Tích tiệp dư trong khoảng thời gian này, lúc nên hầu hạ Hoàng thượng thì hầu hạ, lúc cáo biệt lại cùng Hoàng thượng hôn môi. Lúc thỉnh an cũng không bị làm khó, liên tiếp thị tẩm làm cho các nữ nhân khác không dám đi thăm dò tâm tư của Hoàng thượng, lòng người là như vậy, ỷ mạnh hiếp yếu. Đối đãi với người mới các nàng có thể kiêu căng, đối đãi với người mới được sủng ái, các nàng tuy rằng ganh tỵ nhưng cũng chỉ có thể từ từ tính tiếp.
Hoàng đế mấy ngày nay ở Vĩnh Thọ cung có thể nói là thể xác và tinh thần đều thư sướng. Hoàng đế thân thể vô cùng thoải mái, không chỉ nói việc trên giường hắn cùng Tích tiệp dư hài hòa hết sức, thủ pháp xoa bóp của nàng cũng khiến Hoàng đế không hưởng thụ không được.
Thân thể thư thái, tâm cũng vui sướng. Bọn họ xuống giường cùng nhau luyện chữ, đương nhiên là Tích tiệp dư luyện chữ còn Hoàng đế ở đằng sau trêu chọc. Tích tiệp dư pha trà cho Hoàng đế, Hoàng đế thưởng thức sau lại đút trà cho nhau. Tích tiệp dư cũng bồi Hoàng đế ngắm cảnh, chỉ là không muốn chạm mặt người khác nên Tích tiệp dư chỉ cho Hoàng đế tản bộ trong viện của nàng, Hoàng đế thấy phong cảnh cũng không có gì đẹp mắt, mỹ nhân đã làm hắn nhìn mãi không chán rồi.
Cách ngày hai mươi sáu tháng chạp chỉ có hai ngày, Hoàng đế cũng không có ngủ lại hậu cung. Hoàng đế rất bận rộn, nguyên nhân là lễ tân niên, hai mươi sáu tháng chạp Hoàng đế liền gác bút không xử lý công vụ nữa, đợi qua năm mới mới tiếp tục xử lý.
Cho nên Hoàng đế thừa dịp trước khi phong bút liền đem tất cả mọi việc xử lý trước mới tốt.
Hậu cung thấy Hoàng đế rốt cuộc không tìm Tích tiệp dư thị tẩm nữa mới an tâm, tuy rằng lòng mong đợi của các nàng đều rơi vào khoảng không, nhưng ai cũng không được thị tẩm nên lòng các nàng mới cân bằng một chút, người khó chịu cũng nên là Tích tiệp dư mới đúng.
Nhưng các nàng không biết là Tích tiệp dư này lại đang cảm thấy may mắn, mấy ngày nay hai người ở cùng một chỗ nên lễ vật của nàng cũng chưa chuẩn bị tốt, chung quy là cũng tại vì nếu Hoàng đế biết trước lễ vật ra sao thì cũng không có gì thú vị.
Hoàng đế không ở đây hai ngày, Quý U mới có thời gian chuẩn bị lễ vật. Quý U không biết các nữ nhân trong hậu cung chuẩn bị lễ vật gì, nhưng nàng chuẩn bị cái này là thừa dịp Hoàng đế vắng mặt mà điêu khắc.
Tuy rằng lễ vật năm mới đều mang ngụ ý cát tường may mắn gì đó, nhưng nàng là đang theo đuổi Hoàng đế a. Lễ vật cho tình nhân nàng cũng không theo cái hướng gì mà như ý cát tường.
Lúc Quý U ở thế giới tu tiên cũng không thiếu ngọc tốt, chẳng những vô giá mà còn mang chút linh khí nữa. Tuy không có tác dụng gì khác nhưng khi gặp nguy hiểm cũng có thể hộ thân một chút.
Bình tĩnh mà xem xét thì Hoàng đế đối xử với Quý U rất tốt, không phải thích, không phải yêu nhưng là khác biệt. Quý U thừa nhận mục đích nàng đối tốt với Hoàng đế cũng không đơn thuần, Quý U chỉ muốn sống tốt trong cung nên nhất định phải cạnh tranh. Nhưng Quý U đối với Hoàng đế làm sao mà không có chút tình cảm nào được, hai người hằng đêm ở cùng nhau, nàng hy vọng Hoàng đế tốt với nàng, cũng hy vọng Hoàng đế gặp được chuyện như ý.
Thời điểm Quý U điêu khắc trong phòng cũng không có một ai, nàng tràn đầy chăm chú với miếng ngọc trên tay, góc này đẽo một chút, góc kia khắc một chữ, gặp lúc khó xử lại nhíu nhíu mày, giải quyết xong thì khóe miệng khẽ cười. Ánh mặt trời mùa đông bao trùm lên người nữ nhân đang hết lòng điêu khắc, điềm tĩnh tốt đẹp.
Hoàng đế đang cố gắng phê duyệt tấu chương trong Dưỡng Tâm điện, cũng không biết tiểu nữ nhân ở cung Vĩnh Thọ đang làm gì đó.
Thích Bạch hai ngày nay thập phần bận rộn, một ngày nhiều nhất là ngủ được hai canh giờ, làm cho hắn rất là mệt mỏi. Gần sang năm mới các nơi đều có tấu chương dâng lên, rất nhiều sự tình cần giải quyết, nếu có thể gác sang năm sau thì bây giờ bọn họ cũng không trình sổ con lên.
Tiểu Thịnh Tử nhìn thấy thái giám ở ngoài cửa nhìn quanh, lặng lẽ đi qua hỏi xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy trong tay tiểu thái giám bưng một chén sứ, liền sáng tỏ gật gật đầu hỏi “Vị nương nương nào đưa đến?” Tiểu thái giám trả lời là Tình quý tần nương nương.
Trước giờ chuyện đưa canh đến Dưỡng Tâm điện không ít, phi tần từ tứ phẩm trở lên đều đã làm qua, Hoàng hậu nương nương cùng Tình quý tần đưa qua Hoàng thượng cũng sẽ nể mặt uống hai ngụm. Mà các phi tần khác đưa canh đến Hoàng thượng sẽ ban thưởng cho nô tài phục vụ trong điện. Canh này nếu là Tình quý tần đưa đến, Tiểu Thịnh Tử sẽ trực tiếp mang vào cho Hoàng thượng.
Thích Bạch nghe tiếng vang mới ngẩng đầu nhìn chén canh trên bàn.
“Hoàng thượng, đây là Tình quý tần nương nương đưa đến cho ngài chén canh thịt dê củ cải, ngài nhanh chóng dùng đi, đồ ăn sáng ngài mới chỉ dùng một chút, uống chút canh chống lạnh cũng rất tốt.” Tiểu Thịnh Tử nhanh chóng khuyên Hoàng đế dùng nhiều thêm. Hoàng thượng một khi bận rộn đều quên ăn quên ngủ, đối với thân thể không tốt, hai ngày nay cộng lại cũng mới ăn được vài miếng, Tiểu Thịnh Tử chờ cơ hội liền khuyên nhủ Hoàng thượng.
Thích Bạch nhìn canh này mới dừng bút lại uống vài hớp. Nhớ đến gần đây đều không đi tìm Tình quý tần, liền nói với Tiểu Thịnh Tử “Đem đèn hoa sen bát bảo trong khố phòng ban cho Tình quý tần, năm mới treo trong phòng cho có không khí vui mừng”, nói xong cũng để cho Tiểu Thịnh Tử mang canh xuống.
Tiểu Thịnh Tử thấy Hoàng thượng dùng một ít thì không miễn cưỡng nữa, liền bưng xuống, thầm nghĩ Tình quý tần vẫn là rất được sủng ái.
Thích Bạch nhìn Tiểu Thịnh Tử đang lui ra ngoài, nghĩ đến việc gần đây cũng không đi thăm Tình quý tần, lại nghĩ tới nguyên nhân liền bắt đầu thầm oán lên người Tích tiệp dư. Tiểu nữ nhân này, uổng cho trẫm vài ngày nay tìm nàng, ngay cả chén canh nàng cũng không nghĩ mang đến cho trẫm. Lại nhớ đến thời điểm dùng bữa nàng luôn đoạt chén canh của mình liền bật cười. Hừ, không đưa canh cho trẫm đúng không, trẫm liền không cho nàng đèn hoa sen mà ngắm.
Thích Bạch yên lặng oán Quý U một chút rồi bắt đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.