• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt sự cứ đau như vậy một buổi sáng, Quý U uống thuốc vào cũng đỡ hơn, chung quy Hoàng thượng còn ở đó, hơn nữa ôn tuyền trong không gian cũng không phải là bài trí cho đẹp mắt, tuy không thể bách độc bất xâm nhưng vẫn có thể cường kiện thân thể, cho nên kỳ thật thân thể Quý U rất tốt.

Bất quá là khi nguyệt sự tới thì luôn cảm thấy có chút mệt mỏi, cho nên sau khi Quý U không thấy đau nữa thì chậm rãi chìm vào giấc ngủ, Thích Bạch vừa ôm nàng, vừa tựa vào giường đọc sách.

Lúc này Tiểu Thịnh Tử bước vào nói là có việc bẩm báo, Thích Bạch liền trừng mắt nhìn Tiểu Thịnh Tử, Tiểu Thịnh Tử liền lặng lẽ lui ra chính điện chờ hắn. Thích Bạch nhìn Quý U đang yên lặng nằm ngủ, hôn lên khóe miệng nàng, lại thay nàng kéo chăn lên rồi mới nhẹ nhàng xuống giường, đi ra ngoài.

Tiểu Thịnh Tử thấy Hoàng thượng đi ra liền nhanh chóng bẩm báo “Vừa rồi bên Hoàng hậu nương nương truyền đến tin tức, sáng nay Mộng lương đệ nương nương tản bộ vô ý vấp ngã sấp xuống, thấy máu, nhưng sáng nay tất cả các thái y đều ở Dưỡng Tâm điện, hiện tại Hoàng hậu nương nương đã phái thái y đi xem, may mắn là Mộng lương đệ nương nương không có việc gì. Ý tứ của Hoàng hậu nương nương là muốn bồi Hoàng thượng đi thăm Mộng lương đệ nương nương.”

Thích Bạch nghe xong thì nhướng mày, có thai mà không thành thành thật thật ở trong cung của mình dưỡng thai, đi ra ngoài làm gì?

Tiểu Thịnh Tử vừa thấy Hoàng thượng nhíu mày thì sợ Hoàng thượng không chịu đi, trước không nói Mộng lương đệ mang long thai, đó là toàn bộ hậu cung đều đã biết Tích tiệp dư nương nương đang ở Dưỡng Tâm điện, ngài còn cự tuyệt Hoàng hậu thì hậu cung này sẽ hỗn loạn a.

Thích Bạch nói với Tiểu Thịnh Tử “Bãi giá Thừa Càn cung” rồi ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Nhìn đến Niệm Hạ đang đứng trước cửa điện hắn mở miệng nói “Chiếu cố chủ tử của ngươi một chút, có việc gì thì phái người đến tìm trẫm.” Nghe Niệm Hạ nói tuân chỉ Thích Bạch cũng không quay đầu, đi thẳng về hướng Thừa Càn cung.

Hoàng hậu, Lục Hiền phi cùng Trần Trang phi nghe thấy thông báo liền nhanh chóng đứng đợi thỉnh an Hoàng thượng, đã thật lâu chưa gặp được Hoàng thượng rồi. Hoàng đế vừa tiến vào nhìn thấy Lục Hiền phi cùng Trần Trang phi cũng không nói gì, đợi các nàng thỉnh an xong thì cho các nàng đứng dậy.

“Thái y nói như thế nào?” Thích Bạch hỏi Hoàng hậu.

“Thái y nói, may mắn là cung nữ bên cạnh Mộng lương đệ rất linh hoạt, đỡ dưới thân mới không có gì đáng ngại. Thần thiếp nghĩ, vừa sang năm mới đừng nên ra ngoài mới tốt, hơn nữa Mộng lương đệ đang mang long thai, tự nhiên phải cẩn thận một chút, thần thiếp đã phái cho Mộng lương đệ cùng Hoa lương viện mỗi người một ma ma hầu hạ. Thần thiếp lo lắng Mộng lương đệ đã bị sợ hãi nên muốn cùng ngài đi nhìn nàng một cái.” Hoàng hậu an bài rất tốt, Thích Bạch không muốn nói thêm điều gì.

Thích Bạch gật đầu “Ân, đi thôi.” Nói xong thì xoay người muốn đi đến cung Mộng lương đệ, rồi nhanh chóng về sớm một chút. Trước mặt nữ nhân khác Thích Bạch cũng không có lời gì dài dòng, tốt đẹp, Hoàng hậu đã sớm quen.

“Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói, sáng nay thân thể Tích tiệp dư muội muội không thích hợp, thần thiếp vô cùng lo lắng, Tích tiệp dư chắc là không sao chứ?” Lục Hiền phi thấy Hoàng đế chuẩn bị đi thì liền hỏi.

Thích Bạch không quay đầu lại, nói câu “Rất tốt”, cước bộ cũng không chậm lại một chút, cứ thế ra ngoài.

“May mắn Mộng lương đệ cũng không có việc gì, bằng không bệnh của Tích tiệp dư muội muội cũng thật là vội vàng đúng dịp…” Trần Trang phi còn chưa nói xong, nhìn thấy ánh mắt Hoàng thượng đang quay đầu nhìn nàng liền tự giác đem lời còn lại nuốt trở về.

Hoàng hậu vội bước tới bên người Hoàng thượng hòa giải “Trang phi cũng là quan tâm quá nên loạn, Hoàng thượng, chúng ta nhanh đi thôi”, thấy Hoàng thượng bước đi Hoàng hậu mới nhẹ nhõm thở ra, Trần Trang phi không có đầu óc, nếu làm Hoàng thượng tức giận bỏ đi, đợi xem nàng sẽ phạt nàng ta như thế nào.

Lục Hiền phi thấy ánh mắt của Hoàng thượng thì cảm thấy may mắn, may là Trần Trang phi nói trước, nhưng mà nàng ta châm ngòi cũng không sáng suốt gì cả.
Trên đường đi, Trần Trang phi còn muốn cùng Hoàng thượng trò chuyện, nhưng cước bộ của Hoàng thượng và Tiểu Thịnh Tử rất nhanh, nàng đã phi thường cố hết sức đi theo, nếu còn nói chuyện mà thở hổn hển thì rất khó coi. Về phần kiệu, Hoàng thượng cũng không dùng ngự liễn thì ai dám dùng a.

Thời điểm đoàn người đến Thúy Trúc cung thì phát hiện Tình quý tần cũng đang ở đó, Tình quý tần nhanh chóng hành lễ, mà Mộng lương đệ đang nằm trên giường cũng muốn đứng lên hành lễ nhưng bị Hoàng hậu ngăn lại.
“Được rồi, thân thể suy yếu như vậy thì không cần phải hành lễ, muội thấy thế nào rồi?” Vì Hoàng thượng không lên tiếng trước nên Hoàng hậu đành phải mở lời.

“Hồi hoàng hậu nương nương, thần thiếp tốt hơn nhiều rồi. Thần thiếp tạ ơn ân điển của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương, tạ các vị nương nương quan tâm.” Đây là lần đầu tiên Mộng lương đệ được chú ý đến như vậy, cảm thấy hư vinh, hơn nữa đã thật lâu rồi mới nhìn thấy Hoàng thượng, trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng biểu hiện rõ ràng.

“Ngươi có thai cũng nên cẩn thận hơn, để người bên cạnh chu đáo hầu hạ đi.” Lục Hiền phi cũng mở miệng dặn dò hai câu.

Trần Trang phi cũng nhanh chóng dùng giọng điệu của người từng trải nói “Đúng vậy, nếu người phục vụ bên cạnh không đủ thì có thể nói với Hoàng hậu nương nương và tỷ tỷ, mang thai rất vất vả, cần phải chú ý nhiều hơn.” Nói xong thì quan sát biểu tình của Hoàng thượng.

Hoàng hậu đã quá quen rồi, Trần Trang phi mà không mang chuyện nàng từng hoài thai ra nói thì không phải là nàng. Hoàng thượng không có biểu cảm gì, dường như không nghe các nàng nói chuyện.

