- Ô Thần tế, một bộ lạc nữa thôi, ta không muốn để người khác mượn cớ, ngươi nhanh bảo Sa nhân về đi, ta sẽ thi pháp. Đối mặt Ô Vưu ngăn cản, Diệp Chân lại không gấp chút nào. Ô Vưu đã biết mình mắc câu nhưng cũng không bỏ được lưỡi câu. Nếu Diệp Chân để Ô Vưu dễ dàng toại nguyện như thế, bỗng dưng đưa cho Ô Vưu một phần đại lễ mới là thật ngốc. Diệp Chân trước đó nhượng bộ nói cho cùng là vì giờ khắc này. Chỗ tốt của Diệp Chân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.