“Cút đi, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.
“Cánh cứng cáp rồi? Dám nói chuyện như vậy với tôi hả?” Ứng Thần nói, muốn lại gần kéo Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ lùi nửa bước né tránh hắn, lạnh lùng nói: “Đừng có chạm vào đôi cánh vô hình của tôi.”
Ứng Thần chậc một tiếng, túm một cái chế trụ bả vai Lâm Phỉ, chân từ đằng sau đá một phát vào gót chân Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm giác gót chân đau xót, cả người phịch một cái ngã trên đất.
Bùi Cảnh Hành gầy gò yếu ớt nện lên bụng, cậu xuýt nữa thì ói bữa sáng ra.
Lâm Phỉ xốc Bùi Cảnh Hành lên, che bụng mình, hốc mắt không tự chủ ửng đỏ.
Nhiều năm qua, lần đau đớn duy nhất cậu phải chịu là đau bụng do ăn mì gà tây cay gấp đôi, nếu như không phải vì duy trì thiết lập đại ca trường của mình, cậu đã sớm khóc to.
Ứng Thần nắm phía sau cổ áo Lâm Phỉ, nhanh chân đi về phía cổng trường.
“Cậu kéo tôi làm gì?” Lâm Phỉ vừa nhanh chóng rút lui, vừa hung dữ hỏi.
“Tôi không kéo cậu chẳng lẽ kéo đống rác kia ư?”
“Cậu nói Bùi Cảnh Hành?”
Đó là vợ tương lai của cậu đó, thế mà cậu lại gọi người ta là rác rưởi!
Ứng Thần cười nhạo nói: “Tôi quan tâm đống rác kia gọi là gì chắc? Ngược lại là cậu, đi gần nó như vậy làm gì?”
“Không phải, tại sao cậu lại gọi người ta là rác rưởi?”
“Tuổi lớn như vậy rồi còn chưa phân hóa, không là rác rưởi chứ là gì?”
“Việc này đâu phải việc cậu ta có thể quyết định.”
“Cậu nhất định phải vì nó cãi nhau với tôi hả?” Ứng Thần kéo cổ áo Lâm Phỉ, ấn cậu lên cửa xe, con mắt hẹp dài rét căm căm nhìn cậu.
Có lẽ do đôi cánh vô hình bị đè nên đột nhiên Lâm Phỉ không nói nên lời.
Ứng Thần bấy giờ mới hừ lạnh một tiếng, nhét người vào trong xe, phân phó lái xe trở về.
Lâm Phỉ nhìn khung cảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, dần dần tìm được giọng nói.
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Về nhà nào?”
Ứng Thần nhìn Lâm Phỉ, đinh tán trên lông mày phát ra tia sáng xinh đẹp, khiến toàn bộ gương mặt trở nên sống động.
“Làm sao? Ngay cả tài xế nhà mình cũng không nhận ra?”
Lâm Phỉ mới xuyên qua ba ngày, số lần ngồi xe tính ra không quá một bàn tay, làm sao có thể nhớ mặt mũi của tài xế chứ?
Không đúng, đây không phải trọng điểm.
“Tại sao tài xế của tôi lại nghe lời cậu?”
“Lâm Phỉ, rốt cuộc cậu đang diễn trò xiếc gì vậy?”
“Tôi…” Lâm Phí đối với mối quan hệ này có hơi hồ đồ rồi, xem ra chỉ có thể sử dụng kỹ năng thiết yếu của người xuyên việt.
“Thật ra tôi mất trí nhớ.”
“Tôi nhìn ra cậu bị mất trí.”
Lâm Phỉ: “…”
“Chuyện trước kia tôi không để trong lòng, cậu không cần diễn kịch.” Mi tâm Ứng Thần cau lại, viết đầy sự ghét bỏ với kỹ năng diễn xuất của cậu.
Lâm Phỉ càng nghe càng mơ màng: “Có chuyện gì? Nói rõ ràng.”
Nửa người trên của Ứng Thần ép sát Lâm Phỉ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, giống như đưa tất cả ánh sáng lên đinh tán trên lông mày còn ánh mắt của hắn đen kịt.
“Thật sự không nhớ rõ? Vậy nếu tôi nói, tôi và cậu thử xem thì sao?”
“Thử cái gì?”
Ánh măt Ứng Thần trầm xuống, đột nhiên ngồi thẳng người, nhếch miệng nhìn phía trước.
Lâm Phỉ đang định hỏi lại, đột nhiên trong xe xuất hiện một mùi hương lạnh lẽo, giống như một cơn bão tuyết xen lẫn gió lạnh, ép cậu gần như không thở nổi.
“Chậc” giọng điệu Ứng Thần rất chi ghét bỏ: “Mới có tí pheromone đã chịu không nổi, cơm cậu ăn vào bụng heo đúng không?”
Lúc Lâm Phỉ đọc tiểu thuyết, đúng là thường xuyên thấy hai alpha thả pheromone để áp chế nhau.
Trước kia cậu còn cảm thấy buồn cười, pheromone là cái gì? Thật sự có thể ngăn chặn một người sống sờ sờ ư?
Hiện tại cậu có thể khẳng định với mình của trước kia: Thật sự có thể!
Lâm Phỉ mệt mỏi dựa vào cửa sổ.
Vừa rồi bị pheromone áp chế, cậu nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Xe dừng, Ứng Thần mạnh bạo kéo Lâm Phỉ xuống xe.
Lâm Phỉ đã từ bỏ vùng vẫy, nhắm mắt theo sát Ứng Thần đi tới cửa.
Người hầu đã không còn kinh ngạc đối với tình huống này, trông thấy Ứng Thần còn cung kính hô một tiếng: “Ứng thiếu gia”.
Cho nên rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Ứng Thần là sao vậy?
Không phải trong nguyên tác viết hai bọn họ là tử thù với nhau hả?
Ứng Thần ném người lên ghế sa lon, quen thuộc tìm hòm thuốc chữa bệnh.
Lâm Phỉ lập tức nằm sấp xuống, vén quần áo lộ ra vùng eo bị trầy da.
“Chờ ai phục vụ cậu đấy hả?” Ứng Thần đặt hòm thuốc chữa bệnh trên bàn trà, ngồi gác chéo chân trên ghế sa lon.
Lâm Phỉ lắc lắc cái cổ nhìn một vòng xung quanh, nói với dì đang lau bàn cách đó không xa: “Dì ơi, có thể giúp con bôi thuốc được không?”
Dì buông khăn lau xuống, tay chà lên tạp dề hai lần định đi sang.
Ứng Thần cười mỉm nhìn về phía dì: “Dì nè, dì thường xuyên dọn dẹp, chắc không biết cách xử lý vết thương đâu ha?”
Dì bị nghi ngờ sự chuyên nghiệp lông mày nhướng cao, nhanh chóng chạy tới: “Làm sao như vậy được? Trước kia tôi tốt nghiệp hộ lý chuyên nghiệp đấy, không có chút năng lực làm sao ông chủ Lâm có thể thuê được.”
Lâm Phỉ vui mừng nằm sấp: “Cảm ơn dì ạ.”
Ứng Thần hừ lạnh một tiếng, ngồi một bên chơi điện thoại.
“Ui…”
Cồn i-ốt lướt qua vết thương, đau đớn giống như bị lửa đốt, đầu Lâm Phỉ tựa trên ghế sô pha, cố gắng áp chế tiếng lòng của mình muốn oang oang chửi bậy.
Nhưng mặt mũi Ứng Thần vẫn tràn đầy ghét bỏ: “Có tí vết thương thôi mà đã kêu như vậy? Cậu là Omega à?”
Lâm Phỉ tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Cậu có thể xem tôi là bảo bối Omega.”
“Tôi thật sự rất thích bảo bối là cậu mà.”
“Ui da?” Lâm Phỉ khó khăn quay đầu, muốn cho Ứng Thần thấy rõ nét mặt của mình: Cậu là chó hả?
“Tuy nhiên là”, Ứng Thần dùng một tay chống mặt, cười rạng rỡ: “Lần đầu tiên làm cha, tương đối mới lạ.”
Lâm Phỉ vùi mặt vào ghế sô pha, mặc kệ Ứng Thần trêu chọc gì cậu đều kiên quyết không đáp lời.
*
Ngày hôm nay trôi qua rất thảm khốc, may là thanh tiến độ cốt truyện đã nhích về phía trước một xíu, trong lòng Lâm Phỉ được an ủi.
Cốt truyện phải tiếp tục đi, cậu nghĩ biện pháp để học cùng lớp với Bùi Cảnh Hành.
Thân là đại ca trường, cậu chắc hẳn nên trực tiếp thông báo cho mẹ muốn chuyển lớp.
Mẹ cực kỳ phản đối yêu cầu của cậu, Lâm Phỉ không nghe liền trở về phòng.
Vừa vào cửa, Lâm Phỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, xuyên qua khe cửa nhìn lén phu nhân Dương Du, bà đang gọi điện thoại, tay ôm ngực trông có vẻ không ổn lắm.
Đột nhiên Lâm Phỉ có dự cảm không tốt.
Buổi tối, dự cảm không tốt ứng nghiệm.
Lâm Phỉ đang chơi điện thoại, bỗng cửa bị gõ vang.
Cậu vừa lướt diễn đàn, vừa mở cửa: “Chuyện gì?”
Một cánh tay dài hữu lực rút mất điện thoại.
Sau lưng Lâm Phỉ xù lông, cậu thuận cánh tay nhìn lên trên, suýt thì bị hai cái đinh tán lông mày lóa mù mắt.
“Nghe nói cậu muốn chuyển lớp?” Nét mặt Ứng Thần bình tĩnh, âm cuối nâng cao tràn ngập ý uy hiếp.
Lâm Phỉ nghiêng đầu, quả nhiên thấy Dương Du ở đầu cầu thang, bà đang quanh minh chính đại quan sát bên này.
Cho nên rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Ứng Thần là sao vậy!
Thu lại ánh mắt, Lâm Phỉ ngẩng đầu nói: “Tôi chuyển lớp hay không mắc mớ gì đến cậu?”
Ánh mắt Ứng Thần trầm xuống, kéo cổ áo Lâm Phỉ đẩy người vào phòng ngủ.
Cửa phát ra một tiếng “uỳnh” thật lớn, chấn động khiến trái tim nhỏ của Lâm Phỉ run rẩy.
Đánh đòn phủ đầu mới là thượng sách!
Lâm Phỉ bắt lấy tay Ứng Thần, chân chống giữa hai chân hắn, đồng thời đầu gối dùng sức vọt tới đầu gối đối phương, phần eo dồn sức định quật ngã người xuống đất.
Ứng Thần dùng một tay khác nắm chặt bả vai Lâm Phỉ, đầu gối bị đụng cũng chỉ hơi uốn xuống, bất động như núi.
“Tôi thấy cậu ba ngày không bị đánh là muốn nhảy lên mái lật ngói.”
Dứt lời, đầu gối trái của Ứng Thần dùng sức đẩy lên.
Lâm Phỉ chỉ cảm thấy đùi phải tê dại, sau khi trời đất quay cuồng, cả người đã ngã xuống đất không cử động nổi.
Nếu như không phải Ứng Thần dùng tay bảo vệ đầu cậu, chắc chắn cậu sẽ máu tươi tại chỗ!
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Khóe miệng Lâm Phỉ co giật, ánh mắt kia muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
Ừng Thần hừ lạnh: “Còn muốn chuyển lớp không?”
“Không chuyển không chuyển.”
“Tại sao muốn chuyển lớp?”
“Tôi muốn học cùng lớp với Bùi Cảnh Hành.”
“Cách xa thứ rác rưởi đó ra.”
Lâm Phỉ đang định phản bác hai chữ rác rưởi, bỗng nhiên Ứng Thần rút tay về.
Cái ót đập xuống sàn nhà, đau đến mức cậu phát cáu.
Ứng Thần ôn tồn thì thầm hỏi: “Cậu vừa rồi muốn nói gì?”
“Tôi nói, tôi biết rồi.”
Dưới sự giám sát của Ứng Thần, Lâm Phỉ thành thành thật thật làm bài tập về nhà.
Ứng Thần y như tên đại gia ngồi bên cạnh cậu chơi điện thoại.
Rốt cuộc ai mới là đại ca hả?!
Không lâu sau, Dương Du lên gọi hai người họ xuống ăn cơm.
Ứng Thần cười như gió xuân ấm áp: “Dì ơi, con đã nói chuyện với Lâm Phỉ rồi, cậu ấy không chuyển lớp nữa. Cậu nói xem có đúng không, Lâm Phỉ?”
Lâm Phỉ cứng đờ gật gật đầu: “Ờ.”
“Vẫn là con có biện pháp.” Dương Du mỉm cười giữ chặt cánh tay Ứng Thần.
“Từ nhỏ Lâm Phỉ nhà cô nghe lời con nhất, làm phiền con rồi.”
“Không phiền ạ, con và Lâm Phỉ lớn lên cùng nhau, cũng không thể trơ mắt nhìn cậu ấy lầm đường lạc lối.”
Lâm Phỉ: “…” Sao bảo là đối thủ một mất một còn?
Tục ngữ đã viết ‘núi không đi tìm ta thì ta đi tìm núi.’
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Phỉ đến trước cửa lớp bảy.
Không ngờ rằng còn có người đến tìm Bùi Cảnh Hành trước cả cậu.
Không hổ là nhân vật chính công, không cho phép cậu chuyển lớp nhưng lại chạy thẳng đến tìm Bùi Cảnh Hành.
Lâm Phỉ ngồi xổm ngoài cửa sổ, muốn nghe xem bọn họ đang nói gì.
Vốn cho rằng kế tiếp sẽ là hiện trường Mary Sue xấu hổ, nhưng càng nghe Lâm Phỉ càng cảm thấy không đúng.
Cái gì gọi là “Nhìn rõ thân phận của cậu, cách xa Lâm Phỉ chút.”
Lời thoại như vậy chẳng phải nên do cậu làm người xấu gậy đánh uyên ương tới nói sao?
“Ứng Thần, buông Bùi Cảnh Hành ra.”
Âm thanh thiếu niên trong sáng rạng rỡ, phảng phất như một làn gió xuân se lạnh, thổi tan bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn cậu, kể cả hai người đang ở tâm bão.
Bước chân Lâm Phỉ dừng lại, rồi tiếp tục đều đều đi về phía hai người kia.
“Hắn là người của tôi, ngoại trừ tôi, ai cũng không được phép bắt nạt hắn.”