Nhìn từng viên gạch trong Vu Vân điện, dường như đã trôi qua mấy kiếp rồi. Đây không phải là lãnh cung, nhưng có khác gì lãnh cung đâu… Lạnh lẽo, tăm tối, đơn sơ và hoang vắng.
Lục Nhạc Dao chớp mắt, không phân biệt rõ giữa hiện thực và giấc mơ. Kiếp trước, nàng chiếm được phi vị sau chuyến đi hành cung, kiếp này nàng lại ra nông nỗi này.
Sao nàng lại không nghĩ tới chuyện chuyên tâm ở bên cạnh Hoàng thượng, không tính kế ai giống như Tích phi chứ. Nhưng nàng không phải là Tích phi. Tích phi còn tồn tại một ngày là một ngày nàng chưa thể nổi danh.
Nàng biết cứ an phận thủ thường là có thể sống thọ, chết già, nhưng nàng không muốn mai danh ẩn tích, sống yên lặng trong hậu cung… Nàng xuyên từ hiện đại tới đây chẳng lẽ là để nhìn Hoàng thượng và người khác yêu nhau sao? Tình yêu của nàng không phải là yên lặng chúc phúc mà là không từ thủ đoạn.
Ai nói tính tình của nàng đến chết cũng không đổi cũng được, mê muội không tỉnh ngộ cũng được, nếu cứ sống không tiếng tăm thì có khác gì sống trong giới giải trí ở hiện đại đâu? Kiếp trước, lúc nàng hấp hối, nàng đã muốn kiếp sau sẽ trở thành người tốt. Ông trời cho nàng cơ hội thứ hai, nhưng lại không cho nàng trí nhớ… Cho nên nàng vẫn đi theo con đường cũ, bởi vì nàng không muốn bất kỳ ai giẫm lên nàng, nàng nhất định phải đi tranh! Nàng chỉ hận nàng bị Hoàng thượng mê hoặc, hận nàng chưa giết được Tích phi!
Nghe tiếng cửa mở, thậm chí không cần ngẩng đầu lên nàng đã biết người tới là ai, ngoại trừ Tình quý tần thì còn ai ở trong Vu Vân điện này nữa chứ.
“Ha ha, không thể tưởng tượng được Huệ phi nương nương oai phong một cõi cũng có lúc rơi vào tình thế như thế này, lưu lạc đến làm hàng xóm của ta.” Tình quý tần nhìn Lục Nhạc Dao suy sụp ngồi dưới đất, vẻ mặt thỏa mãn.
“Không giống như ngươi, kết cục trước sau như một.” Lục Nhạc Dao thấy Tình quý tần gầy đi rất nhiều, trào phúng nói.
Tình quý tần chẳng để ý chút nào “Đều nhờ phúc của ngươi, nhìn ngươi như vậy ta đã thấy đủ rồi. So với Huệ phi kiếp trước, cảm giác làm quý nhân thế nào? Cảm giác chưa từng được sủng ái ra sao? Ta bi ai thế nào cũng không thể bi ai bằng ngươi được.”
“Chẳng lẽ ngươi không tò mò về lai lịch của Tích phi sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy kiếp này có quá nhiều biến cố à? Chẳng lẽ ngươi không thấy không cam lòng sao?” Lục Nhạc Dao không thấy sự châm chọc của Tình quý tần, đầu óc của nàng đang tràn ngập hình ảnh của Hoàng thượng và Tích phi…
Tình quý tần cười ra tiếng “Điều này quan trọng lắm sao? Có thể kéo theo ngươi cùng xuống địa ngục đã là mong muốn suốt đời của ta rồi.”
“Đương nhiên là quan trọng. Ta từng nghĩ Hoàng thượng sẽ không bao giờ yêu ai, ta cho rằng ta đã là người thân thiết nhất với hắn rồi, ta cho rằng hắn sủng ái ta là yêu ta. Thì ra hắn cũng là người bình thường, cách hắn yêu thương cũng không khác với người ta.” Lục Nhạc Dao nở nụ cười, nước mắt chảy dài trên gò má “Đến tột cùng thì ta có chỗ nào không bằng nàng? Từ nhỏ ta đã yêu hắn, canh chừng hắn, vì hắn ta mới nhập cung, vì hắn nên ta mới dùng hết mọi thủ đoạn, vì sao hắn lại không để ý đến ta?”
Lục Nhạc Dao thực sự không hiểu, cuối cùng thì nàng đã thua ở chỗ nào?
Tình quý tần khẽ nhếch môi “Thứ ngươi không bằng Tích phi đó là Hoàng thượng yêu nàng chứ không yêu ngươi. Hai kiếp này khiến ta hiểu được một đạo lý, không nên nói ngươi trả giá, hi sinh vì ai hết bởi vì người cuối cùng được lợi chính là bản thân ngươi.”
Tình quý tần nhìn Lục Nhạc Dao còn chưa chịu tỉnh ngộ, giọng nói vô cùng sung sướng khi người gặp họa “Trả giá cũng tốt, hi sinh cũng được, chỉ là để Hoàng thượng yêu ngươi, ngươi nỗ lực vì chính ngươi. Con đường này do ngươi chọn, vui buồn do ngươi chịu, đừng oán trời trách đất. Đừng nói đến Hoàng thượng vội, bất kỳ kẻ nào cũng sẽ không yêu ngươi đâu.”
Lục Nhạc Dao tức giận, không thể không phản bác “Phi! Ngươi thì tốt đến mức nào, chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi!”
Lục Nhạc Dao không cam lòng “Tích phi hi sinh cái gì? Bỏ ra cái gì? Dựa vào điều gì mà nàng có thể dễ dàng đạt được thứ mà cả hai kiếp chúng ta đều không có được? Lòng đế vương thay đổi liên tục vì sao lại kiên định vì nàng như vậy?”
Tình quý tần cười đến mức nước mắt chảy ra “Tiếc là kiếp trước ta đoản mệnh, không thấy được kết cục của ngươi, nhìn oán niệm của ngươi sâu đậm như vậy, vẻ mặt như oán phụ, chắc là kiếp trước ngươi chết rất khó coi đúng không? Buồn cười quá đi, Hoàng thượng yêu nàng nên đương nhiên là kiên định với nàng rồi, mà ta thua cuộc dưới tay ngươi, còn ngươi, ngươi có thắng sao?”
Lục Nhạc Dao nhắm hai mắt lại, không muốn nói thêm câu nào với kẻ thù hai kiếp này, đều là kẻ thất bại mà thôi.
--- ------ -------Mây---- ------ -------
Chớp mắt đã qua một tháng, Tây Sơn đã vào thu, không còn nóng bức như tháng bảy, tháng tám nữa mà là sự mát mẻ, tươi vui.
Sau sự kiện làm Tích phi sinh non, Lục quý nhân bị đày vào Vu Vân điện, nơi hoang sơ, âm u nhất. Giam chung một chỗ với Tình quý tần, ân oán của các nàng như là đã kết thúc nhưng lại giống như vừa bắt đầu.
Không ai biết vì sao giữa hai người này lại nảy sinh mối thù sâu như biển này, thường có tiếng hai người mắng chửi lẫn nhau truyền ra từ Vu Vân điện, nhưng không có ý chỉ của Hoàng thượng nên chẳng có ai dám tiến vào hỏi han. Từng ngọn sóng trong hậu cung bị hai người này gây nên dần dần bị người khác quên lãng.
Lục Viễn từ bỏ ý nghĩ đi cầu tình, muội muội của hắn nhập ma rồi, phạm quá nhiều sai lầm, lúc muội ấy xém chút nữa làm Tích phi bị thương hắn đã không còn có thể cứu muội ấy về được nữa. Hoàng thượng vốn chẳng phải là người lương thiện, từ trước đến nay ngài ấy chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Tích phi nương nương lại là chuyện khác. Huống chi, lần này Lục Nhạc Dao quá sai lầm rồi.
Hắn là ca ca của Lục Nhạc Dao nhưng cũng là thần tử của Hoàng thượng. Hoàng thượng coi hắn là bằng hữu, đối xử với hắn rất khoan dung, sao hắn có thể tiếp tục dựa vào phần tình nghĩa này để bắt Hoàng thượng lại thoái lui nữa chứ? Hắn nên đi thỉnh tội chứ không phải cầu tình.
Thư của Lục Nhạc Dao lưu lại đã được Châu nhi giao cho Thích Bạch, nhìn bản tập thật dày trong tay, Thích Bạch lại chẳng mở ra đọc, mà đốt sạch sẽ. Đối với một người có ý định thương tổn Quý U, Thích Bạch chẳng muốn tin tưởng gì nữa. Sở dĩ hắn không ban chết cho nàng ta là vì cảm thấy người như nàng ta không đáng được chết, chết thì sẽ không chịu khổ nữa.
Chỉ là Thích Bạch không biết, thứ hắn thiêu hủy không chỉ là một phong thư mà là kiếp trước, là về tất cả yêu hận tình thù của một nữ nhân dành cho hắn.
Hoàng trưởng nữ và hoàng trưởng tử là hai hài tử của Hoàng thượng, lại còn là long phượng trình tường, ý nghĩa không hề bình thường. Cho dù đang ở hành cung nhưng bữa tiệc tắm ba ngày cũng được cử hành vô cùng long trọng, rất nhiều người từ kinh đô đến đây, bất quá Quý U vẫn đang ở cữ nên không có gặp các mệnh phụ phu nhân.
Trong ngày này Hoàng thượng cũng đã tuyên bố tên của hai bảo bối này, hoàng trưởng nữ là Thích Minh Châu, hoàng trưởng tử là Thích Ngọc. Hòn ngọc quý trên tay, ngọc không suy giảm, là tâm ý của hắn dành cho Quý U.
Hứa ma ma và vài vị ma ma khác chăm chú nhìn hai tiểu chủ tử không chớp mắt, các mệnh phụ phu nhân chỉ có thể lại gần ngắm nhìn, nói lời chúc phúc đã là vinh hạnh lớn lao rồi. Mấy người này ai mà chả thành tinh rồi, Hoàng thượng còn chưa phong thưởng cho Tích phi nương nương có nghĩa là phần thưởng này không hề nhỏ đâu, cho dù bất bình cho nữ nhi của mình nhưng họ cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Quách thị mãn nguyện nhìn nữ nhi của mình, cẩn thận truyền thụ kinh nghiệm của bản thân, nhìn nữ nhi sống tốt, lại sinh được Long Phượng trình tường, Quách thị thấy đời này của mình đã viên mãn rồi.
Đến tiệc đầy tháng, chúng phi tần chỉ có thể nhìn Hoàng thượng và Tích phi nương nương xuất hiện thân mật bên nhau, vừa qua một tháng mà Tích phi nương nương đã không còn béo nữa, khí sắc hồng nhuận, vẻ đẹp áp đảo mọi người. Mọi người thấy Tích phi cười vô cùng sáng lạn, các nàng chẳng còn hơi sức đâu mà đi ganh tỵ, nay các nàng trang điểm xinh đẹp chỉ là để làm hài lòng bản thân thôi, chứ có ai thèm ngắm đâu.
Các nàng không biết Quý U cười vui vẻ như vậy là vì nàng vừa được tắm cả một canh giờ. Ai cũng vậy, một tháng mới được gội đầu đó…
Đối với Quý U mà nói thì ở cữ ở hành cung coi như là một sự hưởng thụ.
Quý U thực sự không dám nghĩ, nếu ở kinh đô một tháng hè mà không được gội đầu, dù Thích Bạch không ghét bỏ nàng, nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Tiết trời ở hành cung khá mát mẻ, trưa tháng chín chẳng nắng nóng chút nào. Tuy mỗi ngày Quý U đều lau người, nhưng Hứa ma ma lại chẳng cho nàng gội đầu, nói là đợi sau này già đi nàng sẽ hối hận. Bởi vì nguyên nhân này mà nàng liên tục yêu cầu Thích Bạch tách ra ngủ riêng… Nhưng đều bị Thích Bạch cự tuyệt.
Sắc mặt Thích Bạch ngưng trọng, trong lòng kêu gào, ban ngày nàng chỉ nhìn hài tử, thật vất vả mới đến buổi tối nhìn ta mà nàng lại đòi ngủ riêng sao? Nàng mơ đi!
Hai người đều là lần đầu làm phụ mẫu, không thiếu chuyện để chê cười, lúc hai đứa nhỏ khóc, hai người đều luống cuống tay chân cả nửa ngày.
Thường xuyên có thể nghe tiếng Quý U la to.
“Thích Bạch, làm sao đây?”
“Thích Bạch, mau tới đây!”
Lúc Thích Bạch dỗ dành hai bảo bối lại nghe được giọng nói không cao hứng của nàng “Thích Bạch, như vậy không đúng đâu.” “Chàng quá ngốc…” Thích Bạch cảm thấy bất đắc dĩ, không biết làm sao cho đúng nữa.
Nhất là lần đầu tiên hắn bị bảo bảo tiểu lên người, Quý U cười đến ôm bụng, chảy nước mắt.
Thích Bạch đen mặt, tiến lên ôm lấy Quý U giúp nàng nhuận khí “Nàng đừng có như vậy, chúng ta sẽ bị Hoằng La quốc chê cười mất.”
Quý U cắn lên cổ Thích Bạch không chịu buông, Thích Bạch nghĩ nàng muốn leo tường dỡ ngói sao? Nhưng ngoại trừ nghe lời nàng thì hắn còn cách nào khác đâu.
Được rồi, Thích Bạch thừa nhận hắn không có chút nào mất kiên nhẫn, nhìn nàng vui vẻ nháo loạn hắn rất hưởng thụ. Chỉ là hầu hạ hai bảo bảo mà thôi, làm sao có thể làm khó người văn võ song toàn như hắn?
Thích Bạch không biết Quý U có tâm tư riêng, hắn muốn làm phụ thân nghiêm túc cũng được, nhân từ cũng tốt thôi, chỉ cần xuất hiện trong quá trình lớn lên của hài tử, hắn mới cảm nhận được sự hạnh phúc khi làm phụ thân.
Bất quá hiệu quả không tốt lắm, hai người chỉ vì sự kiện bú sữa mà giận dỗi không ít, ngực Quý U rất trướng, nàng muốn cho các bảo bảo bú, nhưng Thích Bạch lại không cho. Cho nên trong nội thất thường xuyên diễn ra cảnh nữ nhân muốn mở y phục, nam nhân lại nắm chặt tay nàng không cho nàng hành động… Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hai bảo bảo lại nằm trên giường một cách vô tội, thổi bong bóng chơi với nhau.
Lời nói treo bên miệng Thích Bạch là “Sáu ma ma kia để làm gì? Trướng không chịu được nữa thì để cho ta…”
Quý U chỉ có thể đợi lúc Thích Bạch bận rồi vụng trộm cho hai bảo bảo bú… Số còn lại, vào hết bụng Thích Bạch.
Dù sao đi nữa, tháng đầu tiên làm phụ mẫu của Thích Bạch và Quý U “Rất tốt”.
Đầu thu đến cũng là lúc kết thúc quá trình nghỉ hè.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp như cũ, thiết kỵ binh trang nghiêm che chở đội ngũ xe ngựa rời khỏi hành cung Tây Sơn. Nhưng đoàn người lại thiếu Lục quý nhân và Tình quý tần, Hoàng thượng xử trí rất đơn giản, giam cầm chung thân ở Vu Vân điện, không có thánh chỉ không được ra ngoài.
Các phi tần khác mang theo tâm trạng hoàn toàn bất đồng với lúc đến hành cung.
Một nhà bốn người trong xe ngựa, Quý U nhìn về hướng hành cung, sau đó quay người lại nắm chặt tay Thích Bạch, ân ân oán oán, thị thị phi phi, quý trọng hiện tại mới là điều quan trọng nhất.
Thích Bạch không biết cảm nghĩ của Quý U, hắn chỉ nắm chặt tay nàng, hạ một nụ hôn xuống khuôn mặt nhỏ xinh của nàng.