• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích Bạch nhìn Quý U đang ngủ say, áp chế nỗi bất an trong lòng, cười tự giễu, từ lúc nào thì hắn bắt đầu lo được lo mất như thế này rồi? Rõ ràng là Quý U đang ở trước mắt hắn, tối qua hắn lại có cảm giác ở ở trong mơ, giấc mơ thật đến mức làm tim hắn đập thật nhanh. Loại cảm giác này chỉ lóe qua vào tối hôm qua, Thích Bạch sờ lồng ngực, hiện tại đã bình phục rất nhiều, xem ra tiểu nhân nhi của hắn an ủi rất hữu hiệu.

Cúi đầu hôn lên môi Quý U một cái, Thích Bạch thầm nghĩ nếu đây chỉ là một giấc mộng hắn sẽ không tỉnh giấc… Thích Bạch khẽ vuốt hai má non mềm trắng noãn của Quý U, nàng nhất định phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, nàng muốn gì ta đều sẽ cho nàng, chỉ cần nàng đừng rời xa ta.

Nghe được động tĩnh ngoài cửa, Thích Bạch nhẹ nhàng vén chăn lên, mau chóng thu thập một chút rồi đi vào triều. Hôm qua nàng đã cam đoan sẽ ngoan ngoãn thức dậy dùng đồ ăn sáng, cho nên hôm nay hắn có thể sớm trở về ở cạnh nàng đúng không?

Lúc Quý U bị đánh thức, nàng có chút mơ hồ “Hứa ma ma?” Đang muốn làm nũng thì nghe tiếng Hứa ma ma “Các tiểu chủ tử muốn dùng đồ ăn sáng.”

Quý U gian nan mở to mắt, nghĩ tới lời thề son sắt của mình, làm sao có thể nuốt lời được… Làm nữ nhân thì không cần một lời đáng giá ngàn vàng, nhưng mà làm mẫu thân thì phải làm gương cho các con mới đúng.

Hứa ma ma thấy chủ tử dụi mắt, gật đầu, đây mới là bộ dáng làm mẫu thân nha…

Quý U nhìn một bàn đồ ăn sáng, nhận mệnh bắt đầu sự nghiệp cho hài tử ăn, tuy bình thường nàng có thể ăn nhưng do thiếu ngủ nên lúc nào cũng không ăn được nhiều. Nàng giảm bớt số lượng thức ăn trên bàn, mỗi lần nàng đều đem đồ ăn bỏ vào một cái đĩa nhỏ rồi dùng, còn lại đều ban cho hạ nhân.

Niệm Hạ vừa mang đồ ăn sáng tiến vào, chốc lát sau đã nhăn mặt bẩm báo “Lục quý nhân lại tới nữa, đang chờ ở cửa… Hình như nàng biết giờ này chủ tử sẽ tỉnh… Cho nên nô tỳ…”

Quý U không trách Niệm Hạ, nếu Lục Nhạc Dao muốn đến tìm nàng, vậy khẳng định là nàng ta sẽ bất chấp mưa gió. Đến nàng còn ngăn không được thì Niệm Hạ làm sao mà ngăn cản.

Quý U không biết rõ Lục Nhạc Dao có ý gì, hẳn là muốn gặp Thích Bạch đi, nhưng Thích Bạch không có dùng bữa sáng ở chỗ nàng.

Quý U vẫn gật đầu, để Lục Nhạc Dao vào đi, biết rõ nàng ta có ý gì thì tốt hơn.

Hứa ma ma vẫn như cũ giữ ở trước cửa, để có chuyện gì thì lập tức nghe được.

Lục Nhạc Dao trang điểm thanh nhã hơn hôm qua rất nhiều, một thân y phục hợp với quý nhân thất phẩm làm Quý U nhìn lâu hơn.

“Tích tỷ tỷ đều dùng đồ ăn sáng vào giờ này sao? Muội lại quấy rầy tỷ rồi, vốn là muốn đợi tối nay hãy đến… Nhưng tỷ cũng biết đấy, Lưu Hoa cung cách nơi này không gần…” Nói đến câu sau, Lục Nhạc Dao dường như vì phần vị của mình mà có chút ngượng ngùng.

Quý U nuốt canh tổ yến bách hợp trong miệng xuống, mở miệng khuyên nhủ “Kỳ thật ngươi không cần chạy đến đây mỗi ngày thăm ta đâu, quá mệt cho ngươi.”

“Muội không mệt, ở trong cung muội cũng không có chuyện gì để làm. Muội tiến cung không mang theo lễ vật quý giá gì, chỉ có y phục do chính mình làm tặng cho tỷ.”

Lúc này Quý U mới chú ý đến cái túi trong tay Lục Nhạc Dao… Có chút không hiểu, hiện tại hai người coi như là tình địch của nhau đi… Vì sao lại tặng lễ vật cho nàng?

“Tích tỷ tỷ, muội không có ý gì khác. Không phải mỗi nữ tử tiến cung đều vì muốn tranh đoạt sủng ái của Hoàng thượng mà không từ thủ đoạn. Kỳ thật từ lúc gặp nhau ở ngoài cung muội đã biết Hoàng thượng thật sự sủng ái tỷ, muội cũng rất thích tỷ, nếu người Hoàng thượng thích là tỷ tỷ thì muội thật sự thấy cao hứng, bởi vì tỷ xứng đáng được như vậy.”

…Vậy ngươi phí hết tâm tư tiến cung là để chúc phúc ta?

“Muội chỉ muốn ở nơi của mình sống thật tốt là được rồi… Nhưng hình như muội đánh giá bản thân cao quá rồi, ở một mình lâu làm muội nhớ nhà… Tỷ tỷ, muội chỉ muốn lúc cô độc có người để tâm sự…”

Quý U nhìn bộ dáng ưu thương, chân thành, tha thiết, tình thâm của Lục Nhạc Dao, cực lực khống chế khóe miệng… Là người này đang nằm mơ hay Thích Bạch tự mình đa tình? Chẳng lẽ nàng ta thích nàng? (=)) U U cô nương, đây không phải truyện bách hợp, thỉnh tự trọng)

Nghĩ rồi lại nghĩ, Quý U cảm thấy nếu nàng không biết vì sao Lục Nhạc Dao được tiến cung thì nàng có thể tin nàng ta… Chung quy thì nàng t biểu hiện thật giống một tiểu muội nhà bên không rành thế sự, có lẽ khi còn nhỏ thực sự có cảm tình với Thích ca ca, nhưng lúc có người khác bên cạnh Thích ca ca, nàng cũng không có thương tâm như trong dự liệu… Hết thảy đều giống như thiếu nữ vô tri.

Quý U đang rối rắm không biết có nên nói với Lục Nhạc Dao là nàng biết hết tin tức từ chỗ Thích Bạch hay không thì đã thấy nàng ta mở túi, lấy ra hai bộ y phục nhỏ…

Quý U cật lực khống chế vẻ mặt kinh ngạc… Này… Là… Gì… Sao?

“Tích tỷ tỷ, đây là muội đọc sách mà làm ra, mặc lên ngực rất thoải mái. Nhất là tỷ tỷ bây giờ, có thai thì càng phải bảo vệ ngực mới được, còn cái này thì mặc ở dưới.”

Lục Nhạc Dao nhìn vẻ mặt không thể tiếp thu của Quý U… Thở dài, cổ nhân chính là như vậy, chỉ dùng một cái yếm, sau đó ngực sẽ bị rũ xuống.

“Có phải là tỷ sẽ không mặc không? Để muội giúp tỷ…” Nói xong Lục Nhạc Dao liền muốn đi đến phía sau Quý U giúp nàng mặc, về chuyện thoát áo ngoài thì coi như bỏ qua, Lục Nhạc Dao cảm thấy Tích tiệp dư không tiếp thu nổi chuyện đó đâu.

…Quý U quả thực chịu không nổi… Vội vàng ngăn Lục Nhạc Dao lại “Không cần. Ta chỉ cảm thấy ý tưởng của muội quả thực rất kỳ lạ, đọc được trên sách gì vậy?”

Chẳng lẽ triều đại này có người xuyên việt làm nên một cuốn sách? Tình quý tần và Lục Nhạc Dao đọc cùng một bản sao?

“Muội không nhớ rõ… Lúc ấy chỉ nhìn sơ qua thôi, chỉ nhớ cái này. Hơn nữa cuốn sách cũng không được đặt tên, chỉ nói làm sao có thể bảo hộ đôi kiều nhũ của nữ nhân, muội đặt cho nó cái tên là áo ngực.”

“Thật là cảm ơn muội…” Quý U nói cảm tạ, vô luận thế nào, Lục Nhạc Dao cũng là đưa lễ vật.

Lục Nhạc Dao nhìn Quý U vui vẻ tiếp nhận, nói “Tỷ muội chúng ta thì nói lời cảm tạ làm gì, muội có thứ gì tốt sẽ nghĩ đến tỷ. Hơn nữa cái này khi mặc vào đặc biệt dễ nhìn, tỷ còn có thể cho Hoàng thượng ngắm… Nhất định là Hoàng thượng sẽ càng thích tỷ tỷ hơn.”

Quý U lộ ra vẻ mặt e lệ nhìn sự chân thành chúc phúc của Lục Nhạc Dao “Muội nói gì vậy…”

Nghĩ nghĩ rồi lại hỏi “Vậy muội có biết các loại đồng dao không, ta không biết nên nói cái gì với các bảo bảo. Trời sinh ta đã không hiểu âm luật rồi…”

Rốt cuộc Tích tiệp dư cũng thân cận với nàng, Lục Nhạc Dao chỉ hận không thể đem tuyệt học suốt đời ra triển lãm, có thể có được cơ hội ở bên cạnh nàng ta mỗi ngày, lo gì không có cơ hội đoạt được Hoàng thượng?

“Muội có nhớ mấy khúc trên sách, bất quá muội nhớ không rõ lắm, hôm nay đọc cho tỷ nghe một khúc, chờ muội nhớ ra lại đọc cho tỷ nghe được không?”

Quý U gật đầu, “Được, có một khúc là đủ cho bảo bảo nghe vài hôm, Hứa ma ma nói ta nên cùng bảo bảo trò chuyện thường xuyên, như vậy sẽ làm bảo bảo thông minh hơn.”

“Vậy muội nên viết hay nên hát cho tỷ tỷ nghe?” Lục Nhạc Dao không nghi ngờ chút nào.

Quý U ngượng ngùng cười cười “Vừa rồi ta đã nói là âm luật của ta không tốt lắm… Khả năng là đọc sẽ không hiểu, muội hát cho ta nghe đi.”

“Chợt lóe, chợt lóe sáng ngời trong suốt, đầy trời đều là ngôi sao. Treo trên trời, sáng lung linh, như ngàn vạn đôi mắt sáng ngời. Thế nào, rất đơn giản đúng không? Tỷ tỷ nhớ rõ không, nếu không để muội viết ra.” Lục Nhạc Dao nhỏ giọng hát, dường như sợ dọa đến bảo bảo trong bụng Quý U.

Quý U nhìn Lục Nhạc Dao nhiệt tình như vậy, lắc lắc đầu “Cái này rất êm tai, cũng rất đơn giản, rất cảm tạ muội…”

Còn chưa nói xong, cửa đã bị đẩy ra, chỉ nghe một âm thanh truyền đến “Sao hôm nay nàng lại ngoan như vậy?”

Lúc đến đây Thích Bạch thấy Hứa ma ma đứng ngoài cửa, quả nhiên là Quý U chịu tự mình dùng bữa sáng sao? Không đợi Hứa ma ma nói gì, Thích Bạch đã đẩy cửa tiến vào.

Chuẩn bị đùa giỡn tiểu nhân nhi của hắn vài câu, không ngờ lại nhìn thấy Lục Nhạc Dao.

Lục Nhạc Dao cũng không thể hiện bộ dáng vui mừng, hành lễ với Thích Bạch một cách quy củ “Tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”

Đã rất lâu rồi Quý U chưa hành lễ với Thích Bạch nha… Bất quá khi có người ngoài thì phải hành lễ thôi.

Thích Bạch vội vàng tiến lại ngăn Quý U “Miễn lễ.”

Lục Nhạc Dao thấy ánh mắt Hoàng thượng chỉ đặt lên người Tích tiệp dư, trên mặt không thể hiện sự khổ sở, cười ngọt ngào với Tích tiệp dư, “Tần thiếp quấy rầy tỷ tỷ một lát, bây giờ nên trở về rồi.”

Sau đó hành lễ với Hoàng thượng rồi mới rời đi.

Quý U nhướng nhướng mày, thật không tranh sủng sao? Chỉ muốn làm tỷ muội tốt với nàng? Nàng không tin đâu nha…

“Nàng ấy đến tìm nàng làm gì?” Thích Bạch không chú ý đến Lục Nhạc Dao, ngồi xuống cầm đũa của Quý U dùng đồ ăn.

Quý U ngồi ở một bên chuyên chú nhìn nhất cử nhất động của Thích Bạch, cảm thán sao lại ưu nhã như vậy, nam nhân hoàn mỹ này là của nàng đó.

Không nghe thấy tiếng trả lời nên Thích Bạch ngẩng đầu lên, lại cúi đầu tiếp tục dùng bữa, sắc nữ, chỉ biết nhìn ta mà không biết nói chuyện. Trong lòng vui đến mức không biết làm sao mới tốt. :sofunny:

Thích Bạch dùng vài đũa rồi mới chú ý bên bàn có một cái túi… Nhìn Quý U như hỏi đây là cái gì.

“Đây là y phục Lục quý nhân đưa tới… Còn dạy ta một khúc đồng dao để hát cho bảo bảo nghe.”

Thích Bạch không có hứng thú với y phục… Hắn nghĩ nghĩ, hắn chưa nghe Quý U hát. Nhất thời trong lòng có chút toan tính, Quý U nên hát cho hắn nghe nha.

“Nàng học xong chưa, trước hết nên để ta nghe một chút, tránh dọa các bảo bảo.”

Quý U bĩu môi, hắn đang xem thường nàng sao, nàng phải thể hiện trước mặt hắn mới được.

“Chợt lóe, chợt lóe sáng ngời trong suốt, đầy trời đều là ngôi sao. Treo trên trời, sáng lung linh, như ngàn vạn đôi mắt sáng ngời.” Thanh âm thơ ngây, ngọt ngào, biểu tình sinh động khoa trương, như là chứng tỏ danh xưng “Quý U tỷ tỷ”…

Thích Bạch đầu đầy vạch đen, cái này thực sự sẽ dọa các bảo bảo rồi…

Quý U hát xong cũng không nhịn được bật cười, Thích Bạch nhìn Quý U vui vẻ mới biết là nàng đang đùa hắn, đáy mắt mỉm cười… Thật ngốc… Thật đáng yêu…

Trên đường trở về Lan Tâm điện, Lục Nhạc Dao không khống chế được vui sướng trên mặt, nàng đã tìm đúng vấn đề. Hiện tại Thích ca ca còn không để ý nàng, như vậy bây giờ nàng nên lặng lẽ, trước hết cứ trở thành bằng hữu của Tích tiệp dư trước, đến lúc đó còn sợ không có cơ hội hay sao.

Hôm nay nàng cố ý trang điểm thật bình thường, muốn làm bằng hữu của Tích tiệp dư, thì không thể để cho Tích tiệp dư thấy nàng hướng về Hoàng thượng.

Mà nàng hiểu chuyện như vậy, làm Thích ca ca lại nhớ đến nàng thì tốt, tấn chức là chuyện quá dễ dàng.

Nhưng quả nhiên Thích ca ca đối xử với Tích tiệp dư rất khác, giọng điệu Thích ca ca khi nói chuyện với Tích tiệp dư rất ôn nhu.

Không sao hết, cơ hội là để cho người có chuẩn bị, không ai chuẩn bị nhiều hơn nàng!

Bởi vì suy nghĩ nên nàng không chú ý đến phía trước, lúc đi qua Ti Vũ đình thì bị người khác gọi lại…

Vũ thục nghi và Tình quý tần thỉnh an trở về liền cùng nhau đi tản bộ, đến Ti Vũ đình thì dừng lại nghỉ tạm, uống trà ngắm cảnh. Lại không ngờ sẽ nhìn thấy Lục quý nhân thần sắc rực rỡ. Mắt thấy nàng ta chỉ đi ngang qua Ti Vũ đình, Vũ thục nghi nở nụ cười châm chọc.

“Lục quý nhân vội vã như vậy là muốn đi đâu? Hai người lớn như vậy, đứng sờ sờ ở đây mà người khác lại không để vào mắt.”

Lục Nhạc Dao hồi thần, thấy hai người ngồi ở trong đình, thầm khinh thường… Cuống quýt tiến lên hành lễ “Tần thiếp thỉnh an thục nghi nương nương, tần thiếp thỉnh an quý tần nương nương. Tần thiếp vẫn chưa quen thuộc trong cung, đang suy nghĩ đường vể Lưu Hoa cung, tuyệt không có ý nghĩ không thỉnh an với hai vị nương nương…” Ngữ khí kinh hãi, có ý tứ người mới tuổi còn nhỏ.

Tình quý tần không nói gì, nhìn Lục Nhạc Dao hành lễ, chung quy phần chức Vũ thục nghi cao hơn nàng, nàng không nói gì cũng là nên làm.

Vũ thục nghi đã sớm nhìn Lục Nhạc Dao không vừa mắt, sao có thể bỏ qua cơ hội này được, muốn giả trang cái gì, không phải cứ phạm sai lầm là lấy cớ tuổi nhỏ ra.

“Không học qua quy củ sao? Bây giờ ngươi đang mạo phạm ta và Tình quý tần, không nên chỉ hành lễ mà nên quỳ xuống mới đúng!” Sau đó nói với cung nữ sau lưng “Đi dạy nàng một chút.”

Thục nhi vâng lời, tiến lên đạp sau gối Lục Nhạc Dao một cái “Oành” một tiếng, Lục Nhạc Dao đã quỳ xuống đất.

Bởi vì ở bên ngoài tiểu đình là đường đi trải nhiều đá cuội, nên cái quỳ này làm cho Lục Nhạc Dao phải kêu đau thành tiếng.

Thục nhi cũng không thương hại, nhìn Vũ thục nghi bẩm báo “Tiếng kêu này coi như là mạo phạm hai vị nương nương, nô tỳ có nên rat ay dạy dỗ lại nàng ta không ạ?”

Vũ thục nghi gật đầu, “Dạy đi, trong cung mà không hiểu quy củ là không được. Cũng không biết là đi đâu về, ngay cả cung nữ thiếp thân cũng không mang theo, như vậy thì tất nhiên là không tìm thấy đường rồi. Vả miệng để nàng ta thông minh lên một chút.”

Lục Nhạc Dao bất chấp đau đớn, cuống quýt mở miệng cầu xin tha thứ, Thục nhi xắn tay áo, tiến lên hai bước, tiếng vả miệng đều đặn vang lên…

Tình quý tần thấy mặt Lục Nhạc Dao sưng lên, cúi mặt nén cười, uống trà. Một thục nghi nhị phẩm, một quý nhân thất phẩm. Quy củ trong cung là phi tần có thể xử phạt người thấp hơn mình, phạt quỳ, chép sách, vả miệng, đánh trượng,… Chỉ cần không phải là hình phạt nghiêm trọng thì sẽ không có ai hỏi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK