• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Quý U vội vàng đứng lên hầu hạ Thích Bạch mặc quần áo, lại bắt hắn dùng chút đồ ăn sáng rồi mới để hắn đi Dưỡng Tâm điện. Thích Bạch nhìn nàng sáng sớm đã thức dậy hầu hạ hắn thì vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì nguyệt sự của nàng tới, thái y nói nàng nên nghỉ ngơi thật tốt, hắn không muốn nàng tỉnh dậy sớm như vậy.

Nhưng Quý U nói ba ngày đã là cực hạn rồi, không để cho nàng tiễn hắn ra cửa thì nàng sẽ khóc cho hắn xem, Thích Bạch cũng chỉ có thể nghe theo nàng, hôn nàng say đắm rồi mới bước đi.

Quý U phân phó Niệm Hạ đem một ít tơ lụa Hoàng thượng ban thưởng đến cho nàng, nàng cũng không thêu gì nên đưa cho mẫu thân là được rồi, cũng phải đưa cho Giang thị một ít, bằng không cũng không biết ăn nói làm sao. Lấy thêm chút thuốc bổ, như vậy mới có thể xếp dược liệu của nàng vô chung, đợi Niệm Hạ ra ngoài, Quý U liền lấy lễ vật trong không gian ra.

Giang thị có thể nhịn đến bây giờ mới tới tìm nàng đã là không dễ dàng. Tuy nói chuyện gặp chủ mẫu trong nhà cũng không có gì hay ho, nhưng Quý U vẫn muốn gặp mẫu thân của Quý Như. Nghe Niệm Hạ thông báo các nàng đã đến, Quý U chỉnh lý lễ vật một chút rồi để cho Niệm Hạ thỉnh các nàng vào.

Nhìn hai người đang hành lễ trước mặt, Giang thị một thân trang phục màu đỏ cùng Quách thị trang nhã, ánh mắt Quý U trầm xuống.

Giang thị kinh diễm nhìn Quý U trước mắt, nhìn cung điện khí phái này chỉ hận không thể tiến lên xé nát mặt nàng. Nữ nhi đáng thương của nàng đang phải ngồi ngốc ở lãnh cung, tiện nhân này thế nhưng lại sống quá thoải mái, tỷ muội tình thâm cái gì, nàng ta như thế làm sao có thể xứng đáng với nữ nhi của mình được!
Quách thị ánh mắt rưng rưng nhìn Quý U, từ lúc nữ nhi vào cung nàng chưa gặp lại lần nào. Nay nhìn thấy, nữ nhi không gầy đi, mặt mày hồng hào nảy nở, càng lúc càng xinh đẹp, thoạt nhìn rất tốt, nàng mới có thể an tâm được một ít.

“Mẫu thân mau đứng lên, ngồi xuống ghế đi, giữa chúng ta cũng đừng làm mấy cái nghi thức xã giao gì đó.” Quý U nâng Quách thị đứng dậy, hướng Giang thị nói.

Giang thị trong lòng tức giận, ai biết ngươi gọi mẫu thân nào. Tiện nhân kia mà tính mẫu thân cái gì! Nhưng hôm nay nàng không tới để gây chuyện.

Giang thị vừa ngồi xuống liền từ ái nói “Xem ra con rất tốt, mẫu thân cũng yên lòng, ta cùng Quách di nương mỗi ngày ở nhà đều nhắc đến con suốt, ngóng trông con có thể hảo hảo sống thật tốt.”

Quý U gật đầu “Nữ nhi rất tốt, chỉ là quá nhớ nhà, phụ thân ở nhà có khỏe không ạ?”

Giang thị nghe được cái này thì cảm thấy không tự nhiên, dù sao cũng là Quý Như làm hại cha nàng vừa sang năm mới đã phải đóng cửa ở trong phủ kiểm điểm, nàng muốn vào cung cũng giấu giếm hắn, thẳng đến khi tin tức trong cung truyền đến hắn mới biết, lúc này mà tức giận thì cũng đã muộn.

“Phụ thân con ở yên trong phủ, thật lâu mới có thời gian nghỉ ngơi, ở nhà đọc sách.” Giang thị tiếp nhận lời này liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác “Con cũng đã lâu chưa gặp Quách di nương, hôm nay ta mang nàng đến thăm con một chút.”

Quý U vẫn luôn nhìn Quách thị, không giống với Giang thị nở nang, diễm lệ đường hoàng, Quách thị rất dịu dàng, ít nói, nhỏ xinh, nữ nhân như vậy thật sự là nên được bảo hộ chu toàn.

Quý U liền hiểu vì sao phụ thân nàng lại áy náy với mẫu thân như vậy, Quách thị không đau, không hận, không oán sao? Nàng đều không có, nếu nàng đã yêu Quý Lĩnh, thì nàng liền lựa chọn bao dung, tha thứ, nhẫn nhịn. Nhìn mẫu thân nàng nở nụ cười vui vẻ, Quý U cũng cười lên, đây là mẫu thân của nàng.

Giang thị mang theo Quách di nương tới đây không phải để hai người các nàng khoe khoang mẫu tử tình thâm, con gái nàng còn đang ở lãnh cung! “Con nay đã thành Tích tiệp dư nương nương, mẫu thân thật sự cao hứng cho con, nhớ ngày nào con cùng Như nhi còn bé như vậy, nay đều đã lớn hết cả rồi, Như nhi nay lại… Mắt thấy sắp qua tháng giêng, Như nhi ở tại chỗ kia phải làm sao a.” Nói xong Giang thị liền khóc rống lên.

“Ai, tỷ tỷ phạm phải sai lầm lớn như vậy, nữ nhi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho Linh Đông đi hầu hạ tỷ tỷ, nữ nhi mới an tâm một chút.” Quý U khóc không nổi, chỉ có thể giả bộ thở dài.

Giang thị một trận tức giận, phái nha hoàn đi là xong sao? Ngươi ở đây ăn sung mặc sướng, sao không nghĩ xem tỷ tỷ ngươi sống qua ngày như thế nào? “Cái này…Con cùng Hoàng thượng nói chuyện đi, cầu tình, hiện tại con đang được sủng ái, con quên lúc nhỏ tình cảm hai con rất tốt sao?”

Quách di nương chịu đi theo Giang thị đương nhiên là vì nàng nhớ nữ nhi của mình vô cùng, chứ không phải để Giang thị ép nàng đi cứu Quý Như. Vạn nhất liên lụy đến nữ nhi, Quách thị sẽ hối hận đến chết. “Phu nhân, Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, làm sao có thể dễ dàng sửa đổi, chúng ta không nên làm khó Tích tiệp dư nương nương.”

Giang thị vẻ mặt giận dữ, quát Quách thị “Tích tiệp dư nương nương cái gì, nàng là nữ nhi của ta, Quý Như là tỷ tỷ của nàng, đích tỷ đó, ngươi không hiểu sao?”
Quý U chỉ muốn cười lạnh, mẫu thân nàng vừa mở miệng thì Giang thị đã không giả bộ được nữa, ngươi hận nàng bao nhiêu đây? Mẫu thân không gọi nàng là Tích tiệp dư thì gọi gì đây? Trước mặt nàng mà còn dám đối xử với mẫu thân nàng như vậy, có thể thấy được nàng ta đã ngấm ngầm quát tháo trong lòng, hiện tại mới không thể khống chế được chính mình.

“Quý Như đúng là tỷ tỷ ruột thịt của ta, nhưng nàng phạm sai lầm gì ngươi không biết sao? Trước mặt văn võ bá quan làm mất hết thể diện của Hoàng thượng, mà ta không chỉ là muội muội của nàng, ta còn là nữ nhân của Hoàng thượng. Nàng đánh mất mặt mũi của Hoàng thượng thì nàng phải nhận trừng phạt, ta không thể giúp được nàng. Ta kính trọng ngươi nên ngươi nổi giận đối với ta cũng không quan trọng, nhưng không được đối xử với mẫu thân ta như thế!” Quý U lười phải tiếp tục giả bộ, nàng cũng muốn xem xem Giang thị còn không biết xấu hổ đến mức nào.

Giang thị vừa thấy ý tứ Quý U không muốn giúp mình, cũng không gọi mình là mẫu thân nữa thì liền tức giận. “Nàng mà xứng được gọi là mẫu thân sao, chỉ là một tiện thiếp, ta chịu mang nàng đi ra ngoài thì nàng cũng nên biết đủ đi. Còn ngươi, nghe không được lời hay đúng không, tốt nhất là ngươi nên đi cầu Hoàng thượng thả Quý Như ra, bằng không ta sẽ tra tấn Quách thị đến chết. Ngươi chỉ là một thứ nữ, vừa làm đến tiệp dư thì không thèm để ta trong mắt nữa hả? Có phải là ngươi quên mất Quách thị và đệ đệ ngươi hiện tại vẫn đang ở trong phủ không?” Giang thị nói xong thì vuốt vuốt trang phục của mình, nói cho các nàng biết, trang phục màu đỏ này chính thê mới có tư cách mặc.

Quý U cảm thán, đúng là có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, trách không được nàng một lòng say mê nhưng không được một điểm thương xót của người khác, bởi vì loại người này chỉ vì bản thân mình, không coi người khác là người. Quý U lơ đãng nhìn ra cửa, hy vọng Giang thị không để nàng thất vọng.

“Ngươi quên mất thân phận chính thê của mình như thế nào mà có, đúng không? Ta cũng không ngại nhắc cho ngươi nhớ. Còn có bây giờ ta là nữ nhân của Hoàng thượng, nhục mạ phi tần chính là coi rẻ hoàng quyền. Ta kính ngươi là chủ mẫu, nhưng ngươi cứ buộc ta đi cầu Hoàng thượng mà không chịu xem lại tội tỷ tỷ mắc phải là tội gì!” Quý U tức giận lộ rõ trên mặt.

“Làm sao ta có thân phận chính thê sao? Là phụ thân ngươi yêu ta, cho ta! Mẫu thân ngươi chỉ là một di nương, tiện thiếp, dù cho ngươi là người của Hoàng
thượng thì ngươi cũng chỉ là một thứ nữ đê tiện, vẫn phải hiếu kính ta. Nhục mạ ngươi? Ta là chủ mẫu, việc ta giáo huấn ngươi là thiên kinh địa nghĩa. Quý Như phạm cái sai lầm gì? Đừng cho là ta không biết, nhất định là ngươi hãm hại nàng. Ngươi chính là cái đồ bạch nhãn lang, uổng công Quý Như đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi lại ghen tỵ với nàng!” Giang thị hận nhất là người khác nói nàng không được sủng! Hận nhất là người khác nói Quý Lĩnh không yêu nàng! Hận nhất là người khác nói nàng giở thủ đoạn để được thân phận chính thê!

Quý U tức giận đến cười “Ta ghen tị với nàng? Ta ghen tỵ với nàng về cái gì?”

Giang thị nhìn diện mạo của Quý U, lại nghĩ tới địa vị của nàng nhất thời nghẹn lời, liền nghĩ ra lời đe dọa dụ dỗ nói tiếp “Ngươi chính là mang lòng oán hận, ngươi ghen tị với thân phận đích nữ của nàng. Muốn chứng minh ngươi không hại nàng cũng được, ngươi cầu xin Hoàng thượng thả nàng ra đi, về sau các ngươi vẫn là tỷ muội tốt, tỷ tỷ ngươi nhất định sẽ đối tốt với ngươi. Hoàng thượng vẫn sẽ sủng ái ngươi, đến thời điểm nào đó ngươi có thể để Như nhi giúp ngươi một chút. Đương nhiên ta cũng sẽ chiếu cố Quách di nương cùng đệ đệ ngươi thật tốt.”

