Câu hỏi của Ứng Thần quả thật đã chọt vào điểm mù kiến thức của cậu.
“Sao mặt đỏ quá vậy, trong đầu đang nghĩ gì đấy? Hả?” Vừa nói Ứng Thần vừa phẩy tay cạnh cổ Lâm Phỉ.
Ngón tay lạnh lẽo đụng vào làn da nóng bỏng giống như một ly nước lạnh đổ lên than hồng nóng rực, toàn thân Lâm Phỉ nổi đầy da gà không nhịn được run một cái.
Cậu đẩy tay Ứng Thần ra, cực kỳ yếu ớt đáp: “Chẳng phải tôi đang suy nghĩ đây sao? Bình thường lúc làm đâu có chú ý đến việc này.”
“Nói như vậy, Phỉ ca của chúng ta kinh nghiệm đầy mình nhỉ?”
“Tất nhiên rồi.”
Ứng Thẩn thổi một hơi lên tai Lâm Phỉ: “Vậy sau này Phỉ ca có thể dạy tôi không?”
“Cút đi!” Lâm Phỉ bối rối đẩy Ứng Thần ra: “Không phải đang chơi trò chơi hả? Cậu kéo đi tận đâu rồi?”
“À, được rồi.” Ứng Thần miễn cưỡng ngồi về chỗ của mình: “Vậy cậu nói coi, có thích làm dạo đầu không?”
“Rất, rất thích.”
Mọi ánh mắt đều rơi lên người Lâm Phỉ, Lâm Phỉ bị nhìn thì xù lông: “Tất cả nhìn tôi làm gì? Tiếp tục chơi đi.”
“Lâm Phỉ, câu hỏi vẫn chưa xong đâu. Cậu phải nói rõ ràng cho bọn tôi nha, nếu không sao có thể là nói thật chứ?” Ứng Thần mỉm cười đàng hoàng.
Đáy lòng Lâm Phỉ bắt đầu phát điên, trong lòng tự nhủ mấy câu hỏi của Ứng Thần bị gì vậy hả!
Hồi lâu sau cậu vẫn không nói được lí do, Ứng Thần tốt bụng nhắc nhở: “Vậy thế này đi, cậu nói xem cậu thích hôn hay sờ?”
“Thích tất!”
“Hôn ở đâu? Sờ ở đâu?”
“Chỗ nào cũng hôn! Chỗ nào cũng sờ!” Lâm Phỉ nhìn mặt bàn, trong lòng thầm niệm tứ đại giai không, tứ đại giai không mới có thể thốt lên những lời này.
Cậu không để ý thấy, ánh mắt Bùi Cảnh Hành bên cạnh nhìn chằm chằm Ứng Thần sắp bốc ra lửa tới nơi.
Ngược lại Ứng Thần rất đắc ý, vừa nhíu mày nhìn Bùi Cảnh Hành vừa không buông tha tiếp tục hỏi: “Vậy cậu có cắn người ta không?”
“Cắn? Cắn cái gì?” Lâm Phỉ nhìn Ứng Thần, vụ này cậu thật sự không phản ứng kịp, sao lại muốn cắn người khác?
Ứng Thần liếc nhìn ám chỉ giữa hai chân Lâm Phỉ, tiếp theo lè lưỡi chậm rãi đảo qua khóe miệng.
Đường nét gương mặt hắn vốn đã sắc bén, bây giờ khép hờ mắt liếm môi khiến cả người toát ra khí chất gợi cảm.
Loại gợi cảm này khác với Bùi Cảnh Hành, Ứng Thần càng có tính công kích hơn, giống như biết rõ hắn có răng nanh nhưng vẫn không nhịn được đưa cổ qua.
Lâm Phỉ hít vào một hơi, thật vất vả tỉnh táo lại thì khí huyết lại bắt đầu sôi trào, sắc mặt đỏ bừng.
“Chắc chắn không!”
“Ồ, tiếc thật đấy.”
Lâm Phỉ đè huyệt thái dương giật giật xuống: “Có thể tiếp tục trò chơi chưa?”
“Đương nhiên có thể rồi.”
Lâm Phỉ thề phải báo mối thù câu hỏi này, đề cao cảnh giác. Các kiểu mánh lới đều dùng trên người Ứng Thần, rốt cuộc cũng gài bẫy Ứng Thần được một lần.
“True or Dare!” Lâm Phỉ chờ không kịp hỏi.
Ứng Thần tựa lưng vào ghế ngồi, miễn cưỡng liếc Lâm Phỉ một cái: “True.”
Lâm Phỉ vui mừng trong bụng, trên mặt không biểu hiện gì, lưu manh hỏi: “Câu hỏi là, cậu có thích làm dạo đầu không? Nói cẩn thận một chút.”
“Được, thỏa mãn cậu.”
Nghe thấy lời này của Ứng Thần, đột nhiên có dự cảm không tốt nhưng chưa kịp phản bác cái gì gọi là thỏa mãn cậu thì đã nghe Ứng Thần nói bùm bùm.
Lúc Ứng Thần nói những lời đấy phải gọi là mặt không đỏ, hơi thở không dồn dập. Bắt đầu sờ từ chỗ nào, chỗ kia dùng bao nhiêu lực hắn đều miêu tả từng cái một rất giống như đang viết một bài luận ngắn ba ngàn chữ ngay tại hiện trường.
Không chỉ Lâm Phỉ mà không ít người ngồi đây đều nghe tới đỏ mặt.
Trong lòng Lâm Phỉ vẫn luôn tẩy não cho mình: Không nghe không nghe, y như con rùa niệm kinh…
Nói xong, Ứng Thần còn cố ý hỏi Lâm Phỉ một câu: “Nhớ kỹ chưa? Tôi chỉ thích như vậy.”
Dù trong lòng Lâm Phỉ thầm mắng tại sao cậu phải nhớ thứ này nhưng cậu là trùm trường, không thể thua khí thế, thế nên cậu cực kỳ lạnh lùng đáp: “Nhớ rồi.”
Đột nhiên Ứng Thần cười một tiếng, Lâm Phỉ hỏi hắn thì hắn lại chẳng nói gì.
Không ai biết, lòng bàn tay của Bùi Cảnh Hành bên cạnh đã sắp bị nắm tới chảy máu.
Bắt đầu từ lúc này, Lâm Phỉ và Ứng Thần chính thức không thèm che giấu tí nào ngáng chân đối phương.
Mấy vòng kế tiếp, hai người họ không phạm sai lầm, ngược lại Bùi Cảnh Hành bên cạnh bị rớt vào hồ cá.
“True or Dare?” Ứng Thần giải quyết việc chung hỏi, ngữ khí so với lúc nói chuyện với Lâm Phỉ khác biệt một trời một vực.
Bùi Cảnh Hành khẩn trương nắm lấy tay Lâm Phỉ: “True đi.”
Lâm Phỉ cũng hơi căng thẳng, sợ Ứng Thần cũng hỏi Bùi Cảnh Hành những vấn đề kỳ quái kia.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cứ như có ai đang hung ác nhìn chằm chằm tay của cậu, sắp chọc thành hai cái lỗ tới nơi.
Đến khi Lâm Phỉ ngẩng đầu lên, cảm giác đó lại biến mất.
Ứng Thần cụp mắt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Năm nay cậu cũng 18 rồi nhỉ? Muộn như vậy còn chưa phân hóa, hay là cậu chia sẻ chút cảm nghĩ của mình với mọi người đi?”
Vốn Lâm Phỉ đang nghĩ đến vụ “cũng 18” này, dựa theo cốt truyện, không phải Ứng Thần 19 à?
Chỉ là sự chú ý của cậu đã nhanh chóng đã bị một chuyện khác cướp đi:
Tại sao câu hỏi của cậu xấu hổ như vậy mà câu hỏi của Bùi Cảnh Hành lại đơn giản như thế? Đây chính là đối xử khác biệt trắng trợn!
Được rồi được rồi, dù sao cũng là nhân vật công thụ nguyên tác, có đối xử khác biệt là chuyện tốt!
Lâm Phỉ một mặt không cam lòng chuẩn bị rửa tai lắng nghe, nhưng lâu sau cũng không thấy Bùi Cảnh Hành lên tiếng.
Cậu quay đầu lại, phát hiện Bùi Cảnh Hành cúi thấp đầu, nước mắt đã thấm ướt một mảng quần.
“Tại sao cậu khóc?” Lâm Phỉ luống cuống tay chân lau nước mắt cho Bùi Cảnh Hành và hỏi.
“Tôi…”
Bùi Cảnh Hành chưa kịp nói ra, âm thanh trào phúng của Ứng Thần đã truyền tới: “Cậu khóc cái gì? Không muốn đáp thì nhận phạt, đừng có làm như bị ai bắt nạt cậu vậy.”
Lâm Phỉ vô thức trừng mắt nhìn Ứng Thần. Lúc thu hồi ánh mắt chú ý tới ánh mắt chế nhạo của những người khác, cậu mới chậm chập phản ứng kịp. Ở thế giới này, phân hóa muộn rất bị kỳ thị.
“Nếu cậu không muốn nói, tôi uống thay cậu, đừng miễn cưỡng.”
Bùi Cảnh Hành tự mình qua loa lau nước mắt rồi nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Tôi không sao, cậu đừng quá lo lắng cho tôi.”
“Còn mười giây, không nói thì nhận phạt.” Giọng nói của Ứng Thần lạnh lùng vang lên, Lâm Phỉ nghe được cực kỳ bực bội.
Bùi Cảnh Hành hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Ban đầu tôi phát hiện mình tới tuổi còn chưa phân hóa, trong lòng rất sợ hãi, cũng đã tra cứu rất nhiều tài liệu nhưng tất cả đều không dùng được.”
“Thật ra như này vẫn tốt, điều duy nhất khiến tôi thương tâm là có rất nhiều người mắng tôi là quái vật, không muốn làm bạn với tôi. Rõ ràng tôi đứng chung với mọi người lại như một kẻ tàng hình.”
“Theo tuổi tác không ngừng tăng lên, tôi vẫn không phân hóa. Thời gian dần trôi qua, tôi cũng chấp nhận không muốn phản kháng, cứ để như vậy đi.”
“Mãi đến khi, tôi gặp Phỉ ca.”
Lâm Phỉ bỗng dưng bị kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn đối mắt với Bùi Cảnh Hành.
Con ngươi như hắc diệu thạch dường như có lực hấp dẫn trí mạng, khiến đầu óc Lâm Phỉ choáng váng.
Bùi Cảnh Hành trong mắt cậu sau lưng tỏa ra hào quang, làn da trắng như biết phát sáng, đẹp đến mức như mộng ảo.
Môi đỏ khẽ mở, âm thanh trong sáng nhưng gợi cảm chảy vào tai Lâm Phỉ:
“Cậu chấp nhận tôi, cũng dạy tôi rất nhiều, cuối cùng tôi cũng chấp nhận bản thân mình như thế này.”
Tiếng nói dừng lại, toàn trường yên tĩnh.
“Xong rồi?” Có người hỏi.
“Xong.” Bùi Cảnh Hành trả lời.
“Xong rồi còn không buông tay? Chúng ta bắt đầu vòng tiếp theo!” Giọng nói này lạnh lẽo cứng rắn giống như rất tức giận.
Là giọng của Ứng Thần.
Đột nhiên Lâm Phỉ kịp phản ứng, rút tay về nhìn cái bàn, nhịp tim vậy mà còn đập nhanh hơn so với lúc trước bị Ứng Thần hỏi.
Đây là chuyện gì?
Trong đầu suy nghĩ sự tình, Lâm Phỉ càng không chống đỡ nổi thế công của Ứng Thần, đến vòng thứ hai lại mắc sai lầm.
Lâm Phỉ mặt lạnh, suy nghĩ thượng vàng hạ cám trong đầu lập tức tan thành mây khói.
Hiện tại trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ: Làm sao để vượt qua vòng này.
“True or Dare?” Ứng Thần kéo dài âm cuối, giống như đang ám chỉ gì đó.
Lâm Phỉ không chút do dự chọn True.
Nếu cậu thật sự chọn Dare, sợ rằng sẽ bị Ứng Thần đùa chết.
Khóe môi Ứng Thần chậm rãi nhếch lên, trong lòng Lâm Phỉ nháy mắt hú còi báo động.
Quả nhiên, câu hỏi của hắn là: “Lúc làm thích tư thế nào nhất?”
Đầu óc Lâm Phỉ lập tức trống rỗng, trừng to mắt nhìn Ứng Thần, sửng sốt không nói được chữ nào.
Trên thế giới này tại sao lại có một người mặt dày vô sỉ đến thế!
“Vậy thế này đi, tôi nói ra cho cậu chọn nhé được không?” Dân thành phố Ứng Thần cười híp mắt nhiệt tình đề nghị.
Lâm Phỉ không nói được lời nào, lại không kéo nổi mặt mũi xuống nhận thua uống rượu. Nghe thấy Ứng Thần nói như vậy liền lập tức gật đầu đáp ứng.
Cậu chỉ cần tùy tiện chọn một cái là xong việc, cớ gì không làm?
“Vậy tôi bắt đầu nói đây.”
“Xâm nhập từ đằng sau là sâu nhất nhưng không nhìn thấy mặt, hẳn là cậu không thích.”
“Mặc dù bế cũng sâu còn có thể nhìn thấy mặt nhưng quá mệt mỏi, có lẽ cậu cũng không thích.”
“Cưỡi ngựa cũng quá mệt mỏi, cậu sẽ không vui.”
“Chắc là cậu thích xâm nhập từ mặt bên ha? Góc độ vừa khéo lại không phí sức.”
“Sao? Tôi phân tích đúng không?”
Lâm Phỉ nghe hai cái trước đã cảm thấy đỉnh đầu muốn bốc khói, làm sao còn quan tâm nhiều như vậy. Vừa nghe Ứng Thần hỏi lập tức “Ừm ừ” gật đầu đồng ý.
Yên tĩnh, toàn bộ xung quanh yên tĩnh chết người.
Ứng Thần đỡ mặt cười: “Thất thần cái gì? Chúng ta tiếp tục chứ?”
Lâm Phỉ vừa nói bản thân đừng suy nghĩ nữa chơi cho vui, vừa không nhịn được nghĩ rốt cuộc Ứng Thần đã nói cái gì, tại sao vẻ mặt của mọi người lại kỳ quái như vậy.
Hồi lâu sau, rốt cuộc cậu cũng nhận ra.
Ứng Thần nói là tư thế của 0, không phải 1!
Đêm nay Lâm Phỉ coi như đã ném sạch lớp vải lót mặt mũi đi, tâm lặng như nước, hoàn toàn không muốn tiếp tục nữa.
Hết lần này tới lần khác, dường như Ứng Thần đang rất hứng thú nên cứ nhìn chằm chằm Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ thua liền trực tiếp rít rượu, không cho Ứng Thần bất cứ cơ hội nào!
Uống nhiều rượu cộng thêm buổi tối chịu không ít kích thích, Lâm Phỉ dần dần không khống chế nổi chất dẫn dụ của mình nữa.
Cũng không thể nói là không khống chế nổi, cậu căn bản không biết mình đang tỏa chất dẫn dụ ra.
Ứng Thần là người đầu tiên ngửi thấy, hắn ngửi ngửi bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi trên cổ Lâm Phỉ.
“Bảo bối, cậu thật ngọt.”