- Cái gì? Hai mươi đệ tử nội môn, tám mươi đệ tử ngoại môn bố trí ở quận thành Âm Sơn, chỉ còn lại ba người các ngươi?
Trong quận thành Âm Sơn, Sở Quân từ Ly Thủy Tông ngự không chạy tới nhìn ba gã đệ tử Ly Thủy Tông chưa tỉnh hồn ở trước mắt, không khỏi thất kinh lên tiếng.
- Vương Vận Bảo, tên phế vật Vương Vận Bảo kia đâu rồi, chạy đi chỗ nào rồi!
Sở Quân quát hỏi.
- Vương sư huynh... Hắn... Hắn đã chết!
Một tên đệ tử ngoại môn của Ly Thủy Tông va chạm hàm răng nói.
- Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng!
Nghe tin Vương Vận Bảo chết rồi, Kim Thái cùng Đỗ Tiên Tu hộ tống Sở Quân một đường tới đây đồng thời kinh hô.
- Các ngươi không phải nói, Diệp Chân kia chỉ là Chân Nguyên nhị trọng sao? Vương Vận Bảo đã là Chân Nguyên tứ trọng đỉnh phong, làm sao có thể bị hắn giết! Càng không nói đến, còn có tám mươi ngoại môn, hai mươi đệ tử nội môn phụ trợ. Phần lực lượng này, giết Chân Nguyên nhị trọng Diệp Chân mười lần trăm lượt cũng có thể, làm sao có thể bị phản sát?
Gương mặt của Đỗ Tiên Tu khó có thể tin.
- Dẫn ta đi xem thi thể của Vương Vận Bảo!
Gương mặt của Sở Quân âm trầm nói.
Nửa khắc đồng hồ sau, Sở Quân cẩn thận dò xét thi thể ở cửa thành bắc, trầm giọng nói.
- Diệp Chân kia, hoàn toàn chính xác chỉ có tu vi Chân Nguyên nhị trọng, có điều, Chân Nguyên lại cực kỳ ngưng luyện. Hơn nữa, tựa hồ trong tay nắm giữ một môn Chân Nguyên bí kỹ cực kỳ lợi hại!
- Chân Nguyên bí kỹ?
Sắc mặt của Kim Thái cùng Đỗ Tiên Tu đồng thời biến đổi.
- Không sai, hơn nữa Chân Nguyên bí kỹ này còn có chút tương tự Chân Nguyên Kiếm Chỉ của Ly Thủy Tông chúng ta!
Sở Quân nói.
Đỗ Tiên Tu nhướng mày.
- Sở sư huynh, ngươi là nói, người này học được Chân Nguyên Kiếm Chỉ của Ly Thủy Tông chúng ta? Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Chân Nguyên Kiếm Chỉ ở Ly Thủy Tông ta, đều là bí mật bất truyền, sao có thể để người Tề Vân Tông học?
- Hết thảy đều có khả năng!
- Sở sư huynh, theo biên quân nói, Diệp Chân kia cưỡi Ngân Giác Mã, đi về phía bắc, chúng ta có nên lập tức đuổi theo hay không?
Kim Thái thúc giục nói.
Nghe vậy, Sở Quân lại lắc đầu.
- Không vội, tiểu tử kia chỉ là Chân Nguyên cảnh, trốn không thoát lòng bàn tay của chúng ta, hiện tại, chúng ta nên giải quyết một phiền toái khác! Đã lâu như vậy, chúng ta đều không cách nào giải quyết phiền toái này, lúc này đây, nên cám ơn Diệp Chân cho chúng ta cơ hội a.
- Phiền toái gì?
- Đi theo ta!
Chỉ chốc lát, một nhóm sáu người Ly Thủy Tông đã xuất hiện trong Mông phủ.
Trong Mông phủ, Mông lão phu nhân đang ngồi trong sân, ánh mắt ngắm nhìn phương bắc, gương mặt đầy hi vọng.
- Mông lão phu nhân, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, trên người Mông Tiểu Nguyệt đến cùng có bí mật gì, hiện tại ngươi tốt nhất nói ngay, không nói, ngươi vĩnh viễn sẽ không có cơ hội.
Sở Quân tiến vào Mông phủ gằn giọng nói.
Mông lão phu nhân phảng phất như không nghe được, ánh mắt ngơ ngác ngóng nhìn phương bắc.
Bộ dáng này lại chọc giận Kim Thái, xông lên trước cho Mông lão phu một tát.
- Lão thái bà, Đại sư huynh hỏi ngươi, ngươi điếc sao!
- Ta nhổ vào! Một đám súc sinh lang tâm cẩu phế!
Mông lão phu nhân tức giận mắng một tiếng, hung hăng phun lên mặt Kim Thái một ngụm máu.
Kim Thái tức điên, đang muốn tiến lên quát mắng, Sở Quân một mực âm trầm vung khẽ ống tay áo, mấy đạo linh quang đột nhiên bắn về phía Mông lão phu nhân.
Thoáng chốc, thân hình của Mông lão phu nhân bị mấy đạo linh quang cắt thành mấy khúc, thi thể rơi lả tả ở trên đất, chỉ có thủ cấp tóc trắng xoá, như trước ngắm nhìn phương bắc, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Nhân vật đức cao vọng trọng như Mông lão phu nhân, Sở Quân lại nói giết liền giết, để Kim Thái cùng Đỗ Tiên Tu rùng mình một cái, sau lưng ba gã đệ tử ngoại môn Ly Thủy Tông may mắn còn sống sót, càng sững sờ ở chỗ đó.
- Đỗ sư đệ, một hồi đi ra ngoài, ngươi nói cho Thái Thú quận Âm Sơn, nói Diệp Chân lang tâm cẩu phế, tâm ngoan thủ lạt, bắt cóc Mông Tiểu Nguyệt, còn giết Mông lão phu nhân! Nói cho hắn biết, để hắn lập tức thông cáo triều đình, đồng thời hạ lệnh truy nã Diệp Chân.
Sở Quân chậm rãi nói.
Nghe vậy, Kim Thái cùng Đỗ Tiên Tu vốn ngẩn người, sau đó nhìn Sở Quân giơ ngón tay cái lên.
- Sư huynh cao minh!
- A, lão thái bà này vừa chết, coi như những năm này chúng ta sở tác sở vi bị người vạch trần ra, cũng không có sóng lớn gì.
Trong tiếng hừ lạnh, Sở Quân cất bước đi ra ngoài Mông phủ.
Vô thanh vô tức, mấy đạo linh quang từ ngón giữa của Sở Quân bắn ra, ba gã đệ tử ngoại môn của Ly Thủy Tông đang ngẩn ra, lập tức đầu một nơi thân một nẻo.
Hí!
Kim Thái cùng Đỗ Tiên Tu rùng mình một cái.
- Kim sư đệ, Đỗ sư đệ, còn đứng đó làm gì, mau mau bố trí một chút, sau đó theo ta đi đuổi bắt Mông Tiểu Nguyệt!
- Vâng!
Kim Thái cùng Đỗ Tiên Tu đồng thời đáp.
...
Trên đường lớn ngoài quận thành Âm Sơn, Diệp Chân đang ôm Mông Tiểu Nguyệt hôn mê đánh ngựa bay nhanh, vừa đánh ngựa đi nhanh, Diệp Chân vừa quay đầu nhìn lên bầu trời.
Hắn từ quận thành Âm Sơn chạy ra đã có gần nửa canh giờ, theo Mông lão phu nhân nói, viện binh của Ly Thủy Tông cũng sắp tới rồi.
Nếu như Ly Thủy Tông có viện binh đến, nhất định có tồn tại có thể phi hành ở trên trời, mặc kệ Ngân Giác Mã của hắn chạy mau nữa cũng không nhanh bằng bay ở trên trời được.
- Oa! Nãi nãi... Nãi nãi!
Đột nhiên, Mông Tiểu Nguyệt vẫn còn đang hôn mê không có dấu hiệu nào tỉnh lại, mở to mắt, khóc lớn lên, vừa khóc vừa hô hào nãi nãi.
- Tiểu Nguyệt, không sao, đừng khóc đừng khóc!
- Nãi nãi, ta mơ thấy nãi nãi chết rồi, nãi nãi ta bị người giết chết rồi!
Nước mắt không cầm được từ trong mắt Mông Tiểu Nguyệt tuôn ra.
Trong lòng Diệp Chân chấn động mạnh một cái, không khỏi quay đầu nhìn về phía quận thành Âm Sơn.
Dựa theo lúc trước suy tính, lúc này, hẳn là viện binh của Ly Thủy Tông đuổi tới quận thành Âm Sơn, mà trùng hợp, Mông Tiểu Nguyệt lại mơ thấy nãi nãi bị giết...
Giữa các thân nhân, thường thường có cảm ứng rất thần dị.
Ý nghĩ này, Diệp Chân đã không còn dám tiếp tục nghĩ, chỉ có thể an ủi Mông Tiểu Nguyệt. Nhưng ngoài miệng Diệp Chân an ủi Mông Tiểu Nguyệt, trong nội tâm lại như thiêu như đốt.
Viện binh của Ly Thủy Tông đã đuổi tới quận thành Âm Sơn, như vậy không bao lâu sẽ có thể đuổi kịp mình, tồn tại biết bay, kém nhất cũng là Dẫn Linh cảnh trung hậu kỳ, càng có thể là Hóa Linh cảnh.
Nếu đuổi theo, Diệp Chân lấy cái gì đối phó Hóa Linh cảnh?
Nếu là Chân Nguyên cảnh, Diệp Chân liều mạng, có lẽ còn có một chút hi vọng sống, thế nhưng ở trước mặt Dẫn Linh cảnh thậm chí Hóa Linh cảnh, Diệp Chân ngay cả cơ hội liều mạng cũng không có.
Không được!
Không thể trốn như vậy được.
Trốn như vậy chỉ có một con đường chết.
Bởi vì ở Bắc Địa mười ba quận có hoàn cảnh địa lý cực kỳ đặc thù, phía bắc Âm Sơn, thảm thực vật thưa thớt, hoang vắng, thậm chí có ngàn dặm hoang mạc, chỉ cần bay lên không trung, có đầy đủ thị lực, nhân vật ở trên mặt đất, quả thực nhìn một cái không sót gì.
Coi như Ngân Giác Mã chạy mau nữa, một canh giờ cũng chỉ hai ba trăm dặm, coi như là tốc độ phi hành của Dẫn Linh cảnh, gần nửa canh giờ sẽ đuổi kịp.
Dù bọn hắn bỏ mặc Diệp Chân chạy một ngày một đêm, chỉ cần bọn hắn ở trên trời chuyển một vòng, cũng có thể nhẹ nhõm tìm được Diệp Chân.
Sau khi suy nghĩ một phen, ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Âm Sơn sơn mạch cách đó không xa.
Âm Sơn sơn mạch, nối ngang đông tây, thảm thực vật phong phú, nhưng mà bởi vì Bắc Địa mười ba quận hoang vắng, ở trong Âm Sơn sơn mạch, hiếm có người đặt chân.
Loại tình huống đặc thù này để Yêu thú ở trong Âm Sơn sơn mạch hoành hành, Yêu thú Nhân giai tùy ý có thể thấy được, Yêu thú Địa giai cũng phổ biến, trong truyền thuyết, ở trong Âm Sơn sơn mạch, càng có vài Yêu thú Thiên giai.
Yêu thú Thiên giai, đây chính là tồn tại có thể so sánh với Chú Mạch cảnh.
Có thể nói, Âm Sơn sơn mạch, cơ hồ là cấm địa tử vong của Hắc Thủy Quốc, đừng nói người bình thường, coi như võ giả tu luyện có thành tựu đi vào, cũng là cửu tử nhất sinh.
Nhìn lấy Âm Sơn ở phương xa xanh tươi trùng điệp, Diệp Chân đột nhiên cười.
- Ta lại quên, có bản sự kia, ta chính là một nửa chúa sơn lâm rồi.
Đột nhiên, Diệp Chân hung hăng đánh vào cái mông của Ngân Giác Mã, Ngân Giác Mã bị đau chạy như điên, Diệp Chân mạnh mẽ từ trên người Ngân Giác Mã bắn ra, thân hình giống như sao băng lao về phía rừng cây.
Trong rừng cây, Diệp Chân lăng không đạp trên thân cây mà đi, thẳng đến Âm Sơn sơn mạch, không để lại một tia dấu vết.
Sau khi thân ảnh của Diệp Chân biến mất ở trong rừng cây khoảng nửa canh giờ, ba đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, ngăn Ngân Giác Mã đang chạy tán loạn kia lại.
- Có vết máu, tọa kỵ này hẳn là tọa kỵ của Diệp Chân!
Kim Thái nói.
- Hừ, tiểu tử này ngược lại thông minh, biết vứt ngựa mà đi.
Sở Quân hừ lạnh một tiếng, cúi đầu suy nghĩ.
- Sở sư huynh, tiểu tử này bỏ tọa kỵ, sẽ chạy chỗ đó, sẽ không phải tiến vào Âm Sơn chứ?
Kim Thái nói.
Đỗ Tiên Tu lập tức bác bỏ ý nghĩ của Kim Thái.
- Không có khả năng, Âm Sơn sơn mạch, ngay cả chúng ta đi vào cũng nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, Chân Nguyên nhị trọng đi vào, đây không phải là muốn chết sao?
- Sở sư huynh, ta xem tiểu tử này dùng kế sách nghi binh, chi bằng chúng ta theo đại lộ phản hồi tìm kiếm...
- Không, hết thảy đều có khả năng!
Sở Quân nói.
- Các ngươi đừng quên, nếu tiểu tử này có người của Tề Vân Tông tiếp ứng thì sao?
Kim Thái cùng Đỗ Tiên Tu ngẩn người, cùng kêu lên nói.
- Sở sư huynh cao minh!
- Các ngươi xem, quay lại Tề Vân Tông, tổng cộng có ba con đường, bên trái là đường vòng quận Vũ An quay lại Tề Vân Tông, một cái khác là thẳng ra quận Âm Sơn, lướt qua Hắc Thủy Hà, quay lại Tề Vân Tông, mà Âm Sơn nguy hiểm nặng nề, cũng có thể trở thành con đường thứ ba.
- Như vậy đi, hai vị sư đệ, các ngươi chỉ có tu vi Dẫn Linh cảnh, tốc độ phi hành chậm, Đỗ sư đệ ngươi từ bên trái đuổi giết Diệp Chân, Kim sư đệ, ngươi tiến vào Âm Sơn sơn mạch, từ con đường này truy tìm tung tích của Diệp Chân.
- Mà ta, sẽ từ giữa lộ truy tìm, trung tâm phối hợp tác chiến! Trong các ngươi nếu người nào phát hiện hành tung của Mông Tiểu Nguyệt cùng Diệp Chân, hay gặp được cường địch liền phát tin tức cầu cứu, ta có thể lập tức đuổi tới.
Mấy hơi sau, ba đạo thân ảnh phân trái, giữa, phải ba đường cùng nhau phóng lên trời...
Danh Sách Chương: