Đến phiên Lâm Phỉ trực nhật, cậu y như ông nội người ta sai khiến Bùi Cảnh Hành hỗ trợ mình lau dọn.
Bùi Cảnh Hành ngoan ngoãn đi ra ngoài, không ngờ tới Ứng Thần lại kéo hắn lại.
Ứng Thần nhìn Lâm Phỉ nói: “Lâm Phỉ, ngày trực của cậu, cậu tự lên lau bảng đi.”
Lâm Phỉ đường đường là trùm trường, làm gì có đạo lý cậu tự mình đi lau bảng đen.
“Tôi nhờ Bùi Cảnh Hành giúp tôi cũng không có nhờ cậu, cậu ở chỗ này lắm lời cái gì?”
Ứng Thần đột nhiên siết chặt cằm Lâm Phỉ đẩy ra sau, tay còn lại đặt trên bàn không để Lâm Phỉ bị đập đầu.
Dù là như vậy, nhưng cảm giác bị tập kích bất ngờ cũng khiến Lâm Phỉ bị dọa sợ.
Cậu ngơ ngác nhìn mặt Ứng Thần, mãi mới lấy lại tinh thần.
Ngón tay Ứng Thần vuốt ve từng đường cong trên khuôn mặt nhỏ của Lâm Phỉ như thể chỉ là một động tác vô ý.
“Nghe lời đi, chuyện của mình nên tự thân vận động.”
Lâm Phỉ há to miệng còn chưa kịp nói câu nào, đã thấy Bùi Cảnh Hành kéo cổ tay Ứng Thần: “Tôi tình nguyện giúp anh Phỉ, cậu buông cậu ấy ra.”
“Nghe rõ chưa? Người ta tình nguyện, thả tôi ra đê.”
Ứng Thần khẽ cười một tiếng, khóe mắt và đuôi lông mày dường như không còn sắc bén như ngày thường: “Được rồi, cậu tình nguyện thì mau đi đi.”
Dứt lời, hắn buông Lâm Phỉ ra.
Lâm Phỉ xoay xoay cổ, luôn cảm thấy có cái gì đó sai sai.
Học được nửa tiết, cậu chợt tỉnh ngộ:
Trong tình huống này, không phải nhân vật chính công nên kabedon nhân vật chính thụ và không cho phép hắn giúp đỡ cậu sao?
Tại sao Ứng Thần lại muốn làm khó cậu?
Trên cằm dường như còn lưu lại nhiệt độ nóng rực, Lâm Phỉ nhéo đùi một cái, cả người đều thấy không ổn.
Nhưng nhìn thanh tiến độ cốt truyện vẫn đang phát triển ổn định, Lâm Phỉ cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Dù sao Ứng Thần ra tay nặng như vậy, chắc là sợ làm Bùi Cảnh Hành bị thương? Nhỉ?
Sau khi tự thuyết phục bản thân, Lâm Phỉ vẫn kiên quyết thực thi chính sách “Tác hợp”, nghĩ trăm phương nghìn kế tạo cơ hội cho Ứng Thần và Bùi Cảnh Hành.
Chỉ là cái tên nhân vật chính công Ứng Thần này, thực sự không đạt yêu cầu. Nhiều cơ hội như vậy đều bị hắn nhẹ nhàng bỏ lỡ.
Đụng chạm tay chân với Bùi Cảnh Hành còn ít hơn đụng chạm với cậu! Đụng chạm thân thể với Bùi Cảnh Hành còn không nhiều bằng cậu!
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, cuối cùng Lâm Phỉ sắp sửa bước vào kỳ thi quy môn lớn đầu tiên sau khi xuyên qua – thi giữa kỳ.
Cậu rõ ràng cảm giác được gần đây số lần Ứng Thần thâm trầm quét mắt qua phần eo cậu trở xuống tăng nhiều.
Mỗi lần Lâm Phỉ đều bị nhìn đến nổi da gà, hận không thể đọc toàn bộ thông tin tìm được.
Ba ngày trước kỳ thi, Lâm Phỉ đã đạt tới trạng thái mất ăn mất ngủ. Ban đêm cậu học tới một hai giờ, buổi sáng năm giờ lại rời giường học tiếp.
Mà nhân vật chính Bùi Cảnh Hành vẫn như cũ, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tuyệt đối không vì thành tích mà lo lắng.
Không thể nghi ngờ, cho dù liều mạng học tập thì chắc chắn Lâm Phỉ cũng không có khả năng vượt qua hắn.
Thế giới này thật sự rất là công bằng nhỉ.
Lại một đêm miệt mài học tập, Bùi Cảnh Hành mơ mơ màng màng tỉnh lại phát hiện đèn bàn vẫn sáng.
Lâm Phỉ ngồi thẳng tắp, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào trên mặt cậu, nhất thời có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Bùi Cảnh Hành ôm lấy trái tim mình, ánh mắt phức tạp.
Hắn chưa từng thấy người nào như vậy, bề ngoài lạnh lùng bá đạo nhưng nội tâm lại vô cùng chân thành nghiêm túc. Cho dù là người không quen biết, cậu cũng không chút nào keo kiệt sự giúp đỡ của mình.
Luôn dễ dàng tin tưởng người khác, dịu dàng đến nỗi làm người ta không đành lòng đi lừa gạt cậu.
Đối với chuyện mà mình có tâm vô lực, cậu sẽ rất khổ sở nhưng cậu sẽ không lạc lối trong đó, cũng không đánh mất thiện lương của mình.
Rốt cuộc là dạng gia đình gì mới có thể nuôi dưỡng được con người dịu dàng như vậy, kiên cường như vậy?
Bùi Cảnh Hành rời giường, đi đến bên cạnh Lâm Phỉ: “Không buồn ngủ sao?”
Lâm Phỉ không tức giận vì đột ngột bị quấy rầy, xoa mi tâm khẽ nói: “Vẫn ổn, cậu thức dậy làm gì?”
“Cậu còn chưa ngủ, tôi chợt tỉnh dậy nên tới nhìn xem cậu ngủ chưa.”
Sau một hồi im lặng, Bùi Cảnh Hành tiếp tục nói: “Nếu không tôi soạn câu hỏi ôn tập* cho cậu nhé. Cậu đừng thức đêm mãi như vậy, không tốt cho thân thể.”
(*)
“Không có chuyện gì đâu, tôi là Alpha, thỉnh thoảng thức đêm cũng không sao.”
Bùi Cảnh Hành xoa lên mặt của cậu: “Alpha cũng là con người, cũng cần nghỉ ngơi. Để cho tôi giúp cậu một chút được không?”
Lâm Phỉ không có bất cứ sự phản kháng nào đối với phương pháp đoán đề này. Cẩn thận nghĩ lại, Bùi Cảnh Hành là nhân vật chính thụ có thể đánh bại nhân vật chính công cũng chỉ có hắn.
Nghĩ đến đây, cậu gật đầu đáp ứng.
Bùi Cảnh Hành rất vui, kéo cánh tay Lâm Phỉ: “Cậu ngủ trước đi, ngày mai tôi sẽ đưa câu hỏi cho cậu.”
Bùi Cảnh Hành soạn không ít câu hỏi. Lâm Phỉ dứt khoát giảm bớt kế hoạch ban đầu, tập trung chú trọng vào các câu hỏi của Bùi Cảnh Hành.
Thái độ cậu nghiêm túc như vậy khiến cho Bùi Cảnh Hành cũng hơi khẩn trương, phạm vi đặt câu hỏi không ngừng mở rộng.
Không thể không nói, nhân vật chính thụ thật sự có một chút kinh nghiệm, câu hỏi ôn tập phần lớn đều trúng đề.
Ra khỏi phòng thi, Lâm Phỉ như trút được gánh nặng, cảm thấy lần này mình làm bài rất ổn, tinh thần phấn chấn lôi kéo Bùi Cảnh Hành đi ăn một bữa lớn.
Ứng Thần không thèm che giấu cười nhạo một tiếng: “Tự tin như vậy thì đến lúc thua phải có chơi có chịu.”
Lâm Phỉ nhẹ nhàng trả lời: “Ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu.”
Bởi vì hai ngày này thi nên trường học cho nghỉ sớm.
Lâm Phỉ hỏi Bùi Cảnh Hành muốn ăn gì nhưng Bùi Cảnh Hành hiếm khi ăn ngoài nên cũng loay hoay không biết chọn món nào.
Không biết ăn gì thì đi ăn lẩu, đây là nguyên tắc nhất quán của Lâm Phỉ.
“Xem một chút đi, cậu muốn ăn gì cứ tùy ý chọn.”
Lâm Phỉ đưa menu cho Bùi Cảnh Hành, ăn lẩu cho cậu cảm giác như đang ở khách sạn năm sao.
Bùi Cảnh Hành nhận menu, chỉ chọn vài món chay, mặc cho Lâm Phỉ nói gì hắn cũng không chịu chọn thêm.
Lâm Phỉ cầm lại menu, liên tục gọi một đống món.
“Gọi nhiều như vậy sao?” Bùi Cảnh Hành hỏi.
“Mỗi món tôi chỉ gọi nửa số lượng, không có vấn đề gì.”
Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra, Lâm Phỉ đem thịt bò, tôm và các thứ vân vân mây mây bỏ hết vào nồi.
Một mâm lớn đầy hình thù kỳ lạ có lông màu đen* còn bày trên bàn, Bùi Cảnh Hành cũng định bỏ món này vào.
(*)
Lâm Phỉ giữ lấy đũa hắn: “Bé con, đừng bỏ vào vội, nồi đầy rồi.”
Bùi Cảnh Hành đỏ mặt, cúi thấp đầu không dám nhìn Lâm Phỉ, giọng nói vừa ra khỏi miệng bị các loại tạp âm bao trùm: “Được.”
Dáng vẻ này của hắn khiến cho Lâm Phỉ cũng có một chút xấu hổ. Kiếp trước khi lên đại học, tất cả mọi người mở miệng là cứ bảo bối bảo bối.
Vừa rồi lúc ăn lẩu cậu đột nhiên có loại cảm giác như trở về quá khứ, không tự chủ được nên kêu như vậy.
Lâm Phỉ vội ho khan một tiếng, chỉ vào đĩa màu đen kia nói: “Đây là sách bò, thật ra là nội tạng, là nội tạng động vật duy nhất tôi thích ăn.”
“À ừm.”
Mấy phút trôi qua, trong nồi ùng ục ùng ục nổi lên bong bóng. Hương vị mỡ bò xộc thẳng tới vị giác khiến đầu lưỡi cậu run lên, không nhịn được chảy nước miếng.
“Ăn đi, cái nào nổi lên là ăn được á.”
Từ đầu đến giờ Bùi Cảnh Hành luôn hơi câu nệ, Lâm Phỉ lấy thìa múc thêm đồ ăn cho hắn.
Lượt thức ăn đầu tiên dần vơi bớt, Lâm Phỉ gắp một miếng sách bò, vừa nhúng vừa giải thích cho Bùi Cảnh Hành: “Sách bò là linh hồn của lẩu, bình thường nhúng vài phút sẽ chín nhưng cậu có thể nhúng lâu hơn giống tôi cũng được.”
Bùi Cảnh Hành nhớ lời Lâm Phỉ nói lúc nãy, cậu không nói sách bò này nên ăn chín mà là nói trong nồi quá đầy không cần vội vàng bỏ vào.
Hắn cong môi cười mỉm, học dáng vẻ Lâm Phỉ bắt đầu nhúng sách bò.
Lâm Phỉ thấy hắn không biểu lộ khó chịu gì, nhẹ nhàng thở ra.
Ăn lẩu cũng là một nghệ thuật cần có kỹ năng, người có kinh nghiệm mới có thể đem đồ ăn nhúng vừa miệng.
Mà người không có kinh nghiệm hoặc là ăn sống hoặc là quá chín nhai không nổi.
Bùi Cảnh Hành có thể xưng là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này.
Chả hiểu tại sao, một người nấu ăn giỏi như hắn lại học không được cách nhúng lẩu.
Lâm Phỉ thực sự không nhìn được nữa, đi tới ngồi bên cạnh Bùi Cảnh Hành nhúng đồ ăn cho hắn.
Một bữa cơm ăn đến là vui vẻ hòa thuận.
Lâm Phỉ nói không sai, tưởng như hai người gọi rất nhiều món nhưng mỗi món lượng đồ cũng không nhiều, cuối cùng đều ăn sạch món đã gọi.
Sau khi phục vụ chu đáo cho Bùi Cảnh Hành một bữa cơm, Lâm Phỉ vì khôi phục hình tượng trùm trường của mình còn đặc biệt yêu cầu Bùi Cảnh Hành phải đãi cậu một bữa khác.
Bùi Cảnh Hành nhìn vào mắt Lâm Phỉ, cười nhẹ nhàng nói: “Được, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Lâm Phỉ trong lòng đột nhiên nhảy loạn một cái, chật vật né tránh tầm mắt của đối phương.
Sau kỳ nghỉ hai ngày, khi quay lại trường chuyện đầu tiên đối mặt không thể nghi ngờ chính là công bố thành tích.
Đến bây giờ Lâm Phỉ vẫn cảm thấy mình cực kỳ nắm chắc, tư thế ngồi cũng tràn đầy tự tin.
Quả nhiên, giáo viên vừa vào cửa đã trắng trợn khen thưởng Lâm Phỉ một phen.
Lâm Phỉ ngẩng đầu, lại có một chút cảm động.
Đời trước thành tích của cậu rất tốt, cho dù đạt hạng nhất trong kỳ thi thì giáo viên cũng chỉ hời hợt khen cậu hai câu. Đến hôm nay cậu mới biết được cảm giác được giáo viên nhiệt tình khen ngợi.
Chẳng trách nhiều người được khen một lần về sau cứ như bị điên một mực xông về phía trước, cảm giác này thật không tệ.
Lâm Phỉ nghiêng đầu nói nhỏ với Bùi Cảnh Hành: “Làm rất tốt, lát nữa tăng lương cho cậu…”
Lời còn chưa dứt, cậu đã nghe thấy giáo viên nói tiếp: “Đương nhiên, ngoại trừ bạn học Lâm Phỉ còn có Ứng Thần cũng làm bài rất tốt, là hạng nhất lần này.”
Lâm Phỉ: “?”
Vậy tại sao lại khen em trước?
Ứng Thần ở phía sau cười một tiếng, giọng điệu kia cực kỳ đắc ý.
Sắc mặt Lâm Phỉ trong nháy mắt đen lại.
Bùi Cảnh Hành nắm chặt ống tay áo của cậu: “Thật xin lỗi, tôi không giúp được cậu.”
“Không sao, lần này tôi tiến bộ nhiều như vậy không phải đều là công lao của cậu sao?”
“Đợi chút nữa cậu giúp tôi phân tích bài thi, được không?”
“Đương nhiên có thể, tôi cầu còn không được.”
Lâm Phỉ rút kinh nghiệm xương máu, xem lại bài thi vài lần, hận không thể nhét vào miệng nuốt hết vào bụng.
Sau khi cùng Bùi Cảnh Hành phân tích, cậu phát hiện vấn đề chủ yếu nhất của mình vẫn là tiếng Anh còn mấy môn khác phần lớn đều là do sơ ý bất cẩn.
“Cậu giúp tôi lập một bảng kế hoạch đi, sau này tôi muốn tập trung ôn tiếng Anh.”
“Được.”
Đời trước Lâm Phỉ là học bá cao lãnh phú nhị đại, xưa nay đọc sách không phát ra tiếng. Điều này dẫn đến cậu học tiếng Anh không khác người câm.
Bùi Cảnh Hành nói cho cậu biết, tiếng Anh quan trọng nhất chính là phát âm, chờ sau khi cậu nói lưu loát thì trình độ tiếng Anh sẽ có bước nhảy vọt.
Lâm Phỉ nghe cách phát âm sứt sẹo của mình còn thấy khó chịu, tự nhiên cậu không muốn cho Bùi Cảnh Hành nghe.
Nhưng vừa nghĩ tới cá cược với Ứng Thần, cậu lại khẽ cắn môi quyết định phải bổ túc lại vốn tiếng Anh của mình.
Trước khi bắt đầu đọc bài, Lâm Phỉ còn đặc biệt kéo hết rèm cửa lại.
Cậu lắp bắp đọc xong đoạn đầu tiên của văn bản, Bùi Cảnh Hành im lặng.
“Tôi muốn thay đổi kế hoạch một chút.”
Một câu này đủ để chứng minh Lâm Phỉ phát âm tệ đến mức nào.
Lâm Phỉ nhìn bóng lưng Bùi Cảnh Hành, xấu hổ không chịu nổi.