“Hiện tại không sao chứ?” Hoàng thượng rốt cuộc cũng nói một câu, Hoàng hậu liền thả lỏng, nếu Hoàng thượng đến đây mà không nói câu nào thì không ổn lắm.

“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp tốt hơn nhiều rồi, thần thiếp nhất định sẽ tự chiếu cố mình, chiếu cố hài tử trong bụng, chỉ là khó tránh khỏi bị dọa cho sợ hãi” Mộng lương đệ nghe Hoàng thượng hỏi thì liền dùng vẻ mặt nhu tình nhìn Hoàng thượng. Nàng càng hy vọng Hoàng thượng có thể lưu lại bồi nàng, tuy rằng nàng không thể thị tẩm, nhưng Hoàng thượng có thể ở trong cung nàng một lát đã là thu hoạch rất lớn.

“Trẫm sẽ phái thái y thường xuyên đến bắt mạch cho ngươi.” Chấn kinh thì chỉ cần để thái y xem một chút là được. Hoàng thượng nói xong, cảm thấy không sao, liền xoay người chuẩn bị đi. Vừa xoay người đã thấy Hoa lương viện mặc y phục lộng lẫy, mang theo cung nữ vội vàng đi đến, thấy Hoàng thượng thì nhanh chóng che chở bụng, nũng nịu thỉnh an, rồi hướng các phi tần khác thỉnh an.

Xong mới đứng lên nhìn Hoàng thượng nói “Thần thiếp không biết Hoàng thượng cùng các vị ở đây nên lễ nghi có chút không chu toàn. Thần thiếp nghe nói Mộng muội muội thấy hồng, rất lo lắng nên vội vàng đến đây.”

Trần Trang phi chướng mắt nhất là mấy kẻ ỷ vào chuyện có thai liền ra vẻ, người này vội càng chạy tới mà còn có thể trang điểm kỹ như vậy sao? Những người ở đây ai chẳng phải là đã thành tinh, hiểu nàng cặn kẽ, chỉ là không thèm để ý đến nàng mà thôi.

“Ân, lần sau chú ý chút. Nếu có thai thì cứ thành thật ở trong cung của mình dưỡng thai đi, xem xong rồi thì trở về đi.” Thích Bạch có chút không nhịn được, mấy nàng cứ vây quanh làm hắn đau đầu. Nói với Hoa lương viện xong hắn tiếp tục đi về phía cửa.

Hoa lương viện nghe thấy Hoàng thượng đến nên mới vội vàng chạy tới, Mộng lương đệ té ngã nhưng cũng không bị sảy thai, nàng thật sự thấy đáng tiếc, căn bản không muốn tới nhìn nàng. Nghe nói nàng ta chỉ tản bộ mà còn té ra máu, Hoa lượng viện càng không muốn động.

Bất quá Hoàng thượng ở đây thì nàng nên lộ mặt, nếu còn không xuất hiện nữa thì Hoàng thượng sẽ quên nàng mất. Thấy thì thấy đó, nhưng mà nhiều phi tần ở xung quanh như vậy, nàng cũng không dám thỉnh Hoàng thượng đến cung của mình.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng chuẩn bị đi, sau đó nghe Tình quý tần nói với Mộng lương viện “Tỷ tỷ đến đây cũng được một lúc rồi, muội không có chuyện gì thì tỷ cũng thấy an tâm, tỷ phải chuẩn bị ra về thôi, muội nhớ chiếu cố bản thân mình thật tốt đấy.” Tình quý tần đứng dậy, đi ra cửa, nhìn bóng dáng Hoàng thượng nói theo “Hoàng thượng, thần thiếp bồi người cùng đi.”

Hoàng thượng nghe tiếng Tình quý tần gọi thì dừng bước, quay đầu nhìn nàng ừ một tiếng coi như đáp lại, Tình quý tần bước tới sóng vai với Hoàng thượng, hai người cùng đi ra khỏi Thúy Trúc cung.

Hoàng hậu nhìn hai người đi rồi cũng không nói gì, nàng thỉnh Hoàng thượng tới đây chỉ để biểu hiện thân phận của nàng trong hậu cung, đạt được mục đích rồi, nàng cũng không nghĩ gì khác, nàng còn phải lưu lại dặn dò vài câu. Trần Trang phi tức giận không nói nên lời, hiện tại nàng mà đi thì quá mất mặt. Lục Hiền phi thì lại thấy không có gì, Tình quý tần vốn đã được Hoàng thượng yêu thích. Mộng lương đệ đắc ý nhìn Hoa lương viện, Hoàng thượng nói với ta hai câu, nhưng mà ngài không có để ý đến ngươi đâu. Hoa lương viện nhìn biểu tình của Mộng lương đệ, trong lòng nguyền rủa sớm muộn gì ngươi cũng bị ngã chết mà thôi!

Thích Bạch cho Tình quý tần đi cùng là không có ý tứ gì khác, Tình quý tần muốn đi cùng hắn hẳn là có việc cần nói, cho nên hắn cũng không cự tuyệt.

“Hoàng thượng, gần đây thần thiếp vẫn chăm chỉ rèn luyện thân thể, thần thiếp rất muốn tham gia mã cầu đầu xuân.” Tình quý tần nói chuyện rất dịu dàng, nói lời này mang nhiều vẻ chờ mong, xem ra là vô cùng muốn tham gia.

“Ân, vì sao?” Mã cầu trước kia Tình quý tần cũng không có tham gia, trong mắt Thích Bạch, Tình quý tần là người yếu đuối, không tham gia thì cũng không có gì ngạc nhiên.

“Lúc trước thần thiếp không dám, nhưng năm nay lại muốn thử xem, hơn nữa gần đây thần thiếp luôn cố gắng rèn luyện thân thể, muốn thừa dịp còn trẻ tham gia một lần.” Tình quý tần ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, nói một cách kiên định.

Đấu mã cầu vẫn tổ chức vào đầu xuân hằng năm, rất náo nhiệt. Thi đấu chia ra nam mã cầu và nữ mã cầu. Nam mã cầu chính là thần tử trẻ tuổi cùng thị vệ chơi đánh bóng, nữ mã cầu là nữ nhi của các đại thần có địa vị cao trong triều cùng với phi tần trong hậu cung đánh bóng, dù sao cũng chỉ là trò chơi nhỏ, chúc mừng mùa xuân mới, thêm náo nhiệt. Thắng cũng sẽ có phần thưởng, người thắng có thể nói ra nguyện vọng của mình, Hoàng thượng đều sẽ thỏa mãn bọn họ, chung quy thì các nguyện vọng quá phận không có ai dám nói ra.

Thích Bạch cũng không muốn biết nhiều, muốn tham gia thì tham gia thôi. “Được, chờ đến lúc Hoàng hậu an bài, ngươi nói với nàng là trẫm cho phép ngươi tham gia đi.”

“Tạ Hoàng thượng, thần thiếp nhất định không phụ lòng Hoàng thượng.” Tình quý tần vô cùng cao hứng. Mắt thấy đã đến phụ cận Vĩnh Hòa cung, Tình quý tần liền e lệ hướng Hoàng thượng hỏi “Hoàng thượng có muốn vào Vĩnh Hòa cung ngồi một lát không?”

Thích Bạch nói câu “Không được” liền mang theo Tiểu Thịnh Tử trở về Dưỡng Tâm điện. Tình quý tần nhìn bóng dáng Hoàng thượng, tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng nghĩ tới chuyện mục đích của mình đã đạt thành là tốt rồi. Chuyện Dưỡng Tâm điện thỉnh thái y, tuy Tình quý tần cảm thấy Tích tiệp dư rất được sủng ái, nhưng chấp niệm của kiếp trước làm nàng theo bản năng loại bỏ uy hiếp của Tích tiệp dư. Tích tiệp dư sẽ không phải là địch nhân lớn nhất của nàng, cũng không phải kẻ thù của nàng.

Nếu đã được sự cho phép của Hoàng thượng, nàng có thể hảo hảo chuẩn bị cho trận đấu mã cầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK