, xe ngựa sang trọng cũng đang ở trước cửa phủ đầy một dãy.
- Ha ha ha, hóa ra chính là Bao trưởng lão giá lâm, mời vào trong, mời vào trong!
- Ta đoán, vị này nhất định là thiếu niên thiên tài Tề Vân Tông nổi danh gần đây - Diệp Chân Diệp thiếu hiệp đúng không, mời, mời vào trong!
Với thân phận của Đại hoàng tử Chu Huyễn, chắc chắn sẽ không đứng ở cửa phủ đón khách. Đón khách là một người với tiếng nói cười như vịt đực, thành viên quan trọng chuyên môn làm việc này vì hoàng thất chính là công công quản gia.
Hoàng thất khí phái luôn thật bất phàm, bước vào cửa phủ, sớm có cung nữ xinh đẹp thanh xuân phơ phới đứng ở hai bên dẫn đường.
Không thể không nói, Hắc Thủy đạo trường Bao trưởng lão thật là một người giao lưu rộng lớn, vẫn cực kì được hoan nghênh.
Đạp mạnh tiến vào đại điện tổ chức yến hội, cứ chào hỏi không ngừng, người quen thì một đến tiếp một người, đến đây dự tiệc đều là vương công quý tộc đang đứng xếp hàng chào hỏi hắn.
Diệp Chân thì không có đãi ngộ kia.
Diệp Chân ở bên trong Hắc Thủy Vương Thành cũng có chút thanh danh, nhưng đều là tiếng xấu, người biết Diệp Chân lại càng không nhiều, Diệp Chân xưa nay chưa từng bị lạnh nhạt.
Đương nhiên, cũng không thể nói tới vắng vẻ.
Ít nhất, còn có hai cung nữ xinh đẹp cả người toát ra hương vị thanh xuân dẫn đường cho Diệp Chân.
Nhìn hai cung nữ mặc áo thấp ngực, quần lụa mỏng, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng bóng. Thấy thế Diệp Chân đã có chút cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Lúc trên đường đến từng có một thiếu niên quý tộc vuốt ngực cung nữ dẫn đường hắn một cái, sau khi thấy cung nữ cả kinh hoa dung thất sắc cũng khiến cho tay chân Diệp Chân trở nên ngứa ngáy.
Nhắc tới cũng thật kỳ quái, gần đây Diệp Chân luôn cảm thấy xuân tâm manh động, nhìn thấy cảnh như vậy, bờ môi cũng đã có chút khô.
Điều khiến Diệp Chân hoài nghi, có phải giống với việc trước đó phát tình với Hoa Ly, có lẽ đã đến cái thời kỳ gì đó hay không.
- Vị trí Bao trưởng lão ngồi ở đâu, các ngươi dẫn ta tới bên cạnh chỗ ngồi của hắn, nhớ phải đúng đấy.
Diệp Chân vốn đi theo Bao trưởng lão, nhưng mà Bao trưởng lão... con hàng này hồng quang đầy mặt đi. Diệp Chân chỉ có thể cho vị cung nữ đang dẫn đường này nói như vậy.
- Vị khách này. Đây là chỗ ngồi của Bao trưởng lão, ngươi nếu đi cùng với hắn thì ngồi ở dưới tay của hắn là được rồi!
Hôm nay, Đại hoàng tử tổ chức yến hội mặc dù không giống với yến hội cung đình chính thức, nhưng vẫn có loại ghế ngồi đơn có chút trang trọng. Tức là mỗi người đều tự ngồi vào một vị trí của riêng mình.
Hai bên là một loạt ghế ngồi đơn, xếp theo đại điện ngay mặt chủ tọa hiện lên hình chữ bát (八) mở ra.
Loại ghế ngồi này vô cùng chú ý số ghế, càng ngồi gần ở vị trí chủ tọa chính giữa, vị trí càng tốt, cũng đại biểu khách nhân có địa vị càng cao.
Bao trưởng lão ở Hắc Thủy Vương Thành có địa vị không phải chỉ đơn giản là cao tầm thường.
Bên trái vị trí chủ tọa, cách vị trí chủ tọa vẻn vẹn có một chỗ ngồi mà thôi.
Có điều, điểm này cũng không hề kỳ quái.
Những ngày này, Diệp Chân ở trong Hắc Thủy Vương Thành pha trộn cũng lâu rồi, cũng biết rất nhiều điều bí ẩn.
Ví dụ như, khi mỗi một vị tân hoàng Hắc Thủy Quốc đăng cơ, trước khi đăng cơ đều phải đi đến Tề Vân Tông để bái kiến chưởng môn Tề Vân Tông trước, đạt được sự cho phép của chưởng môn Tề Vân Tông đương nhiệm mới tính.
Thậm chí lúc tân hoàng đăng cơ, chủ trì nghi thức chính là đại chưởng môn Tề Vân Tông đương nhiệm.
Mặc dù nói Tề Vân Tông cũng không có không mất tư cách có hoàng tử thừa kế ngôi vị hoàng đế nhưng mà bất luận vị hoàng tử nào, nếu muốn trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế kia thì ai cũng đều phải đạt được sự ủng hộ của Tề Vân Tông.
Bằng không, biểu hiện cho dù tốt, cũng không có tư cách mơ tưởng trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Chuyện lâm vào một vòng lẩn quẩn như thế, mỗi một vị tân hoàng trước khi đăng cơ đều sẽ hết sức lôi kéo Tề Vân Tông, chỉ mong đạt được ủng hộ của bọn họ.
Nhưng sau khi đăng cơ, cũng bắt đầu tìm kiếm nghĩ cách hạn chế thế lực của Tề Vân Tông, sau đó là đi vào con đường âm thầm chèn ép Tề Vân Tông, để cho con cháu sau này của bọn họ sẽ không đến mức lại đi vào vết xe đỗ của bọn họ ngày xưa, bị quản chế bởi Tề Vân Tông.
Ly Thủy Tông là tông môn được hoàng thất nâng đỡ.
Nhưng mà cho tới tận bây giờ, mục tiêu của hoàng thất vẫn không đạt được, hoàng tử muốn đạt được tư cách kế vị vẫn như trước phải nịnh nọt Tề Vân Tông, đạt được sự ủng hộ của Tề Vân Tông.
Hiện nay, tu vi của Hắc Thủy Quốc Nguyên Khang Đại Đế đã thật lâu không cách nào đột phá đến Hóa Linh cảnh để tăng trưởng thọ nguyên, lại tửu sắc vô độ, sức khỏe ngày càng suy giảm, dưới tình huống hoàng tử tranh vị lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhất là Đại hoàng tử Chu Huyễn và Tam hoàng tử Chu Hỗn càng ngày càng tranh đấu túi bụi, cứ ba ngày là một yến tiệc nhỏ, năm ngày một yến tiệc lớn.
Như Đại hoàng tử Chu Huyễn hôm nay tổ chức yến hội, cũng thuộc về loại tình huống này.
Đương nhiên, loại chuyện này không cần để cho Diệp Chân quan tâm.
Chuyên tu võ đạo, rong ruổi tung hoành ở giữa trời xanh mây, cầu được an nhàn tự tại, mới là mục tiêu của Diệp Chân.
Hai cung nữ đang trong giai đoạn thanh xuân mỹ lệ quỳ ở bên cạnh Diệp Chân, một người thì pha trà, một người thì giúp Diệp Chân bóc lấy bồ đào, có hơi đứng dậy cúi mắt xem xét, có thể tim đập một chút, cũng là một chuyện cực tốt.
- Hoa Dương công chúa đến...
- An Xương Quận Vương đến...
- Tả Túc Vệ đại tướng quân đến...
Mỗi lần hô lên một tên người, cửa đại điện lại là một hồi náo nhiệt, người có thân phận thấp như ong vỡ tổ tới nghênh đón, chen nửa ngày đổi lấy việc nhìn thấy dung mạo cao cao tại thượng kia.
Sau đó người tiến vào điện lại đuổi tới một góc nào đó trong đại điện, khuôn mặt tươi cười ân cần thăm hỏi đại nhân vật mình chưa từng nghênh đón.
Diệp Chân cảm thấy cả một đám người bọn họ cười đến mặt đều căng cả gân, nào có như hắn có thể tự tại thế này.
Ăn một quả bồ đào đã được bóc lột tốt, lay động một chút thân thể, sau đó trông thấy mà thèm tim đập một chút.
Rất nhanh, thời gian chênh lệch không nhiều lắm, thời gian bắt đầu buổi tiệc nhanh chóng đến, cả một đám đại nhân vật lui về phía sau, ngồi vào vị trí của mình.
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên ở trên đỉnh đầu Diệp Chân.
Ngay khi Diệp Chân ngẩng đầu thì hai cung nữ phục vụ bên người đã vội vàng quỳ xuống đất vấn an.
- Bái kiến Vương cung phụng!
- Tiểu tử, ngươi là nhà ai tới, chỗ ngồi này chính là chỗ ngươi có thể tùy tiện ngồi à? Mau đi chỗ khác đi!
Vị Vương cung phụng kia không nhịn được vung lên tà áo nói.
- Vị khách này, vị này chính là vị cung phụng của hoàng thất Hắc Thủy Quốc - Vương đan sư, rất khó lường, chỉ là vị Đan sư giỏi nhất chỉ thua Hắc Thủy Đan Vương ở Hắc Thủy Quốc, người nhường cho hắn chỗ ngồi đi!
Một quản sự phủ hoàng tử với bộ dáng khiêm tốn, cất âm thanh nhỏ giọng cầu khẩn Diệp Chân, hôm nay ở yến hội này, những nhân vật đến đây bọn hắn một người cũng đều không thể đắc tội, nếu không quãng đời còn lại e là không dậy nổi.
- Ừm... Tốt...
Phun ra một hạt bồ đào tử, Diệp Chân chậm rãi ung dung đứng dậy nhường chỗ ngồi.
Một cái chỗ ngồi, nhường thì cứ nhường thôi.
Chuyện này, Diệp Chân không thèm quan tâm.
Thân phận địa vị không biết bởi vì ngươi đã ngồi một chỗ ngồi tốt mà có chỗ thay đổi.
- Diệp thiếu hiệp, chỗ ngồi này chính là chỗ ngồi của bản vương, làm phiền nhường một chút!
Diệp Chân đang muốn ngồi xuống chỗ ngồi trước một người An Xương Quận Vương Chu Thiên Thụ cười chắp tay với Diệp Chân, trên nét mặt có vài phần tốt đẹp. Ngày hôm trước bị Diệp Chân đến thăm đòi nợ còn hơi bực bội đã quét sạch.
Diệp Chân ngẩn người, đi đến chỗ ngồi kế tiếp, được rồi, một chỗ ngồi mà thôi, anh đây không chấp nhặt với ngươi.
Khi Diệp Chân đi đến chỗ ngồi thứ năm, lúc hắn đang muốn ngồi xuống. An Xương Quận Vương Chu Thiên Thụ lại mở miệng.
- Diệp thiếu hiệp, chỗ ngồi chính là chỗ ngồi của Thất đệ ta rồi, ngươi cũng ngồi không được.
Diệp Chân có chút buồn bực. Dời bước sang chỗ ngồi kế tiếp.
- Diệp thiếu hiệp, chỗ này càng không được ngồi, đây là chỗ ngồi của cửu muội Hoa Dương công chúa, nàng có tính tình...
An Xương Quận Vương Chu Thiên Thụ cảm thấy thật đắc ý, đến vòng tròn này, Diệp Chân ngươi ngoan ngoãn cảm thụ sự kinh ngạc đi.
Diệp Chân hoàn toàn buồn bực, hai cung nữ đi theo hầu hạ Diệp Chân cũng biến thành khẩn trương.
Được rồi, ta tiếp tục đổi!
Dưới sự phiền muộn, Diệp Chân dẫn theo hai cung nữ trực tiếp đi đến dãy trái chỗ ngồi thứ chín, cũng tức là chỗ cuối cùng ở bên trái ngồi xuống.
Lần này, sẽ không có người quấy rầy.
Lại nói, việc ăn bồ đào càng khiến tâm run rẩy, Diệp Chân còn không có hưởng thụ đủ đây này.
Nhất là sau khi cả hai hai cung nữ phát hiện hành vi của Diệp Chân, khuôn mặt hồng hồng, hết lần này tới lần khác không dám nói lời gì, còn phải hầu hạ, để Diệp Chân liếc mắt một cái, cảm giác kia... Thật thoải mái.
Rất nhanh, phần lớn người đều nhập tọa, vị Hoa Dương công chúa kia cách Diệp Chân hai chỗ ngồi cũng ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống, kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Chân, sau đó nhìn Diệp Chân mỉm cười, xem như chào hỏi với Diệp Chân.
Thời gian này, người cực được hoan nghênh - Bao trưởng lão, rốt cục cũng đã bắt chuyện xong, từ nơi hẻo lánh trong đại điện trở lại chủ điện chuẩn bị ngồi xuống.
Con mắt quét qua, lúc hắn từ trong đại điện tìm được Diệp Chân ngồi ở vị trí chót nhất, sắc mặt thay đổi.
Nhưng mà hắn kiến thức rộng rãi, nhìn nhân vật phía trước lập tức liền hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Phất ống tay áo một cái, nhanh chân đi đến phía trước Diệp Chân, cũng tức là chỗ ngồi dãy trái thứ hai đếm ngược ngồi xuống.
- Diệp Chân, sao ngươi lại ngồi ở vị trí cuối cùng đó.
Nhìn sang cung nữ hầu hạ Bao trưởng lão có rãnh ngực sâu hoắm kia, Diệp Chân cười nói:
- Ngươi cũng đi theo ta đến đây ngồi, còn hỏi!
- Kỳ thật không cần, ngươi ngồi ở đây ta còn không được tự nhiên đấy!
Diệp Chân phải nghiêng mắt nhìn rồi nói.
- Tiểu tử ngươi... bộ dáng này, có phải chưa nếm thử lần nào đúng không? Có muốn ta gọi Đại hoàng tử an bài cho ngươi mấy người hay không?
Vừa nói xong, mấy cung nữ bên cạnh mặt lập tức đỏ cả.
- Không phải đâu, lão già ngươi cũng quá...
Diệp Chân nói đến đây con mắt trừng lớn, lập tức nghẹn lời.
Bàn về vô sỉ, hắn mang cưỡi ngựa cũng không bằng Bao trưởng lão.
- Quá thì sao? Hừ, lão phu thật đúng là không muốn cùng bàn với đám mắt mù này đâu.
Đột nhiên, giọng nói của Bao trưởng lão hạ xuống, lặng lẽ cười nói.
- Không bồi một thiên tài không đến hai năm mà tu vi từ Luyện Huyết nhất trọng bão táp đến Dẫn Linh cảnh trung kỳ, những lão già kia thật đúng là mắt mù!
- Lão già ngươi nhìn ra tu vi thật sự của ta?
Diệp Chân chấn động.
- Cái rắm! Là tiểu tử ngươi lúc đột phá ba động đã kinh động đến lão phu, thế nên lão phu mới biết. Lại nói, tiểu tử ngươi có công pháp ẩn tàng khí tức không tệ, lão phu này một chút cũng nhìn không ra...
Khi Diệp Chân thoáng thở dài một hơi, chỗ ngồi dãy trái bên này lấy trước mấy vị, trong nháy mắt có chút ngồi không yên.
Không gì khác, Bao trưởng lão đức cao vọng trọng lại ngồi xuống chỗ ngồi cuối cùng bọn họ sao có thể ngồi vững được?
Hoa Dương công chúa và An Xương Quận Vương Chu Thiên Thụ đồng thời đứng dậy tới xin Bao trưởng lão đứng lên.
- Bao trưởng lão, mời Bao trưởng lão lên ngồi, ngươi ngồi ở vị trí này, chúng ta thế nào có thể ngồi được vững!
Chu Thiên Thụ cười nói theo.
- A, ta bồi Diệp Chân!
Bao trưởng lão nói một câu để nụ cười trên môi của Chu Thiên Thụ trở nên cứng đờ, Hoa Dương công chúa nghe thế bên trong đôi mắt đẹp lại hiện lên vẻ khác lạ.
Đang chuyển bị khuyên, cửa ra vào vang lên tiếng hô cao giọng.
- Hắc Thủy... Đan Vương... Giá lâm!
Vừa nghe sáu chữ này, khách quý trong đại điện vừa mới ngồi xuống cả sảnh đều đồng loạt đứng lên, cười nhẹ nhìn về phía cửa ra vào.
Ngay sau đó, ở cửa, Hắc Thủy Đan Vương từ từ bước vào.
- Đan Vương, mời tới bên này, chỗ ngồi của ngươi là vị trí thứ nhất bên tay trái, mời người qua bên này ngồi xuống.
Đại tổng quản Vương phủ cười đến khóe miệng đều toét ra.
Bọn họ Hắc Thủy Đan Vương đã mời vô số lần, mỗi lần tổ chức yến hội đều phát thiệp mời, nhưng mà không còn thấy vị này tham gia yến tiệc nào!
Hắc Thủy Đan Vương nhanh chân đi vào điện, mặc kệ Đại tổng quản Vương phủ dẫn đường, trái phải nhìn một tí, ánh mắt vui vẻ, đột nhiên đi về hướng vị trí cuối cùng bên trái!
Danh Sách Chương: