Từ Hạo Ca lặp lại câu nói vừa rồi, khóe miệng hơi co rút lại giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc dao động của mình.
“Cậu làm thế nào để thay đổi vận mệnh của tôi? Chỉ bằng mấy con ruồi bọ xung quanh tôi?”
“Có thể bây giờ cậu không thể cảm nhận được dụng ý của tôi nhưng sau này cậu nhất định sẽ hiểu được.”
“Sau này? Bây giờ cậu đứng trước mặt đã khiến tôi buồn nôn thì còn nói gì chuyện tương lai nữa?”
“Để tôi nói cho cậu biết. Sắp tới, cậu sẽ gặp một bước ngoặc lớn trong cuộc đời mình.”
Tính đi tính lại mốc thời gian, Kỳ Hào Nghiêu đã phân hóa, người nhà họ Trình kiểu gì cũng sớm tìm gã.
Từ Hạo Ca nhìn chằm chằm Lâm Phỉ, ánh mắt kia như là muốn phanh thây Lâm Phỉ ra để quan sát cho rõ ràng.
Lâm Phi sắp nổi hết cả da gà, cậu thậm chí còn không biết gã đang nghĩ gì nữa.
Lòng dạ kẻ ác như mò kim đáy biển.
Một lúc sau Từ Hạo Ca cũng mở miệng:
“Tôi đã gặp rồi.”
“Hả?”
Từ Hạo Ca đưa tay gảy vài sợi tóc. Động tác vừa được nửa chừng thì gã chợt nhớ ra điều gì đó và thu tay về rồi tiện thể vén hết mớ tóc vô tình vướng sau tai trở lại.
“Tôi về lớp đây.”
Dứt lời Từ Hạo Ca lập tức bỏ đi, vốn là để Lâm Phỉ không có cơ hội nói nữa.
Lâm Phi nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của gã một cách khó hiểu, nhận thấy người kia lại chạm vào tai và vén hết tóc ra sau tai.
Tại sao gã không thể vén tóc lên khi ở trước mặt mình?
Có điều hình như Từ Hạo Ca tin cậu? Xem ra kế hoạch tặng hơi ấm của cậu vẫn hữu dụng?
Lâm Phỉ trở lại lớp học với vẻ mặt đầy suy tư. Cuối cùng vỗ đùi quyết định kế hoạch tặng hơi ấm không thể dừng lại và tiến độ cũng không dừng luôn. Vì vậy cậu không thể thả lỏng cảnh giác!
Một lúc sau, Bùi Cảnh Hành bị giáo viên gọi đi cũng đã quay lại.
“Giáo viên gọi cậu làm gì vậy?”
“Còn một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ nên cô dặn tôi phải chăm chỉ học tập.”
Khi Bùi Cảnh Hành nhắc đến nó, Lâm Phỉ mới chợt nhận ra rằng chỉ còn một tuần nữa là thi cuối kỳ và Tết Nguyên Đán đầu tiên sau khi cậu rời nhà cũng sắp đến.
Nếu nói trong lòng không có xúc động thì chắc chắn là giả.
Lâm Phỉ mím môi, xua đi mất mát đáy lòng rồi nói: “Kỳ nghỉ đông cũng sắp đến rồi, dù sao nhà cậu cũng không có ai thì về nhà với tôi đi?”
“Tôi rất muốn đi với cậu nhưng tôi cần về quê mừng năm mới với mẹ.”
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Bùi Cảnh Hành nhắc đến gia đình hắn.
Nếu không nói có lẽ Lâm Phi đã nghĩ rằng hắn là người cuối cùng còn lại trong nhà mất.
Lâm Phỉ không thể ngăn cản nếu hắn muốn quay về với mẹ mình.
Cậu mím môi: “Được rồi, vậy khi nào thì cậu đi?”
“Thi xong thì sáng hôm sau đi…” Bùi Cảnh Hành mở miệng hít một hơi, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại chốc lát rồi không nói lời nào.
“Được rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta xa nhau lâu như vậy mà.”
“Tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, cậu muốn gặp tôi vậy à?”
“Chắc chắn gặp nhé.”
Hầu kết của Bùi Cảnh Hành khẽ động: “ Nếu không thì…”
“Được rồi, thực ra cũng chỉ mười ngày thôi mà, nháy mắt là qua.”
Lâm Phỉ hiểu rõ hơn ai hết cảm giác không thể về nhà đón năm mới nên đương nhiên không muốn để Bùi Cảnh Hành cũng cảm thấy cô đơn như thế.
Biết rằng cuộc chia xa sắp đến mà thời gian cũng như trôi nhanh hơn.
Cậu còn chưa kịp cảm nhận sự gấp gáp của tuần ôn tập thì kỳ thi cuối kỳ đã đến rồi.
Lâm Phỉ ngồi trong phòng thi, hai tay đều đã lạnh cóng nên không thể viết được dễ dàng. Cuối cùng cậu đành tự lực cánh sinh bằng cách dán tay vào cổ ấm mới vượt qua được kỳ thi.
Vừa ra khỏi phòng thi Lâm Phi đã đi thẳng ra cửa sau và cầm tay Bùi Cảnh Hành.
Những kỳ thi trước đều như vậy, Bùi Cảnh Hành luôn nộp bài sớm nhất rồi đợi cậu ở đây.
“A, cuối cùng cũng thi xong rồi. Đi thôi, Phỉ ca sẽ dẫn cậu đi ăn món ngon.” Lâm Phi liền kéo Bùi Cảnh Hành ra ngoài.
“Cậu muốn ăn gì?”
“Chưa biết nhưng mà lạnh như vậy hay là chúng ta đi ăn lẩu?”
“Tôi có thể làm lẩu, về nhà rồi tôi sẽ làm cho cậu.”
“Lạnh như thế? Tại sao còn làm?”
“Nếu bây giờ không tận dụng thể hiện chút ân cần rồi cậu quên mất tôi thì sao?”
“Trí nhớ của tôi không tốt cho nên cậu phải cố gắng lên.”
Cả hai vừa nói vừa đi thẳng đến siêu thị.
Cạnh nơi ở của Bùi Cảnh Hành là Quảng trường Thời đại* và nơi này có siêu thị lớn nhất.
*Quảng trường Thời đại (tiếng Trung: 時代 廣場) là một trung tâm mua sắm sang trọng và khu phức hợp tháp văn phòng ở Vịnh Causeway, Hồng Kông. Khu phức hợp thuộc sở hữu của Wharf Properties, một phần của tập đoàn The Wharf (Holdings) Limited, khai trương vào ngày 13 tháng 4 năm 1994.
Sau khi vào siêu thị, Bùi Cảnh Hành tự giác đẩy xe hàng.
Trước đây hai người bọn họ đã từng nhiều lần cùng nhau đi siêu thị nên rất hiểu ý đi thẳng đến khu trái cây mà vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy.
Lâm Phỉ thấy Bùi Cảnh Hành chọn hoa quả mà tay có hơi ngứa, cúi người chọn một quả táo đỏ to: “Cầm lấy, quả này ngon.”
“Sao lại ngon?”
“Thì nó to với đỏ nữa.”
“Loại này dễ hỏng lắm.”
“Thật á? Tôi cứ nghĩ càng lớn thì càng tốt chứ.”
“Không phải cái gì lớn cũng tốt.” Bùi Cảnh Hành dừng tay một lúc: “Nhưng mà có một số thứ phải thực sự lớn mới tốt.”
“Ví dụ như?”
Bùi Cảnh Hành cố ý liếc qua hạ bộ của Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ: “???”
“Tôi đang nghiêm túc thảo luận với cậu về trái cây đấy.”
“Tôi cũng rất nghiêm túc, không phải cậu nói tôi dậy thì không tốt sao?”
“…” Nghe vậy nhưng chẳng thể nói gì*, Lâm Phi tiếp nhận không kịp liền đặt quả táo xuống: “Cảnh… Cảnh Hành, Cảnh Hành, cậu là nhất rồi!”
* 车轮子都要碾脸上了: bánh xe sắp cán qua mặt: chỉ những việc hiện ngay trước mắt mà ko giải thích được.
Bùi Cảnh Hành cười thầm hai lần như thể rất vui vẻ.
Mua hoa quả xong, hai người vào khu rau tươi sống mua vài món. Rõ ràng chọn không nhiều mà xe hàng đã đầy non nửa rồi.
Siêu thị chính là nơi thần kỳ như vậy.
Về đến nhà, Bùi Cảnh Hành bắt tay vào rửa rau, Lâm Phỉ thì đứng cạnh cửa chờ.
Trên người Bùi Cảnh Hành như có một ma lực không thể dời mắt được, động tác rửa rau cũng có chút tao nhã.
Cứ nghĩ đến ngày mai là hắn đi rồi, Lâm Phỉ lại muốn ngắm thêm mấy lần nữa.
Cho tới nay Lâm Phỉ lúc nào cũng có niềm đam mê một cách kỳ lạ với nấu ăn.
Tuy rằng lần trước đồ ăn của cậu đã khiến cả hai phải nhập viện. Điều đó khiến Lâm Phỉ phải tạm dừng tâm tư này lại nhưng khi nhìn thấy động tác nhẹ nhàng dễ dàng của Bùi Cảnh Hành thì lòng cậu lại bắt đầu rộn rạo: Nấu ăn nhìn qua cũng đâu đến nỗi khó lắm.
Lần này nếu cậu nghiêm túc tuân theo chỉ dẫn của Bùi Cảnh Hành rồi mới làm thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề!
Lâm Phỉ vui sướng tự thuyết phục bản thân, chen tới bên cạnh Bùi Cảnh Hành: “Để tôi làm đi, cậu dạy tôi rồi tôi sẽ để cậu là người đầu tiên được nếm thử chút tay nghề của tôi.”
“Ăn xong tôi không nỡ rời đi mất”
“Đúng là tôi muốn cậu không nỡ đấy, tránh ra đi.”
“Được.” Bùi Cảnh Hành tháo tạp dề xuống rồi tiện tay quấn lên lưng Lâm Phỉ: “Cậu làm đi, tôi sẽ nhìn xem.”
Lâm Phỉ vui mừng nhận lấy vị trí chủ bếp: “Nấm này xử lý thế nào vậy?”
“Chỉ cần chia thành nhiều miếng nhỏ là được.”
“Nhỏ bao nhiêu?”
“Bằng ngón cái.”
“Được rồi.”
Lâm Phi mải mê nấu ăn đến nỗi không nhận ra sau lưng mình đã im ắng từ khi nào.
Xử lý nấm xong, hắn cầm măng tây hỏi: “Cái này cắt như thế nào?”
“Cắt phay, kích thước hai ngón tay.”
“Cắt phay là sao?” Lâm Phỉ quay đầu lại thì đập vào mắt mình là chiếc máy quay màu đen khiến cậu có hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại đem máy quay ra đây?”
“Lưu lại để khi nào cũng xem lại được.”
Vừa nói xong Bùi Cảnh Hành đi đến đằng sau Lâm Phỉ rồi nắm lấy tay cậu và dạy cậu cách cắt phay.
Như được bao quanh bởi cơn gió mang theo hương hoa hồng đen, khóe miệng Lâm Phỉ hơi nhếch lên.
“Tôi ở ngay đây mà còn cần xem video sao?”
“Nếu là Lâm Phi trong video thì tôi có làm gì cậu ấy cũng không từ chối.”
“Vậy cậu muốn làm gì?”
“Muốn hôn cậu.”
Trong đầu Lâm Phi đang nghĩ đến chuyện sắc tình, nghe được hắn nói như vậy thì đột nhiên sinh ra một loại khí thế “Hôn một chút thì tính toán gì” rồi dứt khoát xoay người hôn lên khóe môi Bùi Cảnh Hành một cái.
Bùi Cảnh Hành dừng tay lại, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ ửng đỏ lan ra bên tai.
Lâm Phi chỉ biết hắn sẽ phản ứng như vậy, cảm thấy hài lòng quay đầu lại nên không để ý người phía sau cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cậu.
Sau khi cắt phay củ mài thì toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đã được xử lý xong.
Nồi nóng rồi đổ dầu vào, Lâm Phỉ thực sự muốn hỏi Bùi Cảnh Hành một chút xem đã đủ chưa. Bùi Cảnh Hành cũng không thấy phiền mà chỉ bảo Lâm Phỉ cứ đổ tiếp.
Không chỉ vậy ngay cả đổ muối thêm nước như thế nào là đủ nữa.
Lâm Phỉ sợ tự mình làm gì nhầm lẫn lại phải bỏ cả một bát thức ăn đi mất.
Chuẩn bị hơn hai tiếng sau, cuối cùng đồ ăn cũng được bưng lên bàn.
Tuy là còn kém so với tay nghề của Bùi Cảnh Hành nhưng ít ra màu sắc hương vị cũng không đến nỗi quá kinh khủng.
Trong ngày lạnh như thế này, ăn một nồi canh nóng hổi làm cho lục phủ ngũ tạng như là được sưởi ấm, Lâm Phi sung sướng đến nỗi phải reo lên.
Một đống đồ ăn cực nhiều nên Lâm Phỉ không thể ăn hết nổi. Một lúc sau đã đầy bụng rồi, cậu lấy video Bùi Cảnh Hành vừa quay ra rồi gửi một đoạn vào điện thoại cả hai.
Thế mà làm xong việc này cậu phát hiện Bùi Cảnh Hành vẫn đang ăn.
“Ăn ngon vậy à?”
“Ngon vô cùng.”
“Cậu cứ lừa tôi đi, rõ ràng cậu nấu còn ngon hơn mà.”
“Hết cách rồi. Chắc khi nào nhìn Phỉ ca tôi cũng cần phải gắn filter thôi.”
“Vây cậu phải gắn filter cho chắc vào, đừng có mà tháo ra đấy.”
“Fliter của tôi không phải để nhìn cậu hoàn mỹ hơn trong mắt tôi mà là để khi nhìn cậu làm cái gì tôi đều thích hết.”
Lâm Phỉ đặt tay lên tim và tự nhủ trong lòng nếu không ban cho Bùi Cảnh Hành danh hiệu “Hoàng tử tỏ tình” thì phí cho cái miệng kia.
Nhưng mà sự thật đã chứng minh, nếu cứ lặp lại thì nghe nhiều cũng sẽ khó chịu.
Nửa nồi còn lại đều do Bùi Cảnh Hành ngốn hết vào bụng. Sau khi ăn xong thì hắn nằm nhoài ra sofa rồi bắt đầu làm nũng để Lâm Phỉ xoa xoa cho hắn.
Lâm Phỉ không chịu được vẻ làm nũng này của hắn nên lại mềm lòng rồi.
Bùi Cảnh Hành nằm trên đùi Lâm Phỉ hưởng thụ dịch vụ mát xa, dáng vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Nhưng thời gian trôi qua, giọng khe khẽ làm nũng của Bùi Cảnh Hành dường như thay đổi.
Lâm Phỉ thấy hương hoa hồng đen càng lúc càng nồng hơn, mặt không thay đổi nhìn người trên đùi mình.
Ánh mắt xinh đẹp của Bùi Cảnh Hành chớp chớp: “Cậu có thể hôn tôi một chút được không?”
Bầu không khí chợt yên lặng chốc lát.
Biểu cảm Lâm Phỉ vẫn không thay đổi: “Cậu nằm vậy tôi hôn thế nào được?”
Sắc mặt Bùi Cảnh Hành bỗng vui vẻ, nhanh chóng nhấc chân ngồi lên đùi Lâm Phỉ.
Tư thế này làm cho Bùi Cảnh Hành cao hơn một chút, hắn ôm mặt Lâm Phỉ rồi khàn giọng hỏi: “Có thể à?”
Hỏi đi hỏi lại làm như có cảm giác đang chơi trò chơi xấu hổ vậy!
Lâm Phỉ nắm lấy gáy Bùi Cảnh Hành rồi ấn về phía cậu.
Hắn chỉ nghĩ đây là một nụ hôn khẽ chạm nhẹ nhưng Bùi Cảnh Hành lại giữ lấy gáy cậu và tiếp tục làm nụ hôn thêm sâu hơn.
Đối tượng càng xinh đẹp lại càng thích lợi dụng vẻ đẹp ấy hấp dẫn con mồi, tới tận khi con mồi mắc câu rồi chúng mới để lộ răng nanh ra.
Mà đến lúc này rồi thì con mồi chẳng thể thoát được nữa.
Mùi hương trong không khí dần đậm đặc, chất dẫn dụ giữa Alpha và Omega giao hòa lẫn nhau, cuồng hoan phóng ra tín hiệu.
Bùi Cảnh Hành dần kéo tay Lâm Phi xuống: “Giúp, giúp tôi.”
Ý thức của Lâm Phi đã quay cuồng trong biển đen luôn rồi. Thanh tỉnh và mơ hồ cùng lôi kéo cậu, không cái nào có thể hoàn toàn xua đuổi cái kia.
Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, dù sao ngày mai Bùi Cảnh Hành cũng đi rồi thì có qua có lại giúp hắn một chút?