Thời gian luôn vội vàng trôi qua, bất luận là vui hay buồn, mọi thứ đều sẽ bị thời gian làm cho lu mờ.
Đầu tháng hai, tuyết tan, trời đất trở nên ấm áp, hồ nước trong xanh, cây cối xanh tốt, gió xuân ôn nhu đến, thổi tan hàn ý của mùa đông trong thân thể mọi người. Tháng hai đầu xuân, đã có thể bỏ đi những chiếc áo choàng thật dày, toàn bộ hậu cung đều đang hướng về mùa xuân, bất quá gió xuân vẫn mang theo chút lạnh giá, mùa xuân vẫn đang e ấp gần xa, áo lông cáo có thể cất đi nhưng vẫn còn hơi sớm để mặc y phục mùa xuân.
Sau khi hạ triều, Thích Bạch về Vĩnh Thọ cung, lúc này Quý U cũng đã đi thỉnh an về, đang ngủ bù, hắn thấy nàng ngủ say sưa thì muốn đùa giỡn nàng, ai kêu tối qua hắn mới đòi hỏi hai lần mà nàng đã nổi cơn lười lên kiên quyết không chịu tiếp tục. Tuy sáng nay lúc nàng hầu hạ hắn đi thượng triều đã hôn hắn mãnh liệt làm hắn cao hứng một chút, nhưng vì toàn bộ tinh thần cùng thể xác chưa được thỏa mãn nên Thích Bạch muốn giáo huấn nàng một chút, bằng không về sau mọi chuyện sẽ biến thành chỉ ân ái một lần thì hắn phải làm sao!
Thích Bạch phân phó Tiểu Thịnh Tử ra ngoài điện lấy một mảnh băng nhỏ lại đây, trong hoàng cung luôn dự trữ băng để dùng cho mùa hè. Nhưng mà Thích Bạch cũng không nỡ trực tiếp đem một khối băng áp lên người nàng, hắn cầm mảnh nó trên tay, chờ nó tan ra hết, hắn lau khô đôi tay lạnh như băng của mình rồi mới lặng lẽ đi đến bên người Quý U thuận tiện đem bàn tay tiến vào trong chăn cầm nơi đẫy đà mà hắn luôn thích nhất.
“A!” Một tiếng kêu thê lương vang vọng trong Vĩnh Thọ cung, Tiểu Thịnh Tử đang chờ bên ngoài đều sợ tới mức run lên một cái, Niệm Hạ thở dài, không phải là nàng không muốn giúp chủ tử, mà là nàng lực bất tòng tâm nha.
“Chàng… Chàng…” Quý U mê mang mở hai mắt, nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Thích Bạch, cuống quýt xoa ngực, thật sự rất lạnh.
Thích Bạch nén cười, “Ta làm sao? Ta mới trở về, hơi mệt, vốn muốn cùng nàng ngủ một lát, có phải là do trên người ta quá lạnh hay không?”
Nhìn vẻ mặt Quý U đã nhu hòa trở lại, hắn nói tiếp “Ta vẫn nên đợi trên người ấm áp rồi mới đi ngủ mới phải, nàng ngủ trước đi.” Thích Bạch nói xong chuẩn bị đưa tay sờ hai má Quý U, lại dường như sợ tay mình lạnh lẽo, cuống quýt thu tay về.
Quý U nghĩ dù đã là tháng hai rồi nhưng gió vẫn thổi rất lạnh, liền vội vàng nắm tay Thích Bạch, không cho hắn rời đi, “Mệt mỏi, buồn ngủ như vậy, bởi vì ta ở trong chăn ấm áp nên không thích ứng được thôi. Chàng ngủ đi, ta xoa bóp cho chàng có được không?”
Thích Bạch nhìn Quý U kéo tay hắn không cho hắn rời đi thì vô cùng đắc ý, làm dễ dàng lộ ra dấu vết, khóe miệng hắn vừa nhếch, để Quý U kéo hắn về trên giường, sau đó Quý U liền nhào lên trên lưng hắn “Thích Bạch, chàng nghĩ ta ngây thơ như vậy sao? Lúc trời có tuyết rơi tay chàng cũng không có lạnh như vậy đâu, chàng cố ý, chàng khi dễ ta đúng không?”
Thời điểm Quý U còn đang mơ hồ thiếu chút nữa đã bị hắn lừa rồi, lúc sau nàng nắm tay hắn nói chuyện, nhìn thấy khóe miệng hắn có ý cười mới kịp phản ứng lại, mùa đông tay của hắn cũng không lạnh đến mức đó. Mấu chốt là muốn ngủ thì nằm lên giường ngủ hoặc là dùng tay lạnh lẽo sờ vào cổ vào tay nàng cũng được đi, hắn lại cầm nơi đó.
Thích Bạch không thèm để ý hỏi “Biết vì sao ta như vậy không?”
Quý U thấy hắn một chút cũng không áy náy hỏi lại, nghĩ không ra là nàng chọc đến hắn lúc nào, “Bởi vì chàng vào triều, hơi mệt, lúc trở về lại thấy ta nằm ngủ như vậy nên trong lòng không thấy thoại mái sao?”
Thích Bạch nghe câu này thì vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa tức giận, “Mỗi ngày ta đều vào triều, đã kêu mệt lúc nào chưa, ta hận không thể đem nàng nuôi cho trắng trẻo mập mạp nữa là, có thể ăn có thể ngủ, trong lòng ta sao lại cảm thấy không thoải mái được?”
Vậy là chàng muốn đánh thức ta chứ gì, Quý U bĩu môi.
Thích Bạch không cần nhìn biểu tình của nàng cũng biết nàng đang nghĩ gì, thở dài đem Quý U đang ghé vào trên lưng hắn ôm vào lòng, một tay ôm thắt lưng nàng, một tay phóng tới nơi hắn yêu thích nhất bóp nhẹ. “Khụ…Là ta muốn nàng ghi nhớ, tối qua nàng không cho ta làm một lần nữa, hôm nay ta mới nghĩ biện pháp ép buộc nàng…”
Quý U trừng mắt kinh ngạc nhìn Thích Bạch, quả thực không ngờ tới loại lý do này mà hắn còn nghĩ ra được.
“Thích Bạch! Chàng thật ngây thơ, nếu chúng ta có hài tử, ta cảm giác hài tử sẽ hiểu chuyện hơn cả chàng nữa!”
“Hài tử thì sao chứ? Dù hắn có hiểu chuyện thì ta vẫn là phụ hoàng của hắn!”
“Hài tử sẽ không giống chàng! Chàng quá mức ngây thơ!”
“Hài tử không giống ta chẳng lẽ lại giống nàng, nàng lười như vậy…”
“Ta lười thì sao, còn hơn chàng là đại lưu manh!”
“Ta làm sao mà phụ lòng nàng được, liền lưu manh cho nàng xem.”
Thích Bạch nói xong thì xốc chăn của Quý U lên, buông màn giường xuống, hung hăng giáo huấn nữ nhân của hắn, nàng dám coi hài tử hơn hắn. Tiểu Thịnh Tử không biết suy nghĩ của Thích Bạch, hắn mà biết thì sẽ ngửa đầu hét dài một câu “Các ngài còn chưa có hài tử đâu! Hiện tại gây sự như vậy là sao a!”
Đợi đến lúc hai người không biết xấu hổ này thức dậy thì đã đến thời điểm dùng ngọ thiện rồi. Quý U bị Thích Bạch ôm xuống giường, nàng nghĩ sau này nếu Thích Bạch đòi hỏi vào buổi tối thì nàng sẽ tuyệt không trốn tránh, không lười biếng nữa.
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Quý U nghĩ gì đó liền nhìn Thích Bạch, Thích Bạch thấy nàng cứ nhìn hắn mà không nói lời nào thì nhíu mày, ý nàng là sao a?
Quý U suy tư một chút, hỏi hắn “Hai tháng nay chàng chỉ nghỉ tại Vĩnh Thọ cung, sẽ không có việc gì sao?”
Thích Bạch thở dài, hắn không muốn khiến nàng bận tâm những chuyện này, nhưng nàng lại quá hiểu chuyện, việc này căn bản là vấn đề nên do hắn giải quyết. Bất quá hắn đang chuẩn bị nói trước với nàng để nàng chuẩn bị tâm lý “Không sao đâu, tạm thời bọn họ đều đang an phận. Tháng 5 chuẩn bị tuyển tú, phần lớn mọi người đang chú ý đến chuyện đó, lần này nhất định sẽ có thêm người tiến cung, hiện tại trong cung không có hoàng tử nào, sẽ không thể ngăn cản được chuyện này.”
Thích Bạch không nói cho Quý U nghe là có mấy đại thần trình tấu chương lên, bất quá đều bị Thích Bạch giữ lại, bọn họ mới tạm ngừng tâm tư. Các đại thần sẽ không vì trong cung có người được sủng ái mà ngừng tiến cử người khác vào cung, chuyện này liên quan đến vinh quang gia tộc, thủ đoạn củng cố quyền lực, hi sinh một nữ nhi là chuyện quá dễ dàng. Mà nhóm tú nữ cũng sẽ không ngừng tâm tư, có khối người muốn tranh đấu với người đang được sủng ái, dù không được sủng thì các nàng vào cung cũng đã trở thành người của hoàng tộc rồi, sẽ được xưng là nương nương, không có nhiều người không yêu quyền thế.
Tất nhiên Quý U biết trong cung cần có hoàng tự, tuy Mộng lương đệ có thai, nhưng mà nàng ta vẫn chưa sinh, hơn nữa không nhất định sẽ là hoàng tử.
Thích Bạch chỉ muốn cùng Quý U, hai người ở bên nhau lâu dài, còn phải có hài tử mới được. Từ trước hắn không quá để ý chuyện có con, hắn còn trẻ, chỉ cảm thấy đến thời điểm có hoàng tử kế vị là được. Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày khó xử vì chuyện này, đã không có hoàng tự mà còn không tuyển tú, các đại thần sẽ khóc than chết tại trước Bảo Hòa điện mất, bọn họ sẽ không trách Hoàng đế, họ chỉ nói Quý U làm loạn hậu cung.
Thích Bạch ôm Quý U, vỗ nhẹ lưng nàng nói “Nàng không nên suy nghĩ bậy bạ, những chuyện này cứ giao cho ta đi, mỗi ngày nàng chỉ cần sống thật vui vẻ, hảo hảo hầu hạ ta là được. Chuyện hài tử nàng cũng không nên gấp gáp, hiện tại mà nàng có thai cũng đã không kịp rồi đúng không, còn không bằng nàng cứ dưỡng thân thể thật tốt, nàng vẫn còn là tiểu hài tử thôi. Nhưng mà gần đây trong cung có người gây khó dễ với nàng sao?”
“Đương nhiên là không có, người vốn không hợp với ta nhất là Lương chiêu viện, nàng bị chàng biếm vào lãnh cung rồi còn gì.” Quý U không nói, Trần phi nói thẳng, Lục Hiền phi cũng uyển chuyển nói, làm phi tần phải nhắc nhở Hoàng thượng mưa móc quân ân, mấy phi tần khác ít nhiều gì cũng sẽ nói, nhưng mỗi lần như vậy, Quý U lại trầm mặc, giữ im lặng chờ tan cuộc liền chạy lấy người. Những điều này nàng cũng nên xử lý, không phải chỉ giao cho Thích Bạch.
Quý U ôm chặt lấy eo Thích Bạch, mấy ngày trước nàng đã từng nghĩ đến việc dùng khả sinh đan, nàng không có ý gì khác, nàng chỉ muốn có hài tử của riêng nàng và hắn. Nhưng cuối cùng nàng không dùng nó, nàng muốn mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Thích Bạch đối xử với nàng tốt như vậy, nàng không muốn chuyện sinh con cũng lừa gạt hắn. Nàng muốn cùng hắn nghênh đón sự ngạc nhiên này.
Nói nàng ích kỷ cũng được, đối xử không công bằng với những nữ nhân khác cũng được, máu lạnh cũng không sao, hiện tại Thích Bạch nguyện ý sủng ái nàng như thế, nàng sẽ hết sức giữ gìn hạnh phúc này. Nếu có một ngày Thích Bạch mệt mỏi, oán trách, thay đổi thì nàng nhất định sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng nàng vẫn sẽ sống thật tốt, bất quá chỉ là đổi cách sống mà thôi.
Đến khi hai người dùng xong ngọ thiện, Thích Bạch nhất định muốn bồi nàng đi dạo tiêu thực, bình thường hai người cũng cùng tản bộ nhưng chỉ ở phạm vi Vĩnh Thọ cung thôi. Quý U thấy Thích Bạch đang hướng nàng đi về phía hồ Nhật Nguyệt liền đánh động trong lòng, lúc cách hồ không còn xa nữa thì nàng nhất quyết không chịu đi tiếp, kéo tay Thích Bạch hỏi “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Thích Bạch quay đầu nhìn nữ nhân đang lắc lắc mông túm lấy hắn, một tay hắn đưa ra kéo nàng vào ngực mình, tiếp tục đi về phía trước “Tất nhiên là đi du hồ, tuy rằng lúc này không phải là cảnh sắc đẹp nhất nhưng cũng rất đáng xem.” Hồ Nhật Nguyệt là hồ lớn nhất trong hoàng cung, giữa hồ có một cái đình nhỏ, yên tĩnh mà trang nhã.
“Ta không muốn đi thuyền, nhất định sẽ bị choáng váng. Thật a!” Quý U kiên quyết không đi, ngồi xổm dưới đất không chịu tiến lên phía trước nữa.
Thích Bạch thấy Quý U giở trò lưu manh thì cảm thấy một trận bất đắc dĩ, nhìn khắp bốn phía thấy chỉ có Tiểu Thịnh Tử và Niệm Hạ ở bên cạnh còn các thị vệ đều ở xa xa hắn mới thả lỏng trong lòng. Bộ dạng này của nàng mà bị nhìn thấy thì về sau hắn với U U còn có uy nghiêm gì trong hoàng cung này nữa.
“Mau đứng lên đi, sắp đến nơi rồi, ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Nàng sợ thì nói đi, còn lấy cớ choáng váng.”
“Đúng vậy, ta sợ đó, chàng đừng để ta đi thuyền mà.”
Vẻ mắt Quý U khóc không ra nước mắt, Thích Bạch nhìn nàng mà khóe miệng giật giật, hắn dùng lời này kích thích nàng, nàng mà có chút cốt khí nào thì nhất định sẽ lên thuyền. Nhưng mà thứ cốt khí này, tiếc quá, Quý U không có chút nào. Thích Bạch không nói lời nào nữa, cúi người ôm nàng vào lòng, bước về phía hồ.
Quý U thật sự rất sợ, bây giờ nàng dám tắm rửa đã là chuẩn bị tinh thần thật tốt, nàng ở dưới biển một lần, rơi vào hồ một lần, trời sinh nàng và nước quả thực xung khắc, tuy biết lần này sẽ không có gì nguy hiểm, mọi thứ đều có cung nhân xử lý nhưng nàng vẫn không muốn đi.
“Ta không đi, ta chính là không đi!” Quý U nhéo cánh tay Thích Bạch, lắc chân muốn đi xuống.
Thích Bạch không để ý đến chút khí lực ấy của nàng, hắn đoán lần trước nàng rơi vào hồ sen nên sợ hãi đôi chút, không ngờ nàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Cả đời người còn dài như vậy, không lẽ về sau nàng cứ nhìn thấy chỗ nào có nước thì liền trốn tránh sao? Trong lòng sợ hãi chứng tỏ nàng không quên được, không an tâm, mà Thích Bạch muốn giúp Quý U đối mặt để nàng quên đi.
Vốn lúc bắt đầu Thích Bạch chỉ muốn nàng đi du hồ với hắn thôi, lúc này mới phát hiện nàng sợ hãi như vậy. Thích Bạch tự trách trong lòng, sau khi nàng rơi xuống nước hắn chỉ lo lắng để ý xem thân thể nàng có bị thương hay không, chỉ lo uống thuốc để thân thể khang phục lại, lại không ngờ rằng trong lòng nàng lại sợ hãi như vậy. Nếu Quý U chỉ đơn giản là không muốn du hồ thì nhất định Thích Bạch sẽ không ép buộc nàng, nhưng hắn không thể để nàng vì lần trước rơi xuống hồ mà sau này vĩnh viễn sợ nước.
Thích Bạch kiên nhẫn dỗ dành nữ nhân đang nháo loạn này “Đừng sợ, luôn có ta bên cạnh nàng mà.” Thích Bạch để yên cho Quý U nhắm mắt, đến lúc lên thuyền rồi hắn mới muốn nàng mở mắt ra nhìn xung quanh.
Mặt hồ rất yên bình, bọn họ đang ngồi trên một con thuyền nhỏ lướt trên mặt hồ, nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, gió khẽ vờn quanh, cây cối hai bên bờ hồ bừng bừng sức sống. Chỉ có một cung nhân đứng ở đầu thuyền phụ trách việc chèo chống, Thích Bạch đứng ở sau lưng ôm lấy Quý U, làm trái tim nàng đang đập dồn dập từ từ bình tĩnh lại. Trước lúc lên thuyền nàng cảm thấy vô cùng khẩn trương, bất quá con thuyền này rất vững chãi, Thích Bạch lại ôm lấy nàng, làm nàng không còn quá sợ hãi nữa.
Thích Bạch cúi đầu, thấy Quý U đã an tâm thưởng thức cảnh vật, tuy rằng nàng vẫn nắm chặt tay hắn nhưng nhiêu đó đã khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.
“Có phải là không đáng sợ không? Lúc nhàn rỗi ta sẽ mang nàng đến ôn tuyền học bơi, mang nàng đi học cưỡi ngựa, bắn cung có được không?” Thích Bạch muốn nàng chỉ luôn nghĩ về những điều vui vẻ.
Quý U tận lực làm cho bản thân thả lỏng, nghe Thích Bạch dụ dỗ rằng muốn dạy nàng cái này cái kia, cũng đoán được ý nghĩ của hắn.
Quý U xoay người ôm lấy Thích Bạch, mềm mại nói “Phải là chàng dạy ta, luôn ở bên cạnh ta mới được.”
“Được” Thích Bạch đáp ứng.
“Vậy chàng ôm ta đi, về sau ta muốn chàng nhìn thấy hồ là có thể nhớ ngay đến bộ dáng của ta.”
Quý U ngửa đầu, ánh mắt chăm chú sáng lấp lánh nhìn vào mắt Thích Bạch, vẻ mặt nàng hạnh phúc, hắn không khống chế được, cúi đầu hôn lên đôi môi hấp dẫn của nàng, trong lòng lặng lẽ bỏ thêm một câu, ta cũng sẽ nhớ đến khung cảnh chúng ta hôn nhau.