Ứng Thần không nói gì thêm, chỉ là biểu cảm cũng không tốt hơn là mấy.
Mọi người ăn không hề vui vẻ, trên bàn ăn còn yên lặng hơn cả giờ tự học của ban một.
Cũng bởi vì không khí nặng nề, mọi người đều ăn rất nhanh. Chưa đến hai mươi phút, tất cả đều buông đũa.
Triệu Quan Tây hận không thể ngay lập tức thoát khỏi không khí quỷ dị ở đây, Ứng Thần vừa đặt đũa xuống, hắn đã lập tức nói: “Này, dù sao cũng đã ăn xong cơm rồi, tôi với Nguyệt Nguyệt còn có chút việc nên đi trước nhé.”
Động tác nhanh như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát không chút chần chờ.
Ngay cả Vu Chiếu Nguyệt cũng yên lặng đi theo, có thể thấy bữa cơm này ăn không hề thoải mái chút nào.
Lâm Phỉ nhìn thoáng qua những người còn lại, không thể không căng da đầu mở miệng: “Vậy chúng ta cũng đi thôi, Bùi Cảnh Hành.”
“Được.”
Trước khi ra cửa, Lâm Phỉ còn quay đầu nhìn thoáng qua, Ứng Thần đang cười nhạt nhìn cậu, ánh mắt còn tối tăm hơn cả khuyên trên lông mày, khiến cậu nổi da gà.
Trong nháy mắt đó, sự nghi ngờ về hành động của mình trong lòng cậu càng tăng.
Lâm Phỉ nghĩ nghĩ, tốc độ đi càng ngày càng chậm. Bùi Cảnh Hành đi trước cậu dừng lại lúc nào cũng không biết nên cậu cứ thế mà đụng phải.
Bùi Cảnh Hành bị đụng cũng không cảm thấy gì còn duỗi tay đỡ lấy Lâm Phỉ suýt chút nữa bị té ngã.
“Sao cậu lại dừng lại?”
“Chờ cậu.”
“… Vậy à, đi thôi.”
Nhưng Bùi Cảnh Hành vẫn đứng yên như cũ, đột nhiên thay đổi chủ đề: “Cậu muốn Ứng Thần và Kỳ Hào Nghiêu hẹn hò với nhau sao?”
“Cái gì?”
“Trước kia cậu cũng muốn tác hợp tôi với Ứng Thần, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi?”
“Không phải thế…”
“Cậu thích đem tình cảm người khác ra đùa giỡn như vậy sao?”
“Tôi không hề có ý định đùa giỡn với tình cảm của ai cả!”
“Nhưng không phải cậu đang làm thế sao? Cậu muốn tác hợp ai thì sẽ tác hợp người đó nhưng lại chưa từng để tâm đến việc họ thích ai. Bọn họ có tình nguyện để cậu cố tình ghép đôi không?”
Vấn đề Bùi Cảnh Hành đưa ra sắc bén đến mức khiến Lâm Phỉ không thể phản bác được.
Sự hoài nghi vừa mới sinh ra trong đầu nháy mắt làn tràn.
Chẳng lẽ cậu đã sai rồi sao?
Sau khi trở về, Lâm Phỉ một mình suy nghĩ thật lâu.
Đối với cậu, nơi này chỉ là một cuốn tiểu thuyết hư ảo nhưng đối với đám người Bùi Cảnh Hành, đây chính là thế giới chân thực.
Bọn họ đều có cảm xúc của riêng mình mà không chỉ đơn giản là đám con rối bị cốt truyện điều khiển.
Bây giờ cả Ứng Thần và Bùi Cảnh Hành đều giận cậu……
Rốt cuộc cậu đã làm gì thế này?
Lâm Phỉ che đầu, đập mạnh lên giường.
Tuy không đau nhưng cũng đủ khiến cậu tỉnh táo vài phần.
Việc cậu cần làm không phải là thao túng tình cảm của người khác mà là thuận theo tự nhiên, hoàn thành tốt suất diễn của bản thân.
Tất nhiên, nhận thức được sai lầm của mình là một chuyện, đi xin lỗi họ lại là một chuyện khác.
Cậu chính là đại ca của trường. Tuy rằng uy nghiêm của đại ca đã sớm không còn nhưng cũng không thể ném mặt mũi thế được.
Nếu chính cậu vứt bỏ mặt mũi, vậy thì việc bị đá khỏi vị trí đại ca cũng không còn xa.
Lâm Phỉ lập chí quyết tâm học tập chăm chỉ, mỗi ngày tới phòng học đều vùi đầu vào sách vở. Cậu không hẹn ăn cơm, không gây rối, dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân cải tà quy chính.
Có lẽ là thái độ sửa sai của cậu khá tốt, Bùi Cảnh Hành không còn nói móc cậu nữa. Ứng Thần cũng chỉ nhìn chằm chằm hai ngày liền trở lại bình thường.
Sinh hoạt cũng dần trở nên tốt đẹp lên.
Lúc rảnh rỗi, Lâm Phỉ cũng trà trộn vào fan club của Ứng Thần hóng chuyện, xem quan hệ giữa hắn với Kỳ Hào Nghiêu phát triển thế nào rồi.
Quả nhiên từ khi cậu không xen vào, hai người kia đều vì các loại trùng hợp mà tiếp xúc với nhau.
Các fanboy, fangirl trong club đều ghen tị vô cùng.
Lâm Phỉ mỹ mãn tắt điện thoại đi lại nhìn thanh tiến độ đang tiến về phía trước. Nụ cười trên khóe miệng cả nửa ngày vẫn chưa biến mất..
Trong nháy mắt, đại hội thể thao mùa đông đã đến rồi.
Chạy dài được sắp xếp thi vào buổi chiều. Trong lúc chờ xem thi đấu, Lâm Phỉ ngồi ở một góc xem tiểu thuyết giết thời gian, lười đi ra ngoài tập hợp.
Bởi vì đại hội thể thao là thời gian đặc thù cho nên cậu và Bùi Cảnh Hành đều không ra ngoài ăn cơm mà ở nhà ăn trường học giải quyết một bữa.
Nhà ăn hôm nay cực kỳ đông đúc, có lẽ rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Bùi Cảnh Hành bảo Lâm Phỉ cứ ngồi nghỉ đi, để hắn xếp hàng là được rồi.
Bản chất cá mặn của Lâm Phỉ được phát huy triệt để, cậu tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi nghỉ ngơi.
Đợi mười phút, Bùi Cảnh Hành mới bưng thức ăn trở lại.
Thật ra hương vị các món ăn ở đây cũng không tồi, chỉ tiếc là không được nóng cho lắm. Vậy nên Lâm Phỉ cũng không ăn được bao nhiêu.
Bởi vì Bùi Cảnh Hành có trận thi đấu vào buổi chiều cho nên chỉ có thể ép buộc bản thân ăn nhiều một chút.
Trong nhà ăn người đi lại ồn ào, mỗi khi có chỗ ngồi trống là rất nhanh sẽ có người dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn để tiện cho người sau ngồi.
Lúc Lâm Phỉ đang nhàm chán nhìn xung quanh thì nhận ra người phụ trách khu vực của bọn họ là Kỳ Hào Nghiêu.
A, quả là vai chính thụ, vừa học vừa làm.
Cậu cũng không định nhúng tay vào công việc của người khác, chỉ nhìn qua vài lần liền thu hồi tầm mắt, yên lặng xem diễn đàn chờ Bùi Cảnh Hành ăn xong.
Chẳng được bao lâu, lực chú ý của cậu đã bị tiếng ồn ào bên ngoài hấp dẫn.
Lâm Phỉ nghiêng đầu quan sát. Không ngoài dự đoán của cậu, Kỳ Hào Nghiêu đang bị người khác kiếm chuyện.
Một đám đại ca đã ăn xong cơm lại không chịu rời đi còn cố ý đem cơm thừa đổ lên mặt đất, cười nói ồn ào kêu Kỳ Hào Nghiêu mau đi thu dọn sạch sẽ.
Kỳ Hào Nghiêu một câu cũng không nói, chỗ nào bẩn là cậu lại cầm dụng cụ vệ sinh đi quét sạch.
“Tao rất tò mò, tính tình của mày thật sự tốt như vậy à. Dù gây sự thế nào cũng không tức giận sao?” Một tên Alpha tràn đầy ác ý nói, còn thuận tay đổ luôn cả bát canh thừa ra bàn: “Ối chà, canh đổ rồi còn không mau lại đây dọn sạch, nhìn là éo muốn ăn.”
“Đúng vậy, còn không mau lại đây.”
“Ô kìa, sao lại đứng yên rồi? Có phải đang tức giận hay không ha ha ha.”
Đám người giống như vừa phát hiện ra một chuyện rất thú vị, đều liếc mắt nhìn nhau rồi cười ha ha.
Kỳ Hào Nghiêu mím môi, sau khi dọn sạch cơm thừa trên mặt đất còn phải đi tới lau bàn.
Lâm Phỉ nhìn thôi đã thấy tức, sao có thể bắt nạt người khác như vậy?
Cậu bước nhanh đến, kéo Kỳ Hào Nghiêu đang định lau bàn ra. Sau đó túm đầu tên Alpha cầm đầu gây chuyện, tay còn lại bóp chặt cổ hắn, dễ dàng đem mặt hắn ấn lên trên bàn.
“Vui đến thế sao? Vậy bọn mày chắc cũng không ngại giúp tao vui vẻ như thế đúng không?”
Đám người thấy là Lâm Phỉ tới nên không dám mở miệng phản bác.
Mấy người này quả thật đã suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn cái gọi là bắt nạt kẻ yếu.
Lâm Phỉ thả người kia ra, lấy giẻ lau từ trong tay Kỳ Hào Nghiêu ra ném lên bàn: “Việc của mình thì tự làm đi. Nếu không ai dạy mày thì để tao chỉ cho, mau đi lau khô nước canh trên bàn.”
Alpha tức giận tới mức sắc mặt vặn vẹo, nước canh nhỏ xuống từ gương mặt làm bẩn một khoảng lớn trên quần.
Dáng vẻ chật vật của hắn làm cho ánh mắt hung ác kia thoạt nhìn cũng khôi hài vài phần.
Lâm Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Ý kiến à?”
Alpha phát ra tiếng “Không.” từ kẽ răng, đem giẻ lau chụp lên mặt bàn rồi hung hăng lau chùi. Hành động gắng sức lau chùi ấy giống như đang coi mặt bàn là Lâm Phỉ vậy.
Cái hành động không đau không ngứa này Lâm Phỉ cũng không để trong lòng.
Cậu quay đầu nói với Kỳ Hào Nghiêu: “Việc cậu dùng lao động để đổi lấy thù lao là rất tốt, không việc gì phải ngượng ngùng cả. Sau này gặp phải chuyện này, tuyệt đối đừng nhẫn nhịn, cậu càng nhẫn nhịn bọn họ lại càng được đà lấn tới.”
“Cảm ơn cậu.” Sắc mặt Kỳ Hào Nghiêu đỏ bừng, ngừng một lát mới nhỏ giọng kêu: “Phỉ ca.”
Lâm Phỉ vẫy vẫy tay: “Không cần khách khí.”
Lúc cậu trở về chỗ ngồi lúc nãy, Bùi Cảnh Hành cũng đã ăn xong. Mặt bàn cũng được thu dọn sạch sẽ giống như đang chờ Lâm Phỉ trở về.
Lâm Phỉ bị ánh mắt của hắn nhìn có chút chột dạ, chủ động bê khay thức ăn lên: “Khụ, đi thôi.”
Mặc dù cậu không cảm thấy bản thân bênh vực lẽ phải là sai nhưng vẫn cần phải giải thích cho Bùi Cảnh Hành một chút: “Chỉ là tôi không thích thấy bọn họ bắt nạt người khác mà thôi, vì thế mới khiến cậu phải chờ lâu như vậy.”
“Ừm.”
“Cậu giận à?”
“Đúng vậy.”
Lâm Phỉ vội vàng muốn giải thích, lại bị Bùi Cảnh Hành ngắt lời: “Tôi giận là bởi vì cậu không hề nói gì với tôi đã đi rồi. Rõ ràng tôi đang ngồi đối diện cậu, nếu cậu thật sự coi tôi là bạn bè thì ít nhất cũng nên nói cho tôi biết cậu muốn đi đâu, làm gì chứ?”
“Tôi… Lúc đó tôi không nghĩ được nhiều như vậy.”
“Vậy còn sau này thì sao?”
“Sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Bùi Cảnh Hành hừ một tiếng, việc này cứ như vậy mà cho qua.
Không khí yên lặng tới mức có chút xấu hổ, Lâm Phỉ khó khăn tìm đề tài: “Sắp tới giờ thi đấu rồi, cậu chuẩn bị thế nào?”
“Khá tốt.”
“Dù sao đây cũng không phải trận thi đấu quan trọng gì. Cậu đừng để ý nhiều đến kết quả, cứ bình tĩnh chạy cho thật tốt, tuyệt đối đừng làm mình bị thương.”
“Đối với tôi mà nói, thắng thua rất quan trọng. Bởi vì tôi nhất định sẽ thắng, chuyện cậu cảm thấy không có khả năng, tôi nhất định sẽ làm được cho cậu xem.”
Cái cảm giác này lại tới nữa rồi.
Cậu hoảng hốt cảm thấy Bùi Cảnh Hành đang nói về chuyện khác nhưng dù có nghĩ nát óc, cậu cũng không biết đối phương đến tột cùng đang nói chuyện gì.
Không đoán ra được, Lâm Phỉ chỉ đành từ bỏ: “Vậy thì cậu cố lên nhé.”
“Cậu sẽ đến xem thi đấu chứ? Nếu cậu chờ tôi ở vạch đích, tôi sẽ chạy hết sức mình.”
“…” Ngón tay Lâm Phỉ chậm rãi cuộn lại, nắm lấy vạt áo: “Được, tôi sẽ đến xem cậu.”
Xem cậu làm thế nào biến không thành có.
Lâm Phỉ cũng đã ngờ ngợ đoán ra ẩn ý trong miệng Bùi Cảnh Hành là cái gì.
Nhưng Bùi Cảnh Hành chắc chắn không thể biết được việc hai người họ không có khả năng ở bên nhau, bởi vì cậu nhất định phải quay về.
Có lẽ chỉ là cậu nghĩ nhiều quá mà thôi…
Sau khi trở về phòng học nghỉ ngơi nửa giờ, đại hội thể thao buổi chiều cũng đã bắt đầu rồi.
Chạy bền là môn thi đấu đầu tiên, vì thế tất cả các vận động viên đều phải tới vạch xuất phát điểm danh.
Lâm Phỉ đứng ở vạch đích, nhìn Bùi Cảnh Hành nổi bật giữa đám đông, suy nghĩ có chút bay xa.
“Phỉ ca…”
Đột nhiên, tiếng gọi bên cạnh chợt kéo lại suy nghĩ của Lâm Phỉ.
Quay đầu nhìn lại, thì ra là Kỳ Hào Nghiêu.
Lâm Phỉ nhướng mày, không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“A, không phải.” Kỳ Hào Nghiêu đưa tới một lọ nước: “Tặng cậu này, cảm ơn vì đã giúp tôi giải vây lúc trưa nay.”
Lâm Phỉ có thể hiểu được cảm giác không muốn mắc nợ người khác của hắn, thoải mái nhận lấy đồ uống.
“Không cần phải cảm ơn đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
***