Một Alpha vội vàng chạy vào bệnh viện, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng, toàn thân tỏa ra vẻ người lạ chớ gần.
Sau khi bước vào phòng cấp cứu, hắn nhẹ nhàng đặt người lên giường.
“Bác sĩ! Phiền ngài xem cậu ấy một chút.”
“Được.”
Bác sĩ vội vàng kiểm tra, một bên hỏi han tình huống.
“Cậu ấy bị sao thế?”
“Cậu ấy đột nhiên ngất, trước đó không có vấn đề gì cả.”
“Có bệnh nền gì không?”
“Rối loạn chất dẫn dụ lưỡng cực, tháng trước cậu ấy vừa phân hóa lần 2 từ Alpha thành Omega.”
“ Đưa cậu ấy đi kiểm tra chất dẫn dụ đã.”
Khi chất dẫn dụ không được giải phóng, chỉ có dụng cụ đo lường mới có thể đánh giá chính xác tình huống.
Máy dò cầm tay được đưa đến tuyến thể sau cổ Lâm Phỉ, màn hình tự động vẽ ra biểu đồ dao động của chất dẫn dụ.
Đường màu đỏ đại diện cho chất dẫn dụ Alpha, đường màu xanh biểu thị cho chất dẫn dụ Omega.
Lúc này, trên biểu đồ hiển thị sự thay đổi chất dẫn dụ của Lâm Phỉ, đường màu đỏ đang đi lên, còn đường màu xanh lại đi xuống.
Lâm Phỉ đang từ Omega một lần nữa chuyển thành Alpha.
Hội chứng rối loạn chất dẫn dụ do rối loạn nhận thức giới tính gây nên, theo lý thuyết, chỉ cần chữa được vấn đề rối loạn nhận thức giới tính thì bệnh sẽ khỏi.
Nhưng trẻ em ba tuổi cũng biết, rối loạn nhận thức giới tính là do gen quyết định, có thể nói là không cách nào chữa khỏi được.
Bùi Cảnh Hành co gót chân, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Lâm Phỉ nói với Trình Vạn An: “Tôi muốn cậu tốt hơn”
“Cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu.”
“Tôi đến để thay đổi số phận của cậu.”
Bời vì vận mệnh của hắn đã bị thay đổi… Cho nên cậu ấy sẽ biến mất ư?
Lâm Phỉ được chuyển đến phòng cách ly, Bùi Cảnh Hành ngồi ngoài cửa đợi.
Hắn siết chặt hai bàn tay, khuỷu tay đặt trên đầu gối, hơi cúi đầu, biểu cảm bị mái tóc dài màu đen che khuất.
Lâm Phỉ mà hắn biết đã biến mất, nhưng Bùi Cảnh Hành biết cậu chắc chắn sẽ không chết.
Tính cách và cử chỉ của Lâm Phỉ chắc chắn được bồi dưỡng từ một gia đình giàu có, cậu đột nhiên tới đây, bây giờ có lẽ đã trở lại vị trí của chính cậu ấy.
Để đưa Lâm Phỉ trở lại…
Thành Đô.
Mặt trời đã lặn, ánh sáng ngoài cửa đã biến mất, bầu trời tối đen như mực.
Rõ ràng không có gió nhưng rèm cửa lại lay động, như thể có một cơn khủng hoảng nào đó đang ẩn nấp.
Lâm Phỉ vùi cả người vùi trong chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm rèm cửa, sợ rằng chỉ cần cậu nháy mắt, sẽ có thứ gì đó sẽ chui ra.
Ban ngày, trước khi đi bác sĩ có nói với Lâm Phỉ rằng, sau khi về văn phòng sẽ lập tức liên hệ với người nhà của cậu.
Nhưng mãi đến tận bây giờ cũng không có ai xuất hiện.
Trong mười tháng, có rất nhiều chuyện thay đổi.
Lâm Phỉ tràn đầy sự mất mát và hoang mang.
Trong tim cậu đột ngột bị khoét đi một miếng, cậu muốn dùng gia đình làm thành một lớp màng để che chắn, vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lớp màng này lại từng chút, từng chút một tan thành tro tàn trong màn đêm tĩnh mịch.
Vết thương lòng không thể chữa khỏi, chảy máu đầm đìa.
Cậu đã làm sai điều gì?
Bỗng dưng bị kéo vào trong một cuốn tiểu thuyết, cậu không dám thả lỏng, chăm chỉ cố gắng, cuối cùng cũng không giữ lại được gì.
Nếu là kết thúc HE, tại sao không nói rõ cho cậu ngay từ đầu.
Cũng do bản thân cậu, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm nhưng lại vì lười biếng mà không đi tìm hiểu.
Ví dụ như, thời điểm cậu mới đến, tại sao vẫn chưa trở mặt với Ứng Thần.
Ở bữa tiệc sinh nhật, cậu ta có nói bản thân và Bùi Cảnh Hành đều 18 tuổi.
Thực tế, chỉ cần cậu tìm hiểu một chút sẽ phát hiện được, tiệc sinh nhật của Ứng Thần là 18 tuổi, cậu đã xuyên tới trước khi sự cố phát sinh.
Nếu có thể phát hiện ra điều này, có lẽ sẽ đoán được thanh tiến độ đã đạt được kết thúc HE.
Nhưng bây giờ, điều gì cũng đã muộn rồi…
“Tại sao?”
Lâm Phỉ vừa khóc, vừa tự trách. Cậu muốn hỏi bản thân mình sao lại lười biếng, muốn hỏi thanh tiến độ sao lại lựa chọn mình, muốn hỏi thanh tiến độ tại sao không giải thích rõ mọi chuyện.
Không ai có thể trả lời cậu.
Chỉ có bóng đêm không ngừng lan tràn, muốn đem cậu hòa vào đó.
Vậy cứ để thế đi.
Lâm Phỉ từ từ nhắm mắt lại, để cho bóng tối nuốt chửng mình, cảm giác được ánh mắt nhìn cậu chăm chú qua tấm rèm.
Kệ đi, cậu nghĩ thế. Sống như thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, có lẽ, cậu chết còn có thể trở lại trong thế giới tiểu thuyết.
Chết?
Nói không chừng, điều này có thể…
Thành phố Lệ Dương.
Cẩn thận chú ý, đây đã là lần phân hóa thứ ba của Lâm Phỉ, lần này phân hóa rất suôn sẻ, chỉ nửa ngày đã xong.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Bùi Cảnh Hành đã đứng dậy.
Cậu và thiếu niên đứng sau cửa bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy ánh mắt xa lạ của đối phương, một tia may mắn cuối cùng của Bùi Cảnh Hành cũng bị vỡ vụn.
“Cậu đứng đây làm gì? Tránh ra.” Âm thanh của Lâm Phỉ lạnh lùng vang lên.
Dương Du đứng ở bên cạnh sững sờ: “Tiểu Phỉ, cậu ấy là Bùi Cảnh Hành, sao con lại nói chuyện với cậu ấy như thế?”
“Bùi Cảnh Hành là ai? Con không biết.”
“Vậy con… còn nhớ mẹ không?”
“Mẹ, đầu óc con rất tốt.”
“Vậy sao con có thể…?” ánh mắt Dương Du do dự, bước lên phía trước Bùi Cảnh Hành. Có thể thấy Lâm Phỉ không có một chút không vui nào, đáy mắt cô hiện lên một tia vui vẻ, dù sao Lâm Phỉ đã phân hóa trở về alpha, đương nhiên bà muốn hai người càng xa nhau càng tốt.
Dương Du nói với Bùi Cảnh Hành: “Cháu về trước đi, lát nữa dì sẽ nhờ bác sĩ kiểm tra lại.”
Bùi Cảnh Hành thức thời lui lại nửa bước: “Vậy cháu đi trước, có thời gian sẽ lại đến thăm Phỉ ca.”
Trời đã khuya, bóng đêm đen kịt phủ lên ánh mắt Bùi Cảnh Hành một lớp đen nhánh, giống như một vực thẳm lạnh lẽo.
Có phải chỉ cần hắn đi, Phỉ ca sẽ trở về phải không…
Lâm Phỉ ở trong phòng bệnh đột nhiên rùng mình, cảm giác mạng nhỏ của mình đang bị người ta để ý đến.
Hắn* luôn cảm thấy, ánh mắt của người tên Bùi Cảnh Hành không đúng lắm.
*Editor: Vì đây là Lâm Phỉ nguyên bản trong truyện nên bọn mình để ngôi thứ 3 là ‘hắn’, không phải nhầm xưng hô nhé
Lâm Phỉ đã hỏi mẹ không ít vấn đề, làm rõ tình hình hiện tại.
Hắn mất đi ký ức khoảng 10 tháng, trong khoảng thời gian đó thì biết Bùi Cảnh Hành, đồng thời nhờ người kia dạy kèm cho mình.
Lâm Phỉ nghi ngờ xoa xoa trán, nếu không phải đầu bị hỏng thì sao mình có thể chăm chỉ học được chứ?
Nghĩ tới dáng vẻ bản thân nghiêm túc ngồi học…
Không ổn, muốn ói ghê.
Xem ra, đoạn ký ức kia vẫn chưa được khôi phục.
Lâm Phỉ lấy điện thoại di động ra giết thời gian, các ứng dụng đều tràn ngập dấu vết của người khác, hoàn toàn không giống việc hắn có thể làm được.
Lý trí nhắc nhở hắn không nên xem tiếp, nhưng bàn tay lại không nhịn được tìm kiếm thông tin mới.
Một lát sau, hắn thấy một tệp video, trong đó có một cái dài hơn 3Gb thu hút sự chú ý của hắn.
Lâm Phỉ mở video, biểu cảm của hắn dần nứt ra.
Nửa tiếng sau, hắn xông vào nhà vệ sinh, ném điện thoại vào bồn rửa mặt.
Mẹ nó, hắn không nên tò mò mà.
Điện thoại không còn nữa, Lâm Phỉ lên dây cót tinh thần xem TV, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong khi ngủ, hắn không thể ngủ ngon giấc, luôn có thứ gì đó lắc lư trước mặt, làm thế nào cũng không tránh được.
Lâm Phỉ rất khó chịu, đột nhiên mở mắt, nhưng lọt vào tầm mắt hắn là một gương mặt xa lạ.
“Tỉnh dậy càng không giống.” Người kia lẩm bẩm.
“Sao cậu lại ở đây?”
Người này tên Bùi Cảnh Hành, hắn có chút ấn tượng. Dù sao phần lớn Alpha đều có vẻ ngoài lạnh lùng thô bạo, giống như Bùi Cảnh Hành thực sự hiếm thấy.
“Để xác nhận một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Lời còn chưa nói hết, Lâm Phỉ cảm thấy chỗ cổ như bị đâm một cái, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào mạch máu.
“Cậu!” Lâm Phỉ giật tay của Bùi Cảnh Hành ra, cố gắng chống đỡ, một cảm giác mê man ập tới, trước mắt trở nên mở mịt.
Bùi Cảnh Hành đứng bên cạnh giường nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng, rõ ràng thông qua hắn để nhìn một người khác.
Cũng không biết Bùi Cảnh Hành tiêm cho hắn thuốc gì? Thứ chết tiệt đó phát huy tác dụng rất nhanh, chỉ 2 giây sau, Lâm Phỉ đã không thể khống chế cơ thể mình được nữa, ngã xuống giường “rầm” một tiếng.
Bùi Cảnh Hành sửa lại tay áo, đi ra ngoài.
Thời gian trôi qua, ý thức của Lâm Phỉ hoàn toàn yên lặng, trong lúc mê man, hắn cảm giác được có người để mình lên xe lăn, đẩy đến một nơi nào đó.
Trước kia chỉ có Lâm Phỉ hắn bắt nạt người khác, không ngờ ngày đầu tiên mất trí nhớ đã bị bắt nạt ngược lại rồi?
Chờ hắn chạy thoát, nhất định phải vặn đầu Bùi Cảnh Hành xuống làm bóng để đá.
Mặc dù bị tiêm thuốc mê nhưng cũng tạm coi là được ngủ một giấc.
Lần này, Lâm Phỉ ngủ tới mức đau lưng. Trong giấc mơ, hắn bị nhốt ở một nơi tối tăm, tay chân như bị thứ gì trói buộc, không thể cử động được.
Lâm Phỉ thử cố gắng giãy dụa, cuối cùng kiệt sức nhưng cũng không nhúc nhích được chút nào.
Hắn cam chịu nhắm mắt lại, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, võng mạc cảm nhận được ánh sáng.
Lâm Phỉ thử mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ, mà tay chân đều bị khóa lại.
Cả người hắn tạo thành hình chữ đại (大), gần như không thể cử động được.
Tư thế này hơi không ổn.
Cộp, cộp, cộp…
Tiếng giày da chạm vào mặt đất càng ngày càng gần.
Lâm Phỉ dùng sức giật giật, vẫn không thể lay chuyển được còng tay chút nào.
Cạch.
Cửa mở.
Bùi Cảnh Hành chậm rãi đến gần, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, chân vắt lên nhau, lộ ra một tia gợi cảm.
Tất nhiên, nếu như tay hắn không cầm dao thì sẽ càng thêm xinh đẹp.
Con dao kia đại biểu cho điều gì, không cần nói cũng biết.
Lâm Phỉ lúc này cũng hơi hoảng hốt: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Làm cho mọi thứ trở về trạng thái ban đầu.”
“Thế nào là trạng thái ban đầu?”
Bùi Cảnh Hành mỉm cười, gương mặt xinh đẹp càng trở nên kinh diễm, tín hiệu nguy hiểm cũng rõ ràng hơn.
“Đương nhiên chính là trạng thái mà tôi muốn.”
“Cậu là ai chứ? Trạng thái cậu muốn chính là trạng thái ban đầu sao?”
“Suỵt! Cậu nói chuyện làm tôi vô cùng khó chịu.”
“Tôi đ*t cả nhà cậu, cậu khóa tôi ở đây mà tôi khóc cũng không được à?”
Bùi Cảnh Hành không trả lời, nâng dao lên, mở còng tay Lâm Phỉ.
“Đừng sợ, tôi sẽ luôn canh chừng cậu cẩn thận.”
Thành Đô.
Lâm Phỉ cảm thấy mình điên rồi.
Nếu không, tại sao tâm trí cậu đều là suy nghĩ muốn tự sát.
Có một âm thanh dịu dàng không ngừng nói bên tai cậu: Tự sát đi, kết thúc tất cả chuyện này, hoặc là trở lại kết cục mà cậu muốn.
Tự sát đi, hoặc kết thúc tất cả…
Tự sát đi…
Tự sát…
Hai chữ kia mạnh mẽ chen vào đầu cậu, loại bỏ tất cả các suy nghĩ khác.
Lâm Phỉ đưa mắt nhìn bốn phía, đem ánh mắt dừng lại ở chiếc bình hoa bên cạnh.
Thân thể của cậu đã hôn mê mười tháng, trong phút chốc không có chút sức nào.
Tự nhiên lúc này, đầu óc hoạt động tốt một cách lạ thường, từ ngón tay bắt đầu lấy được quyền kiểm soát tay phải.
Cậu hất đổ chiếc bình hóa, một tiếng “choang” vang lên, bình hoa biến thành một đám mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
Lâm Phỉ khó khăn lật người, lăn xuống đống mảnh sứ vỡ vụn, cậu không cảm thấy đau đớn chút nào, cầm lên một mảnh vỡ sắc bén, trên cổ tay bị rạch vài đường, máu tí tách chảy xuống.
Khi cái chết đến gần, Lâm Phỉ bình tĩnh lạ thường.
Cậu nhớ lại những điều bản thân đã trải qua, cuối cùng đều quay lại về Bùi Cảnh Hành.
Hơn 20 năm, cậu một mực lớn lên theo yêu cầu của cha mẹ, từng bước học tập, thi cử, ngay cả cuộc sống sau khi tốt nghiệp đại học cũng được sắp đặt ổn thỏa: Đến công ty của cha làm việc, làm một chức vụ nhàn tản, ăn no rồi chờ chết.
Rất nhiều người, bên ngoài thân thiết với cậu, sau lưng lại nói cậu là “con trai ngoan của mẹ.”
Để Bùi Cảnh Hành được ở lại là lần đầu tiên cậu tự ra quyết định.
Đây là màu sắc rực rỡ nhất trong cuộc đời đơn điệu của cậu.
Bùi Cảnh Hành từng nói cậu là ánh sáng trong sinh mạng của hắn.
Trên thực tế, Bùi Cảnh Hành mới là ánh sáng thực sự.
Cậu nhu nhược như thế, nếu không phải xuyên vào tiểu thuyết, nếu như không phải được sở hữu một thân phận khác Lâm Phỉ, cậu sẽ không dám giúp đỡ người bị bắt nạt trong nhà vệ sinh…
Một Lâm Phỉ khác…
Trên mặt đất, Lâm Phỉ đột ngột mở to mắt.
Nếu như cậu thực sự xuyên trở về, một Lâm Phỉ khác làm sao bây giờ?
Trước kia làm do không có lựa chọn nào khác, nhưng lúc này, quyền lựa chọn nằm trong tay cậu. Nhưng nếu cậu tìm mọi cách xuyên trở về, chẳng phải tương đương với việc giết chết Lâm Phỉ trong nguyên tác hay sao?