• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lục Nhạc Dao trở về Lan Tâm điện chào đón nàng là Lý Ngưng Nguyệt đang khóc lóc sướt mướt.

Nghe Lý Ngưng Nguyệt vừa khóc lóc vừa ủy khuất oán giận Hoàng hậu nương nương đối đãi với nàng không thân mật như trước kia, Lục Nhạc Dao không phiền không chán ở một bên an ủi nàng.

“Hoàng hậu nương nương là quốc mẫu, tất nhiên là không thể đối đãi với tỷ giống như trước kia được. Tục ngữ nói, hoạn nạn mới thấy chân tình, đợi đến khi tỷ gặp phải chuyện gì nguy hiểm, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ đứng ra bảo vệ tỷ. Tỷ vừa nhập cung, thân phận rất đặc thù, có khối người trong hậu cung ganh tỵ với tỷ, đương nhiên là Hoàng hậu nương nương phải chú ý đúng mực rồi. Hoàng hậu không chỉ là tỷ tỷ của tỷ, mà còn là thê tử của Hoàng thượng, là người quản lý hậu cung này.”

Hai mắt Lý Ngưng Nguyệt đẫm lệ mông lung, nức nở nói “Thật sao? Nhưng trong Thừa Càn cung chỉ có chúng ta, không có người ngoài, sao tỷ ấy lại không quan tâm đến ta. Ta mới nói mấy câu tỷ ấy đã đuổi ta ra ngoài.”

Lục Nhạc Dao cầm khăn tay giúp Lý Ngưng Nguyệt lau nước mắt, lau tới mức hốc mắt nàng cũng đỏ lên.

“Bởi vì thời gian tỷ ở Thừa Càn cung càng lâu thì càng làm cho người khác chú ý. Đương nhiên là muội sẽ không ghen tỵ với Lý tỷ tỷ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không. Có nhiều người cùng tiến cung như vậy, nếu Hoàng hậu nương nương chỉ phân biệt đối xử với tỷ, các tỷ muội khác làm sao cam tâm được? Hoàng hậu nương nương chịu gặp tỷ nghĩa là vẫn xem tỷ là muội muội. Cũng tại muội, lúc ấy không chịu suy nghĩ kỹ mà đã khuyên tỷ đi gặp Hoàng hậu nương nương. Tỷ tỷ đừng khóc, muội thấy tỷ khóc trong lòng muội cũng cảm thấy khó chịu.” Lục Nhạc Dao cúi đầu nói nhỏ, vẻ mặt hổ thẹn.

“Sao ta có thể trách muội được, những lời này mà muội không nói thì ai sẽ nói với ta chứ. Nếu không nhờ có muội thì ta đã hiểu lầm tỷ tỷ mình rồi. Muội quả là tỷ muội tốt của ta. Ta quyết định rồi, dù tỷ tỷ có thân cận với ta hay không thì cũng là tỷ tỷ của ta! Ta không khóc, muội cũng không khóc nữa!”

Vốn là Lý Ngưng Nguyệt lo lắng tỷ tỷ không chịu thân cận với nàng, chung quy là lúc còn trong phủ quan hệ của nàng và tỷ tỷ cũng không tốt lắm, phụ thân chỉ thiên vị cho di nương và nàng. Bất quá nay nàng đã nhập cung, tỷ tỷ phải giúp nàng, nàng chạy đến Thừa Càn cung thăm dò thái độ của tỷ tỷ, kết quả làm cho nàng có chút khủng hoảng, nếu tỷ tỷ không chịu giúp nàng, thì dựa vào phần vị của nàng, biết khi nào mới ngẩng đầu lên được.

Bây giờ nghe lời khuyên lơn của Lục Nhạc Dao làm nàng an tâm một chút, mọi người trong hậu cung đều biết nàng là muội muội của Hoàng hậu… Các nàng nhất định sẽ ghen tỵ, xem ra sau này nàng phải tìm lý do đi tìm tỷ tỷ mới tốt.

Lục Nhạc Dao nhìn vẻ mặt cảm kích của Lý Ngưng Nguyệt, không nói thêm lời nào, đây chỉ là suy đoán của nàng, nàng phải quan sát thêm đã. Tuy nàng có chút không tin tình cảm của Hoàng hậu nương nương và Lý Ngưng Nguyệt thật sự sâu sắc như vậy, chung quy cũng tại trưởng – thứ cách biệt…

“Muội nói xem Hoàng thượng sẽ tìm ai thị tẩm đầu tiên?” Lý Ngưng Nguyệt không còn phiền não về quan hệ với Hoàng hậu, bắt đầu quan tâm đến chuyện khác.

Lục Nhạc Dao bày ra biểu tình xấu hổ, đỏ mặt “Muội thấy người đó nhất định sẽ là tỷ, tỷ xinh đẹp như vậy, gia thế lại tốt, tính cách cũng tốt, nếu muội là nam nhân cũng sẽ rất thích tỷ…”

Lý Ngưng Nguyệt càng nghe càng ngượng ngùng “Muội muội cũng rất tốt, tóm lại hai người chúng ta ở chung một cung, dù ai được sủng ái đều sẽ nhớ kỹ người còn lại… Nếu ta được sủng ái, ta sẽ không quên muội đâu.”

Lý Ngưng Nguyệt cũng trịnh trọng gật đầu “Muội cũng vậy.”

Rốt cuộc Lý Ngưng Nguyệt cũng đi, Lục Nhạc Dao ngồi trước đèn thở dài, ngày đầu tiên nàng nhập cung mà Thích ca ca cũng chưa đến gặp nàng. Gần đây ca ca cũng đang giận nàng, xem ra là sẽ không nói giúp nàng trước mặt Thích ca ca, nàng phải nghĩ biện pháp khác thôi.

Ngón tay trắng muốt nắm chặt y phục, nàng thua ở chỗ tiến cung chậm hơn nhưng nàng là người quen biết Thích ca ca sớm nhất. Chỉ là chuyện liên quan đến tiên hoàng khi đó đã làm Thích ca ca lạnh nhạt với tình yêu. Hơn nữa lúc ấy tuổi của Thích ca ca cũng không lớn cho nên không suy xét quá nhiều.

Cúi đầu nhìn y phục chế tạo tỉ mỉ trong tay, cuối cùng là có nên đưa cho Tích tiệp dư không? Trong lòng có hai âm thanh không ngừng tranh cãi, một âm thanh nói nàng phải biết luyến tiếc tiểu hài tử, một âm thanh lại nói với nàng lỡ đâu Tích tiệp dư càng ở cùng Hoàng thượng thì càng làm cho ngài ấy không rời khỏi Vĩnh Thọ cung được thì sao?

Lục Nhạc Dao nhìn về hướng Dưỡng Tâm điện, Thích ca ca, vì sao từ nhỏ ta đã quen biết với ngươi, lại không thể hiểu nổi ngươi thích cái gì? Tích tiệp dư có điều gì mà khiến ngươi nguyện ý sủng ái nàng đến như vậy?

Nữ nhân trong hậu cung này vì quyền thế nên mới lấy lòng ngươi, vì ngươi là người ưu tú nhất trên đời này, tôn quý nhất, nam nhân tuấn mỹ nhất. Có được ngươi sẽ có được quyền thế, tài phú ngập trời. Có được sự sủng ái của ngươi liền có địa vị, tôn vinh, vô số kỳ trân dị bảo, hoa phục gấm vóc, dùng toàn sơn hào hải vị, ở trong cung điện hoa lệ nhất, các nàng chỉ muốn có được những điều này mà thôi.

Nhưng ta lại không muốn những thứ đó, ta thật sự yêu ngươi, đến lúc nào ngươi mới nhìn thấy chân tâm của ta?

-----ta là đường phân cách Lục Nhạc Dao chờ Hoàng thượng liếc nàng một cái---

Quý U đã đến Dưỡng Tâm điện rồi thì đương nhiên là Thích Bạch sẽ không để nàng trở về. Quý U đành phải ở trong nội thất đọc sách, chờ Thích Bạch phê duyệt tấu chương xong rồi cùng nhau hồi Vĩnh Thọ cung.

Thích Bạch thuận thế chuyển tấu chương vào nội thất phê duyệt, tuy rằng Quý U không nói chuyện sợ quấy rầy hắn nhưng chỉ cần ngẩng đầu đã thấy được nàng làm cho hắn rất an tâm.

Lúc đọc sách Quý U đột nhiên nhớ tới một chuyện, đến bàn lấy giấy và bút mực đặt lên bàn sách nhỏ dành riêng cho nàng bắt đầu vẽ tranh, nội dung chính là Thích Bạch nghiêng tai lên bụng nàng nghe ngóng động tĩnh.

Thích Bạch hỏi mà Quý U không chịu nói nàng vẽ cái gì thì cũng không hỏi nữa, hắn cũng không tin nàng giữ bí mật với hắn mãi.

Thích Bạch phê tấu chương xong thì cũng đến giờ dùng bữa tối, hai người dùng bữa tại Dưỡng Tâm điện xong mới tản bộ về Vĩnh Thọ cung, thấy tiểu nhân nhi của hắn cầm bức tranh trong tay, Thích Bạch cười cười.

Hai người vừa vào nội thất Vĩnh Thọ cung, đêm nay không quay ra ngoài nữa.
Trong nội thất, ánh đèn sáng tỏ, chỉ thỉnh thoảng truyền đến âm thanh hai người trò chuyện.

“Xong chưa? Không cho chàng nhìn ta chằm chằm, mau vẽ đi.”

Nghe tiếng Quý U khẽ kêu, Thích Bạch mới tiếp tục cúi đầu hoàn thành bức tranh. Hắn chột dạ biện bạch, ta chỉ muốn vẽ thật chính xác thôi mà…

Chỉ thấy Quý U mang một thân trung y màu trắng, tóc đen xõa ở sau vai. Trung y cũng không hề rộng rãi, ôm người nàng thật chặt, lộ ra cái bụng đã rõ ràng, một tay nhè nhẹ vỗ bụng, cúi đầu cười khẽ, dưới ngọn đèn càng tăng thêm vẻ ôn nhu tốt đẹp.

Quý U bảo hôm nay là lần đầu tiên bảo bảo có động tĩnh, để lưu lại kỷ niệm thì phải vẽ lại, đợi các bảo bảo trưởng thành là có thể xem xem lúc còn ở trong bụng mẫu thân thì bọn chúng có hình dáng gì. Đương nhiên là Thích Bạch không dị nghĩ chút nào, bất quá có thể nhìn mà không thể ôm nên Thích Bạch rất là u oán nha.

Thích Bạch vẽ cực kỳ dụng tâm, từ độ cong của sợi tóc, đến cúc áo trung y, từ nụ cười mỉm, đến bóng dáng của ngọn đèn… Về phần bộ ngực đẫy đà của Quý U, Thích Bạch chỉ phác thảo một chút, đây là của hắn, cho dù là hài tử của họ thì cũng không được xem.

Chờ lúc Thích Bạch vẽ xong, Quý U liền đi đến bên cạnh Thích Bạch, nhìn nàng dưới ngòi bút Thích Bạch… Quý U có chút thẹn thùng, nàng đẹp như vậy sao?
Thích Bạch ôm Quý U từ phía sau, khẽ liếm tai nàng “Nàng cho ta xem bức họa buổi chiều được không?”

Quý U cuống quýt đứng dậy đi lấy tranh, sờ sờ lỗ tai, chán ghét, rất ngứa nha…

Thích Bạch nhìn hai bức tranh của bọn họ nằm kề bên nhau, hạnh phúc như trong mơ vậy. Cảm giác như vậy làm tim Thích Bạch đột nhiên nảy lên một cái, không biết vì sao, một cảm giác đau lòng như đã từng quen biết nhau ập đến… Thích Bạch ôm Quý U thật chặt, đột nhiên hắn có chút sợ hãi, có được nàng, ở bên cạnh nàng tốt đẹp như vậy, có phải là một giấc mộng không? Có một ngày hắn sẽ không được ở bên nàng, nhìn thấy nàng nữa sao?

“U U, nàng sẽ luôn ở bên cạnh ta sao?”

Quý U có thể cảm nhận được Thích Bạch đột nhiên xúc động, đây là vì sao?

“Sao vậy? Để ta xoay người nhìn chàng đi.”

Thích Bạch hơi thả lỏng tay ôm Quý U, Quý U xoay người nhìn Thích Bạch, thấy biểu tình sợ hãi của hắn thì có chút kinh ngạc.

Quý U nhẹ nhàng tựa vào ngực Thích Bạch, đôi tay nàng chậm rãi vỗ về sau lưng hắn, chầm chậm để hắn an tâm, “Đương nhiên là ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng, ta bị chàng nuôi thành béo như vậy, có thể đi xa được sao?”

Nghe được thanh âm của Quý U, cảm nhận được động tác của nàng, tâm thần Thích Bạch mới an ổn được một chút. Hắn ôn nhu ôm lấy nữ nhân trong ngực, cẩn thận để không chạm phải bụng của nàng, “Vậy sau này nàng ăn nhiều thêm một chút, ta sẽ không ghét bỏ nàng.”

“Hừ, ta mới không cần. Người ta càng béo chàng lại càng không thèm nhìn ta… Trong hậu cung nhiều nữ nhân dáng vẻ uyển chuyển, eo mềm như liễu rũ…” Quý U thấy Thích Bạch không sao thì nhẹ nhàng thở ra, cố ý đùa giỡn một chút để hắn thả lỏng hơn.

Thích Bạch lại không thấy thoải mái hơn, nghe vậy thì khẩn trương giải thích “Sau này ta chỉ có mình nàng, ta không hề liếc nhìn các nàng, nàng không yên lòng thì có thể đến Dưỡng Tâm điện canh chừng ta.”

“Ta rất yên tâm. Ta chỉ muốn chàng biết, ta yêu chàng, đó là sự thật, ta tin tưởng chàng, là sự thật, ta sẽ không bỏ rơi chàng, đó cũng là sự thật.”Cảm giác được động tĩnh trong bụng, Quý U bắt tay Thích Bạch đặt lên bụng nàng “Chàng xem, các bảo bảo cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chúng ta.”

Quý U hôn lên môi Thích Bạch, hôn thật sâu nam nhân làm nàng động tâm, nam nhân làm nàng đau lòng, nhẹ vỗ về gương mặt hắn muốn đuổi sự bất an của hắn đi.

Thích Bạch nhắm chặt mắt, cảm thụ sự an ủi của Quý U, thẳng đến lúc nàng liếm lên lỗ tai, chọc cho hắn hô hấp dồn dập. Hắn động tình ôm nàng đi về phía giường, hắn cảm nhận được Quý U đau lòng vì hắn, giờ là lúc hắn thương yêu nàng.

Nếu đây là mơ thì hắn nguyện ý ngủ say, mãi mãi không tỉnh dậy.

-----Ta là đường phân cách chuyển cảnh lần nữa-----

Cảnh trời đã tối đen, nội thất chính điện Vĩnh Hòa cung chỉ thắp một chiếc đèn hoa sen bát bảo, ánh nến mờ nhạt chiếu lên người đang nằm ngủ không hề an ổn. Tình quý tần siết chặt tay, móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay, đột nhiên nàng “A” lên một tiếng, chợt mở to hai mắt.

Ngay sau đó truyền đến âm thanh của nha hoàn gác đêm “Chủ tử, ngài làm sao vậy?”

“Không có việc gì, ngươi đi ngủ đi.” Thanh âm của Tình quý tần hơi khàn.
Tình quý tần chớp chớp mắt, cười khổ, thì ra không phải là ác mộng, chỉ là nhớ đến chuyện kiếp trước. Nước mắt chảy dài trên má, Tình quý tần cuống quýt lau đi, không được như vậy, nàng phải cười, người nên khóc là Lục Nhạc Dao mới đúng.

Tình quý tần đảo mắt nhìn đèn hoa sen, đã rất lâu rồi nàng không dám ngủ trong bóng tối, từ sau khi trùng sinh, nàng phải đốt đèn hằng đêm mới ngủ được.

Kiếp trước nàng cũng giống như ngọn đèn này, đèn hoa sen, ngụ ý cát tường cao quý. Hoa sen có tứ đức, hương, tịnh, mềm mại, khả ái. Nàng từng cho rằng trong mắt Hoàng thượng nàng là người như thế, nàng cho rằng Hoàng thượng có chút thương tiếc đối với nàng, nhưng kết quả nàng phát hiện ra rằng không phải thế.

Lúc nàng bị Lục Nhạc Dao đổ oan tội mưu hại hoàng tự, Hoàng thượng không hề xuất hiện, chỉ có một thái giám đến truyền một câu “Ý tứ của Hoàng thượng là tùy nương nương xử trí.” Nàng bị nàng ta tước phần vị, đày vào lãnh cung. Nhưng tiến vào lãnh cung chưa phải là kết cục cuối cùng, nàng không biết tại sao Lục Nhạc Dao lại hận nàng như vậy, nàng nhận hết mọi tra tấn trong lãnh cung, chết không nhắm mắt….

Hận thù kiếp trước nàng sẽ ghi nhớ thật sâu, đời này, nàng phải từ từ tra tấn Lục Nhạc Dao, đem toàn bộ sự khổ sở trả lại cho Lục Nhạc Dao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK