• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích Bạch sợ Quý U chịu không nổi nên cho xe ngựa chạy rất chậm, hắn cho bọn thích khách cơ hội đuổi theo cướp người đấy, trên đường về giết thêm vài tên cũng được thôi.

Quý U yên lặng ngủ, không biết bên ngoài xe ngựa là một màn đao quang kiếm ảnh, mưa máu gió tanh, Thích Bạch ra khỏi xe ngựa, cùng giao đấu với đám thích khách.

Thiết kỵ quân biết rõ tâm tình của Hoàng thượng là hận không thể chém đám thích khách ngàn đao, bọn họ theo bên cạnh Hoàng thượng, rất thấu hiểu cảm giác khẩn trương của Hoàng thượng đối với Tích phi… Bất quá, bọn họ thực sự bội phục Tích phi, nếu không phải là Tích phi dũng cảm trốn thoát khỏi tay đám thích khách, thì bọn họ không thể thuận lợi cứu Tích phi được.

Việc khó khăn nhất là tìm được nơi ẩn nấp của đám thích khách, hơn nữa Tích phi đang ở trong tay bọn chúng thì Hoàng thượng không thể đánh rắn động cỏ được, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tích phi chạy trốn, chẳng những làm giảm thời gian điều tra mà còn trừ bỏ sự uy hiếp của bọn thích khách với Hoàng thượng.

Lục Viễn nhận được tin liền mang mang theo quân cứu viện xuống núi tìm Hoàng thượng, lại không ngờ nửa đường gặp được xe ngựa của Hoàng thượng, có Lục Viễn tham chiến, cuộc chiến càng nhanh kết thúc.

Tới giờ hợi mọi người đã tới hành cung, lúc này mặt trời đã xuống núi rồi, sắc trời tối đen, trong hành cung đèn đuốc sáng ngời, vạn vật mông lung. Thích Bạch cởi áo choàng đã thấm ướt máu, ôm Quý U xuống xe ngựa, ánh trăng mông lung chiếu lên khuôn mặt nàng, Quý U ngủ thật ngon, Thích Bạch vừa đau lòng vừa buồn cười, nàng định ngủ một mặt tới sáng sao?

Lục Viễn đi phía sau Hoàng thượng, nhìn hành động của Hoàng thượng, ánh mắt lưu luyến của Hoàng thượng, trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn. Hắn vui vẻ thay Hoàng thượng nhưng lại lo cho muội muội. Hôm nay cung nữ thiếp thân của Lục Nhạc Dao đến tìm hắn, chỉ nhắn hắn một câu “Ngoại trừ ca ca, muội không cần gì cả.” Hắn biết chuyện muội muội bị phạt đến phòng chứa củi, làm sao hắn có thể thờ ơ được, nhưng một ngày Tích phi chưa trở về, là một ngày hắn không có tư cách đi cầu xin Hoàng thượng.

Chính mắt hắn thấy lúc Tích phi bị bắt đi, đế vương lãnh khốc này hồn xiêu phách lạc, bối rối luống cuống. Bây giờ Tích phi đã trở về, hẳn là muội muội hắn sẽ được thả ra… Tích phi có sự sủng ái của Hoàng thượng, còn muội muội hắn ngoại trừ hắn thì muội ấy còn có cái gì?

Hứa ma ma, Niệm Hạ và Tiểu Thịnh Tử đang lo lắng đợi trước Thân Hiền điện, kể từ khi chủ tử bị thích khách bắt đi, Hứa ma ma và Niệm Hạ khóc sưng hết mắt rồi, chủ tử đang mang thai, vạn nhất xảy ra chuyện gì không hay, thì chính là ba mạng người đó… Tiểu Thịnh Tử nghe các nàng khóc càng hoảng hốt hơn nữa, chỉ có thể khuyên các nàng, tiện thể khuyên nhủ chính bản thân mình.

Thẳng đến lúc nhìn người từ xa đi tới, ba người đều dụi dụi mắt, đó là Hoàng thượng, mà Hoàng thượng đang ôm một… nông phu? Là Tích chủ tử! Bọn họ ngóng trông Hoàng thượng cứu Tích chủ tử trở về, cũng không ngờ lại nhanh như vậy, ba người trợn mắt há mồm đứng nguyên tại chỗ, Thích Bạch thấy bộ dáng ngây người của ba người này cũng không thèm tức giận, tâm tình hắn đang rất tốt, không thèm so đo với bọn họ.

Một hồi lâu sau ba người mới hồi hồn, sau đó nhìn thấy Lục thống lĩnh đi theo đuôi Hoàng thượng mà biểu tình của Lục thống lĩnh rất thấp thỏm… Ba người ngầm hiểu với nhau, hừ!

Lục Viễn không phải không nghĩ là lúc này chẳng nên làm phiền Hoàng thượng và Tích phi nương nương, nhưng hắn cảm thấy nên nhân lúc Tích phi nương nương chưa tỉnh để cầu tình, chứ đợi đến lúc Tích phi nương nương tỉnh lại Hoàng thượng càng không có thời gian để ý đến hắn. Hơn nữa muội muội còn đang chịu khổ ở phòng chứa củi bỏ hoang, sớm được thả ra mới tốt.

Thích Bạch nhẹ nhàng đặt Quý U lên giường, cởi búi tóc của nàng ra, cẩn thận lau người giúp nàng, rồi đổi y phục cho nàng, một khắc kia hắn đắp chăn cho nàng, Thích Bạch mới nhẹ nhõm thở ra, rốt cuộc hắn cũng tin rằng nàng đã trở lại.

Thích Bạch phân phó Tiểu Thịnh Tử truyền thái y, tuy hắn đã cẩn thận xem xét, thấy trên người nàng không có vết thương, nhưng hắn phải để thái y bắt mạch mới an tâm được.

Biết Lục Viễn đang ở ngoài cửa, Thích Bạch ngừng lại một lát rồi mới nói “Truyền hắn vào đi, còn ngươi cứ đi truyền thái y đi.”

Trong lòng Lục Viễn đang đánh trống nhìn Hoàng thượng mặt lạnh ngồi trên ghế.
“Hoàng thượng…” Lời còn chưa dứt, liền bị Thích Bạch cắt ngang.

“Chuyện của Lục quý nhân trẫm tự có suy nghĩ riêng, nếu ngươi muốn nói chuyện này thì lui ra đi.”

Lục Viễn nghe xưng hô của Hoàng thượng với muội muội, trong lòng trầm xuống, Hoàng thượng đang nói cho hắn biết đây là chuyện trong hậu cung, Lục Nhạc Dao đã là Lục quý nhân rồi, Hoàng thượng nhắc nhở hắn không nên nhiều lời.

Lục Viễn nhắm mắt nói “Hoàng thượng, Nhạc Dao cũng xuất phát từ lòng tốt, nay Tích phi nương nương đã an toàn, có phải là nên đưa Nhạc Dao ra khỏi phòng chứa củi không, từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, chưa từng chịu khổ như vậy, Hoàng thượng, ngài phạt nàng cái khác đi…”

Thích Bạch lạnh mặt “Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, vậy Tích phi của trẫm không giống vậy sao? Ngươi còn biết nàng ở phòng chứa củi, ngay cả chuyện tối qua Tích phi ngủ ở đâu trẫm cũng không biết! Lục Viễn, lui ra ngoài!”

Lục Viễn ngẹn lời “Không phải thần muốn Hoàng thượng tha cho Nhạc Dao, chỉ là mong Hoàng thượng xem xét chuyện Tích phi nương nương được bình an mà mở cho Nhạc Dao một con đường… Nhạc Dao đã biết sai rồi. Tích phi nương nương có được sự sủng ái của ngài, còn Nhạc Dao có cái gì đâu? Nàng chỉ có người ca ca này mà thôi.”

“Tích phi có thể trốn ra là dựa vào bản thân nàng, không phải do thích khách mở cho nàng một con đường! Trẫm chỉ biết Tích phi vì bị Lục Nhạc Dao làm hại nên mới bị thích khách bắt đi, có thể bình an là do mạng Tích phi lớn, không phải do bất kỳ kẻ nào nhân từ với nàng. Ngươi cho rằng trẫm tìm được Tích phi sao? Trẫm thấy nàng là khi nàng bị thích khách đuổi giết, nàng tự mình trốn ra!”

Thích Bạch dừng một chút, khó có thể chịu nổi mới tiếp tục nói “Ngươi có thể tưởng tượng được tình cảnh nàng đang mang thai, hao tâm tổn trí tìm cách trốn ra không? Ngươi có tưởng tượng được cảnh nàng khản giọng hô cứu mạng trên đường không? Nàng biết rõ nàng sẽ không gặp nguy hiểm nào nhưng vẫn liều mạng trốn ra là vì sao, ngươi có biết không? Muội muội của ngươi đáng thương, nữ nhân của trẫm không đáng thương sao? Ngươi đau lòng muội muội ngươi, trẫm đau lòng cho nữ nhân của trẫm! Lục quý nhân làm cách nào để được tiến cung, ngươi không biết sao? Bây giờ nói nàng không được sủng ái, thật đáng thương, lúc trước sao phải nhất định đòi tiến cung? Trẫm chưa từng nghĩ đến chuyện trách tội ngươi, ngươi lui ra đi!”

Lục Viễn á khẩu không trả lời được, đây là Hoàng thượng mà hắn quen biết sao… Lần nói nhiều nhất của Hoàng thượng là vì Lục Nhạc Dao xúc phạm đến điểm mấu chốt của Hoàng thượng – Tích phi.

“Thần biết sai, Hoàng thượng nói đúng rồi. Thần chỉ mong Hoàng thượng khi xử phạt Lục quý nhânnghĩ lại mọi chuyện cũng do nàng sốt ruột cứu Hoàng thượng… Lòng tốt làm chuyện xấu, giữ mạng cho nàng là thần đã biết đủ rồi.”

Hắn đã làm hết sức… Lời nói của Hoàng thượng làm hắn không cách nào phản bác. Tích phi bình an vì mạng lớn, không phải vì người khác nhân từ với nàng. Tích phi đang mang cốt nhục của Hoàng thượng, hài tử mà ngài ấy đã mong đợi từ lâu… Vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, một cái mạng của Lục Nhạc Dao có thể đủ để phạt sao.

Nghĩ lại lời nói của Hoàng thượng, rốt cuộc Lục Viễn biết vì sao Hoàng thượng lại sủng ái Tích phi như vậy. Nóng lòng đào thoát không phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì để Hoàng thượng không bị Lý tướng gây khó dễ, không chịu uy hiếp của bất kỳ kẻ nào. Nữ nhân như vậy rất khó làm người khác không rung động.
Tích phi nương nương đã cố gắng bao nhiêu, Hoàng thượng đã đau lòng nàng bấy nhiêu… Mà bây giờ hắn lại cầu tình cho muội muội, khó trách Hoàng thượng lại tức giận như vậy.

Nhìn Lục Viễn bất lực lui xuống, Thích Bạch xoa xoa thái dương.

Thích Bạch mở trang giấy đặt trên bàn, cười châm chọc nhìn điều kiện của Lý tướng đưa ra,vung bút lên, từ nay đã không còn thừa tướng nữa rồi.

“Bẩm Hoàng thượng, thái y đến.”

Thanh âm của Tiểu Thịnh Tử cắt đứt suy nghĩ của Thích Bạch “Truyền.”

Thái y báo mẫu tử đều bình an, trong Thân Hiền điện là một mảnh hài hòa ấm áp.

Mà chúng phi tần đều đang ngủ say, đều không biết nữ nhân các nàng hận thù đã hồi cung rồi.

--- ------Mây---- --------

Trong phòng chứa củi ẩm ướt không một tiếng động, Lục Nhạc Dao nhắm mặt lại, không dám mở ra.

Tối qua nàng hôn mê, còn tối nay nàng lại tỉnh táo, biết rõ nàng đang ở phòng chứa củi, ngủ trên củi, trên tường sâu bọ bò đầy, mùi khai làm cả người nàng tanh tưởi. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, càng làm phòng chứa củi thêm phần âm u đáng sợ. Một chút động tĩnh cũng làm nàng sợ run, nàng rất sợ sâu bọ bò lên người nàng.

Châu nhi đã truyền lời cho nàng, với tính tình của Lục Viễn chắc chắn hắn sẽ cầu tình thay nàng. Hoàng thượng sẽ xem xét phân lượng của ca ca và phụ thân, Hoàng thượng sẽ không giết nàng. Bây giờ nàng thật sự sợ, nàng khẩn cầu cho Tích phi, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, bằng không sẽ không có ai cứu được nàng.

Nàng muốn hại Tích phi, nhưng nàng còn chưa ra tay mà… Cái gì nàng cũng chưa làm, xạ hương, nước hoa hồng, trúc đào, nàng điềm đạm đáng yêu, nàng mượn đao giết người, nàng giỏi ca múa, nàng tài nghệ siêu quần, nàng có một thân thủ đoạn, nhưng đều chưa kịp dùng.

Nàng nhớ rõ lúc đó người đứng gần nàng nhất là Tình quý tần, nhất định là Tình quý tần đẩy nàng! Nhưng vì sao Tình quý tần lại hại nàng?

Các nàng đều là người xuyên không, còn cùng nhau ước định muốn làm hại Tích phi… Đột nhiên Lục Nhạc Dao mở to mắt, cũng bởi vì đối phó Tích phi nên Tình quý tần mới đẩy nàng, nàng đã bị lợi dụng… Lục Nhạc Dao hận hận nắm một thanh củi ném về phía cửa sổ, nàng nhất định phải nói với Hoàng thượng, nàng vô tội!

Củi đập vào cửa sổ gây nên một trận âm thanh, Lục Nhạc Dao vẫn không để ý.
Đột nhiên trên cửa sổ xuất hiện một bóng người… Tóc tai bù xù, gió thổi tóc bay bay càng tăng thêm sự kinh khủng, Lục Nhạc Dao sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, nàng nhìn lầm rồi, chắc chắn là nhìn lầm rồi…

“Ba, ba…” cửa sổ bằng gỗ không ngừng bị gõ lên, Lục Nhạc Dao sợ hãi, nhắm mắt bịt tai, nàng không nghe, không thấy gì hết.

“Lục tỷ tỷ mau đến vọc nước với ta, ta là Thẩm muội muội.” Hai câu nói rất lâu, âm thanh run rẩy kéo dài, Lục Nhạc Dao cảm thấy nàng sắp điên rồi.

Nàng nhắm mắt lại hô to “Ai giả thần giả quỷ? Ta mới không sợ ngươi đâu, mau lăn ra đây cho ta!” Sau đó nàng lại sợ hãi hô to “Châu nhi! Châu nhi!”

Căn phòng quả thực hoang vu, Châu nhi cũng chẳng hề xuất hiện.

“Lục tỷ tỷ, nước rất lạnh, nhanh đến đây…”

Vừa dứt lời, Lục Nhạc Dao đột nhiên đứng lên, mở cửa phòng chứa củi, xông ra ngoài… Nàng không dám quay đầu lại, bất chấp đau đớn trên vai, vừa chạy vừa kêu “Quỷ a! Mẫu thân cứu con! Ca ca, cứu muội!”

Lục Nhạc Dao điên rồi, nàng bất chấp tất cả, chỉ muốn trốn đi, chạy tới nơi có ánh sáng.

Lục Nhạc Dao vấp phải cục đá, gào khóc, bò rồi đứng lên tiếp tục chạy. Nhìn thấy hồ nước nàng thét lên một tiếng chói tai, lại quay đầu chạy sang hướng khác.

Rốt cuộc, thị vệ ngăn cản Lục Nhạc Dao lại. Thời điểm nhìn thấy thị vệ, chân Lục Nhạc Dao mềm nhũn, ngã xuống dưới đất, cố sức bám lấy hai chân của hắn, thật đáng sợ!

--- ---------Mây---- --------

Trong nội thất của Tình quý tần đèn đuốc sáng ngời, nàng sợ đêm tối, nàng muốn sau này Lục Nhạc Dao cũng phải sợ như vậy.

Nghĩ tới lời của cung nữ, Tình quý tần cười ra tiếng, thủ đoạn này là do nàng học của Lục Nhạc Dao đó.

Lúc trước nàng ở trong lãnh cung, cơm thừa canh cặn, ban đêm còn bị “cô hồn dã quỷ” tra tân! Lúc trước Lục Nhạc Dao còn trắng trợn hơn nhiều, đương nhiên là nàng ta có can đảm đó, khi đó hậu cung này là do nàng quản. Nhưng hôm nay, Lục Nhạc Dao chỉ giống như một con kiến, bị nàng đùa giỡn.

Lục Nhạc Dao a Lục Nhạc Dao, ngươi thích “quỷ” như vậy, sao lại bị nó dọa cho khóc nháo?

Một nữ nhân thần chí không rõ, lời của nàng ta có thể làm ai tin được? Dù nàng ta nói có người đẩy nàng thì cũng là lấy cớ để tránh bị phạt mà thôi! Ngày mai nàng sẽ nói vài câu bên tai Vũ thục nghi, chắc chắn là Vũ thục nghi càng thích Lục Nhạc Dao hơn nữa…

Về phần bị phát hiện, chưa nói đến chuyện chẳng có người nào ở chỗ phòng chứa củi bị bỏ hoang ấy, chỉ nói Hoàng thượng có thèm lo lắng cho mấy người nàng sao? Tình quý tần nhếch miệng cười, sau đó chậm rãi rũ xuống, Tích phi, mạng nàng sẽ không lớn vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK