Phải nói rằng, cách phát âm của Bùi Cảnh Hành cực kỳ hoàn hảo, giống hệt cách phát âm trong băng đài vậy.
Thanh âm của hắn vừa trong sáng lại mang theo một kiểu gợi cảm đặc biệt. Đó là một kiểu gợi cảm giữa đàn ông trưởng thành với thiếu niên khiến cho người ta liên tưởng đến gió xuân, liên tưởng đến đầm nước, liên tưởng đến đá cuội nhưng sẽ không liên tưởng đến phong trần gợi cảm.
Nó hay đến nỗi thôi thúc Lâm Phỉ có suy nghĩ phải luyện phát âm cho thật tốt.
Sau khi dạy xong các ký hiệu phát âm cơ bản, hai người ngẩn người nhìn nhau.
Lâm Phỉ đột nhiên nhớ tới gì đó nên lấy điện thoại di động ra: “Đây là một bài thơ mà tôi rất thích, cậu đọc cho tôi nghe một chút.”
Cậu rất thích thơ nhưng khổ nỗi cậu lại phát âm không tốt nên chỉ có thể thưởng thức vẻ đẹp của ngôn từ. Cuối cùng hôm nay cũng có thể thưởng thức vẻ đẹp của thanh âm.
“What can I hold you with?*
I offer you lean streets, desperate sunsets, the moon of the jagged suburbs…”
Trước đây lúc bản thân đọc chỉ đơn giản là cảm thấy rất hay, bây giờ khi thật sự nghe người khác đọc lên mới hiểu được vì sao luôn có người nói khi đọc lên mới có thể cảm nhận được rung động của câu thơ.
Theo thanh âm của Bùi Cảnh Hành, dường như cậu có thể thấy được những con đường cổ kính cùng với cảnh hoàng hôn tuyệt vọng.
Chàng thi sĩ lang thang đứng đấy, khắp người nhuốm màu đen u tối, nhìn bạn bằng đôi mắt đầy khao khát. Anh ta hy vọng bạn có thể tiếp thu mặt tăm tối của mình, đồng thời cũng sợ hãi vấy bẩn vẻ xinh đẹp ấy.
Chàng thi sĩ lang thang có một đôi mắt đen, sống mũi cao cùng bờ môi đỏ tươi non mềm giống như cánh hoa hồng, điểm thêm một nốt ruồi son nho nhỏ nằm ở môi dưới.
Lâm Phỉ đột nhiên bừng tỉnh nhìn chằm chằm về phía Bùi Cảnh Hành lại phát hiện đối phương chỉ đang nghiêm túc ngâm thơ, tất cả bóng tối và sự rách nát chẳng qua chỉ là tưởng tượng của cậu.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, không nhìn thấy khóe môi người kia đang từ từ nhếch lên.
Học được một lúc, Bùi Cảnh Hành bắt đầu yêu cầu Lâm Phỉ dùng tiếng Anh để nói chuyện với hắn.
Ban đầu Lâm Phỉ còn cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng sau một khoảng thời gian da mặt cũng dày lên.
Loại da mặt dày này thậm chí còn ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cậu và Ứng Thần. Lâm Phỉ đã có thể thờ ơ khi đối mặt với ánh mắt của Ứng Thần.
Dần dà, Ứng Thần hình như cũng mất hứng thú với việc hù dọa cậu.
Thời gian trở nên yên bình hơn.
Hôm nay giống mọi ngày, Lâm Phỉ vừa đến lớp là bắt đầu học.
Ứng Thần lại đứng trước bàn của cậu: “Cậu có còn nhớ thứ sáu tuần này là ngày gì không?”
Lâm Phỉ liếc nhìn tờ lịch, ngày 13 tháng 6, hình như không có gì đặc biệt nhưng Ứng Thần chắc chắn sẽ không hỏi cậu những điều vô nghĩa, ngày này nhất định có ý nghĩa đặc biệt gì đó.
Thấy cậu lâu không trả lời, dáng vẻ giống như đang suy nghĩ, Ứng Thần nheo mắt lại: “Đừng nói với tôi là cậu quên mất hôm đó là ngày gì.” Lời nói tràn đầy tính đe dọa.
Lâm Phỉ rùng mình, đây không phải là ngày lễ mà lại là một ngày rất quan trọng có liên quan đến Ứng Thần…
“Sao tôi có thể không nhớ rõ, không phải đó là sinh nhật của cậu sao?”
Ứng Thần hừ lạnh một tiếng, ném thiệp mời lên trên bàn cậu: “Nếu không đến, cậu biết hậu quả sẽ là gì chứ?”
Lâm Phỉ lườm nguýt ở trong lòng, lần đầu gặp cách mời dự sinh nhật hung hăng như vậy. Nhưng mà cậu sẽ không đụng vào Ứng Thần để gặp xui xẻo là được rồi.
“Tôi nhất định sẽ đến, cậu yên tâm đi.”
Ứng Thần và cậu đều 19 tuổi.
Ở độ tuổi này, lúc trước Lâm Phỉ chửi bậy không ít, dù sao 19 tuổi cũng là sinh viên đại học rồi.
Nhưng tác giả giải thích vô cũng bất đắc dĩ, Tấn Giang không cho viết trẻ vị thành niên yêu đương nên cô chỉ có thể tạo thiết lập như thế, coi như là đi học muộn hai năm đi.
Lần sinh nhật này, Ứng Thần mời cả lớp tham gia. Sau khi nhìn thấy Bùi Cảnh Hành nhận được thiệp mời, Lâm Phỉ đột nhiên tràn đầy động lực.
Cậu muốn khi Bùi Cảnh Hành xuất hiện thì tất cả mọi người đều phải kinh ngạc!
Sau khi kết thúc lớp học hôm thứ sáu, Lâm Phỉ lập tức lôi kéo Bùi Cảnh Hành đi vào tiệm cắt tóc.
Tuy nói tóc húi cua là tiêu chuẩn để kiểm tra mấy anh chàng đẹp trai, nhưng nếu có thể đẹp trai hơn thì tại sao lại phải để tóc húi cua?
Dựa theo mạch suy nghĩ này, Lâm Phỉ đã bảo thợ dựa vào khuôn mặt của Bùi Cảnh Hành để cắt tóc cho hắn, chỉ cần không nhuộm tóc còn lại muốn làm sao thì làm.
Sau khi cắt xong, Lâm Phỉ đã sửng sốt một lúc.
Khuôn mặt Bùi Cảnh Hành vốn đã xinh đẹp tinh tế, thợ cắt tóc tạo cho hắn một kiểu tóc thiên về nữ tính, tóc dài ngang quai hàm trông có vẻ lộn xộn nhưng nhìn kỹ, lại có thể thấy những đường nét gọn gàng…
Kiểu tóc này làm nổi bật ngũ quan góc cạnh của hắn lên, mang theo hương vị ngây thơ vô tội.
Bùi Cảnh Hành chống cằm, mắt háo hức nhìn Lâm Phỉ tựa hồ đang chờ đánh giá.
Vừa xinh đẹp vừa ngây thơ, đó là một lực sát thương mà không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Lâm Phỉ mất tự nhiên rời mắt: “Rất dễ nhìn, kiểu tóc này rất hợp với cậu.”
Bùi Cảnh Hành đi đến trước mặt Lâm Phỉ: “Thật sao? Vậy vì sao cậu lại không nhìn tôi?”
“Tôi đang nghĩ nên mua cái gì để làm quà tặng cho Ứng Thần.”
“Ồ.” Giọng của Bùi Cảnh Hành đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Tim Lâm Phỉ đang đập loạn xạ cho nên hoàn toàn không để ý tới tâm tình của hắn, sau khi trả tiền xong liền lôi kéo Bùi Cảnh Hành đi chọn quà tặng.
Cậu là một người rất nhàm chán nên nếu mua quà tặng thứ đầu tiên cậu nghĩ đến chính là cà vạt.
Dù sao về sau hắn sẽ là một người đàn ông trưởng thành, tặng cà vạt không phải vừa có nghĩa chúc mừng hắn đã trưởng thành sao?
Bùi Cảnh Hành vô cùng nghiêm túc nói với Lâm Phỉ: “Tặng cà vạt có ý tứ là muốn buộc chặt người kia, tặng cà vạt đỏ mang ý nghĩa là muốn kết hôn với người kia.”
Lâm Phỉ dứt khoát xoay người đi ra ngoài: “Vậy tôi nên tặng cái gì đây? Đồng hồ có được không?”
“Đồng hồ có ý tứ là trao toàn bộ thời gian cho người kia, hi vọng mãi mãi bên nhau.”
Lâm Phỉ giật cả mình, thật may là có Bùi Cảnh Hành đi cùng nếu không tặng nhầm quà thì thật xấu hổ.
“Bút máy thì sao? Có ý nghĩa gì?”
“Từng phút từng giây đều phải nhớ đến tôi.”
Với trình độ của Lâm Phỉ cậu chỉ có thể nghĩ ra mấy loại quà tặng như thế.
Cậu có hơi đau đầu: “Cái này không được, cái kia thì không ổn. Vậy tôi còn có thể tặng cái gì?”
“Có thể tặng cây xương rồng cảnh.”
“Hả?” Lâm Phỉ vừa nghĩ tới cây xương rồng cảnh toàn thân đầy gai, cậu cảm thấy đây không phải là một món quà thích hợp: “Cây xương rồng cảnh có ý nghĩa gì?”
“Hi vọng cuộc sống của bạn tràn đầy sức sống.” Bùi Cảnh Hành cười nói, chỉ là nụ cười kia cũng không chạm đến đáy mắt.
Cái ngụ ý này dường như cũng không tệ mà cây xương rồng cảnh lại còn rất dễ chăm sóc.
Lâm Phỉ gật đầu, càng nghĩ càng thấy có lý nên lập tức lôi kéo Bùi Cảnh Hành chạy thẳng đến chợ hoa và chim, mua một chậu cây xương rồng cảnh đắt nhất trong chợ.
Cây xương rồng đó vẫn còn đang nở hoa, Ứng Thần nhìn thấy nó nhất định sẽ thích.
Nhưng mà hiện thực luôn luôn tàn khốc. Khi Ứng Thần nhìn thấy cây xương rồng cảnh, khuôn mặt hắn tối sầm lại, chẳng qua có nhiều bạn học ở đây nên hắn kìm nén không nổi giận.
Lâm Phỉ thấy hắn không thích còn ở bên cạnh hắn líu lo không ngừng giới thiệu cây xương rồng cảnh này dễ chăm biết bao nhiêu. Cậu đã phải chạy một lượt quanh chợ hoa và chim mới mua được, hắn đừng tưởng nó không đắt…
Ứng Thần lạnh nhạt nhìn cậu một chút: “Cậu không đi là đang chờ tôi hôn cậu sao?”
Lâm Phỉ lập tức quay người rời đi, động tác mau lẹ không có xíu dây dưa nào.
Sắc mặt Ứng Thần càng khó coi hơn.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang chờ đợi, Triệu Quan Tây vẻ mặt hào hứng chạy tới: “Phỉ ca, anh thật là lợi hại. Anh thế mà tặng cây xương rồng cảnh cho Ứng Thần, anh thấy sắc mặt của hắn không? Em cười chết mất ha ha ha ha.”
Trong lòng Lâm Phỉ đột nhiên có dự cảm không tốt: “Cây xương rồng cảnh có ý nghĩa gì?”
“Tôi ghét bạn lắm.”
Lâm Phỉ: “?”
Cậu lặng lẽ quay đầu lại nhìn về phía Bùi Cảnh Hành.
Bùi Cảnh Hành mím môi, viền mắt đỏ ửng.
“Thật xin lỗi, tôi… rõ ràng trước đấy tôi nhìn thấy không phải là ý nghĩa này…”
Lâm Phỉ thực sự không có sức kháng cự trước nước mắt của Bùi Cảnh Hành, chút do dự trong lòng cũng lập tức tan thành mây khói.
“Haiz, không sao đâu.”
Triệu Quan Tây: “…” Không hổ là Phỉ ca, tiêu chuẩn kép mà không có một chút chột dạ nào.
Nếu hắn là kẻ gây ra trận Ô Long như thế thì đầu hắn chẳng phải sẽ bị anh Phỉ vặn xuống sao?
Đa số khách mời của bữa tiệc sinh nhật này là bạn bè và bạn học nên nó mang tính thân mật, sau khi Ứng Thần cắt bánh ngọt xong mọi người liền tự tản ra.
Ăn tối xong, có người đề nghị chơi trò chơi.
Ứng Thần có ý riêng nên liếc nhìn Lâm Phỉ: “Được đó, chơi cái gì đây?”
“Go-Back-Jump nhé? Chơi đếm số, đọc đến bội số của 3 thì thay thế thành Go, Back, Jump.”
“Ví dụ như người trước cậu đọc số 2, đến lượt tôi nói Go thì người sau tôi phải đọc số 4. Còn nếu tôi nói Back thì người trước tôi phải đọc số 4. Tương tự nếu tôi nói Jump thì bỏ người sau, người sau nữa đọc số 4. Ai mà đếm sai thì phải chơi Truth or Dare.”
“Thế nào?”
Tất cả mọi người thể hiện không có vấn đề gì. Trên mặt đều là vẻ thờ ơ vì một trò chơi thiểu năng như vậy còn có thể thua hay sao?
Lâm Phỉ lại càng giỏi nhất ở đó.
Chẳng qua là đọc số mà thôi.
Trò chơi bắt đầu rất nhanh, không ngờ mới ở vòng thứ nhất đã có người đọc sai, số 3 đọc Jump kết quả hai người sau liền tranh nhau trả lời 4.
“Thua rồi thua rồi! Mau chọn! True or Dare?”
Người kia chọn Dare, nể tình là thua lần đầu nên thử thách của mọi người khá là nhẹ nhàng. Đơn giản chỉ là đứng đối mặt nhìn chằm chằm vào người có quần áo cùng màu trong ba mươi giây.
Trò chơi càng ngày càng gay cấn, tốc độ của mọi người càng lúc càng nhanh, đủ loại chiêu trò khiến người ta không kịp trở tay.
Ứng Thần ngồi bên trái Lâm Phỉ, đến lượt hắn là số 3, hắn quay đầu nhìn về phía bên trái trong miệng lại kêu Go.
Lâm Phỉ còn đang xem kịch đột nhiên phản ứng lại đã đến lượt mình.
Ứng Thần cười đến mức không thấy răng: “Cục cưng, cậu chọn cái gì?”
Hắn ngồi đối diện với ánh sáng đèn chùm, hai con mắt dưới lông mày đều sáng lên nhưng trong mắt Lâm Phỉ, ánh sáng này lại lạnh lẽo ảm đạm.
Hiển nhiên, Ứng Thần muốn giày vò cậu một hồi.
Lâm Phỉ sẽ không cho hắn cơ hội này, cậu tỏ vẻ nghiêm nghị nói: “Tôi chọn True.”
“Phỉ ca, anh không muốn chút kích thích sao?” Có người ồn ào nói.
Lâm Phỉ quét mắt một cái, người kia lập tức rụt cổ.
Lúc này cậu mới quay đầu lại ung dung nói: “True or Dare, trước là True sau mới là Dare, cậu hỏi đi.”
Khóe môi Ứng Thần từ từ cong lên, dưới ánh đèn nụ cười đó thật sự rất chói mắt.
Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Lâm Phỉ không dám tin, khuôn mặt lập tức đỏ lan xuống cổ: “Cậu nói cái gì?!”
Ứng Thần dù bận mà vẫn thong dong nhìn cậu, chậm rãi nói lại lần nữa.
“Tôi hỏi, cậu có thích làm màn dạo đầu trước không?”
***
*Bài thơ:
“What Can I Hold You With”
Tác giả: Jorge Luis Borges
Bản gốc:
What can I hold you with?
I offer you lean streets, desperate sunsets, the moon of the jagged suburbs.
I offer you the bitterness of a man who has looked long and long at the lonely moon.
I offer you my ancestors, my dead men, the ghosts that living men have honored in bronze: My father’s father killed in the frontier of Buenos Aires, two bullets through his lungs, bearded and dead, wrapped by his soldiers in the hide of a cow; my mother’s grandfather – just twenty-four – heading a charge of three hundred men in Perú, now ghosts on vanished horses.
I offer you whatever insight my books may hold. Whatever manliness or humour my life. I offer you the loyalty of a man who has never been loyal.
I offer you that kernel of myself that I have saved somehow – the central heart that deals not in words, traffics not with dreams and is untouched by time, by joy, by adversities.
I offer you the memory of a yellow rose seen at sunset, years before you were born.
I offer you explanations of yourself, theories about yourself, authentic and surprising news of yourself.
I can give you my loneliness, my darkness, the hunger of my heart; I am trying to bribe you with uncertainty, with danger, with defeat.
Bản dịch:
Tôi có thể theo đuổi em với lý do gì đây?
Tôi cho em con đường chật hẹp, hoàng hôn tuyệt vọng, mặt trăng của vùng ngoại ô lởm chởm.
Tôi cho em vị đắng của một người đàn ông đã nhìn lâu thật lâu vào mặt trăng cô đơn.
Tôi cho em tổ tiên của tôi, người đàn ông quá cố của tôi, hồn ma của người đàn ông mà sống được vinh danh bằng đồng thiếc: Ông của tôi đã bị giết ở biên giới Buenos Aires, hai viên đạn xuyên qua phổi, dãy dụa và chết, được bao bọc trong một lớp da bò bởi lính của ông; ông ngoại của tôi – chỉ mới hai mươi tư – chỉ huy ba trăm người đàn ông ở Perú, giờ đây những bóng ma trên lưng ngựa đã biến mất.
Tôi cho em bất cứ điều gì sâu sắc mà trong những quyển sách của tôi có thể có. Bất kể sự nam tính hay hài hước trong cuộc sống này.
Tôi cho em lòng trung thành của một người đàn ông chưa bao giờ trung thành.
Tôi dâng cho em phần nhân mềm mại của mình thứ mà bằng một cách nào đó tôi đã luôn lưu giữ – sâu thẳm trong trái tim không thể rung động bằng những lời nói, trầm mê trong giấc mơ không có thực và trở nên lãnh đạm bởi thời gian, bởi sự hân hoan và bởi những nghịch cảnh.
Tôi cho em kí ức về đóa hồng vàng dưới ánh hoàng hôn, trước cái năm mà em được sinh ra đời.
Tôi cho em lời biện giải của chính tôi, câu chuyện về tôi, những tin tức xác thực và bất ngờ về bản thân mình.
Tôi có thể tặng em nỗi cô đơn của tôi, bóng tối của tôi, sự đói khát của trái tim tôi; Tôi đang cố gắng mua chuộc em bằng tất cả sự đắn đo, nguy hiểm và thất bại.