Giang thị nghĩ Quý U ngu xuẩn đến mức nào đây, “Thân phận chính thê của ngươi đúng là do phụ thân ta cho, nhưng cho như thế nào chẳng lẽ ngươi quên sao? Ngươi chen chân giữa phụ mẫu ta như thế nào, ngươi hủy gia đình ta còn chưa đủ sao? Ngươi nói ngươi là đại mẫu thân của ta, ngươi từng thương yêu ta sao? Mẫu thân ta có từng ỷ vào sự sủng ái của phụ thân làm cho ngươi xấu hổ sao? Ta có ỷ vào sự sủng ái của phụ thân ức hiếp Quý Như sao? Mẫu thân ta một mực nhượng bộ còn chưa đủ sao? Đệ đệ ta còn nhỏ như vậy đã chọc đến ngươi sao? Một chút chứng cớ ngươi cũng không có đã liền chắc chắn là ta hại Quý Như, còn mang mẫu thân cùng đệ đệ ra uy hiếp ta, ngươi có phải là khinh người quá đáng rồi không?” Quý U hỏi mấy câu cũng không khơi lên được một chút áy náy của Giang thị, nhưng lại làm Quách thị bật khóc.

Quách thị tiến lên ôm lấy Quý U đang tức giận đến run rẩy, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng nói “Không có việc gì, không có việc gì, ta không sao. Con không cần tức giận, ta ở trong phủ rất tốt, đệ đệ của con cũng được ta chiếu cố tốt lắm, không cần nghe nàng nói bậy, nàng cố ý dọa con thôi, con đừng lo lắng nữa, chúng ta đều rất tốt.”

Nước mắt Quý U đột nhiên không khống chế được rớt xuống, nàng ôm Quách thị hướng về phía Giang thị quát lên “Đây mới là mẫu thân của ta, bởi vì ngươi, ta không thể ở trước mặt người khác gọi nàng một tiếng mẫu thân!”

Giang thị vẻ mặt khinh bỉ nhìn các nàng mắng “Cái gì mà do ta làm hại? Chính là do nàng không quyền không thế, nếu không có cái khuôn mặt kia mê hoặc phụ thân ngươi thì hắn cũng không trọng sắc phụ nghĩa! Ta gả cho phụ thân ngươi nhưng hắn có để cho ta một sắc mặt tốt nào chưa? Sao ta phải yêu thương ngươi? Mẫu thân ngươi là tiện nhân, ngươi cũng là tiện nhân như nàng mà thôi, ta phi! Nhất định là ngươi không biết, lúc không có ngươi và phụ thân ngươi trong phủ, ta luôn chỉ vào mặt nàng mà chửi mắng, nàng dám nói cho các ngươi nghe sao? Các ngươi vĩnh viễn đều sẽ cúi đầu trước mặt ta, cho nên ta cho ngươi biết, một ngày mà ngươi không cứu Quý Như ra là một ngày ta tra tấn mẫu thân ngươi. Ngươi có thể chờ xem có phải là ta uy hiếp ngươi không, hơn nữa ta còn chưa tố cáo phụ thân ngươi sủng thiếp diệt thê đâu, ta cũng muốn xem xem còn có vương pháp hay không! Mẫu tử các ngươi trời sinh đã là tiện nhân…”

“Đủ rồi!” Lúc này đại môn Vĩnh Thọ cung bị một cước đá văng.

Mọi người trong phòng đều quay đầu lại nhìn, liền thấy Thích Bạch một bộ dáng tức giận đang nhìn chằm chằm vào Giang thị ngang ngược.

Thích Bạch tuy rằng bận rộn nhưng nghĩ tới hôm qua Quý U nói với hắn hôm nay chủ mẫu nhà nàng sẽ mang mẫu thân nàng đến đây, hắn liền dành chút thời gian đến xem xem có phải nàng ở trước mặt mẫu thân sẽ là một bộ dáng tiểu hài tử hay không, hơn nữa cũng có thể cho nàng một sự kinh hỉ.

Đi tới cửa liền thấy Niệm Hạ vẻ mặt do dự không dám đẩy cửa vào, đến gần thì nghe thấy âm thanh cãi vả vang lên.

Không nghe thì không có việc gì, nhưng nghe được lại làm hắn tức chết, cái loại người gì dám cùng bảo bối của hắn nói chuyện. Hắn không tiến vào, hắn muốn nghe xem người này còn có thể kiêu ngạo đến mức nào.

Thẳng đến lúc hắn nghe không nổi nữa, đá văng cửa bước vào. Nhìn đến tình cảnh trong phòng hắn chỉ hận không thể lập tức gọi người đem phụ nhân độc địa này mang xuống loạn côn đánh chết. Quý U nước mắt đầy mặt ôm mẫu thân nàng, mà chính thê của Quý Lĩnh còn đang chỉ tay vào mặt các nàng, một bộ dáng chưa mắng chửi hả dạ.

Giang thị thấy một thân trang phục của người này thì liền hiểu rõ, kinh hách quỳ trên mặt đất hành lễ với Hoàng đế, Quách thị nhìn thấy cũng vội vàng quỳ xuống, thời điểm Quý U định đứng dậy hành lễ với hắn, hắn lại đến bên người nàng, ôm nàng vào ngực.

Thích Bạch lười phải cũng phụ nhân này nói lời vô nghĩa “Ngươi nói ngươi có quyền có thế, gia phụ ngươi là ai? Nói trẫm nghe một chút, để trẫm xem xem có phải trước mặt hắn trẫm cũng phải cúi đầu!”

Giang thị sợ hãi đến choáng váng, năm đó phụ thân nàng là quân sư bên cạnh thừa tướng, hiện tại đã không còn được trọng dụng. Nếu còn mở miệng ra nói nhiều quyền nhiều thế trước mặt Hoàng đế thì đúng là chờ người chê cười.

“Dân phụ có tội, xin Hoàng thượng thứ tội!” Hiện tại nàng chỉ có thể cúi đầu xin tha. Giang thị nhìn thấy Hoàng đế sắc mặt vẫn xanh mét như cũ, khẽ cắn môi liều mình nói “Hoàng thượng, ngài đã bị nữ nhân dối trá này lừa rồi, là nàng hãm hại Quý quý nghi. Hơn nữa dân phụ là chủ mẫu, nàng đã bất hiếu với dân phụ. Nàng ghi hận dân phụ là chủ mẫu lại ghen tị với đích tỷ của nàng nên mới ám hại Quý quý nghi, thỉnh Hoàng thượng làm chủ cho dân phụ a!”

Thích Bạch nhìn phụ nhân ngu xuẩn đang quỳ cầu xin tha thứ lại không quên bôi nhọ nữ nhân của hắn, mặt không chút thay đổi nói “Nói bậy! Nhìn thấy ngươi chỉ làm bẩn ánh mắt trẫm, ngươi thật không xứng làm đại mẫu thân của Tích tiệp dư. Tiểu Thịnh Tử lãnh chỉ, thê tử của Binh bộ thị lang Quý Lĩnh thô tục không chịu nổi, nhục mạ phi tần, coi rẻ hoàng quyền, không xứng là mẫu, không xứng là thê, lệnh cho Quý Lĩnh hưu thê. Người đâu, mang nàng xuống, vả miệng ba mươi cái!” Loại người này mà chỉ loạn côn đánh chết thì quá tiện nghi cho nàng rồi.

Giang thị bất chấp tất cả vu oan cho Quý U, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới kết cục này. Giang thị liều mạng dập đầu cầu xin Hoàng đế tha thứ, vả miệng đã là muốn mạng của nàng. Nàng từng này tuổi mà còn bị hưu thì về nhà nàng sẽ sống thế nào đây.

Bất quá Thích Bạch chỉ hô một câu “Người đâu, mang ra đi”, liền nhẹ nhàng ôm lấy Quý U không cho nàng xem bộ dạng khóc lóc của Giang thị.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK