Ban đầu cậu định gọi hắn dậy luôn nhưng khi cậu cúi đầu thì liền im lặng.
Làn da Bùi Cảnh Hành rất trắng, lông mi cong cong vểnh lên tạo thành bóng nhỏ hình quạt trên mí mắt trắng ngần không có tia huyết sắc nào. Bờ môi đóng chặt và nốt ruồi son nho nhỏ ở môi dưới trông vừa đáng yêu vừa gợi cảm.
Trêu chọc lòng người ngứa ngáy.
Bùi Cảnh Hành căn bản là lớn lên dựa trên thẩm mỹ của cậu mà.
Lâm Phỉ vươn tay gảy hai lần lông mi của Bùi Cảnh Hành.
Đúng lúc này, Bùi Cảnh Hành đột nhiên mở mắt.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ khiến bầu không khí hết sức khó xử.
Nhìn sắc mặt Bùi Cảnh Hành dần dần biến thành màu đỏ, Lâm Phỉ cảm thấy mình y như tên biến thái.
Lâm Phỉ bỗng rút cánh tay ra và ngồi dậy: “Tỉnh rồi còn nằm làm gì hả?”
“Ừm.” Bùi Cảnh Hành nhẹ nhàng lên tiếng, vừa dùng tay xoa mắt vừa đứng lên.
Eo nhỏ lộ ra một đoạn ngắn tràn ngập cảm giác sức sống của thiếu niên.
Trên mặt Lâm Phỉ từ từ nóng lên. Cậu thầm mắng một tiếng, cực kỳ xấu hổ nhào trở về giường.
Bùi Cảnh Hành rửa mặt xong liền vội vàng ra ngoài. Tầm mười phút sau cầm theo bữa sáng và một bộ đồ rửa mặt mới quay về.
Tốc độ rất nhanh.
Lúc đấy Lâm Phỉ vẫn còn nằm trên giường tiến hành kiểm điểm bản thân. Bùi Cảnh Hành vào gọi cậu ra ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Bùi Cảnh Hành tiếp tục giúp Lâm Phỉ học bù. Hôm nay hai người không ra ngoài mà tiếp tục đợi trong nhà.
Người ta thường nói con nhà nghèo biết lo liệu việc nhà từ sớm, cuối cùng Lâm Phỉ cũng hiểu được câu nói này.
Buổi trưa, Bùi Cảnh Hành đặc biệt tự giác xuống bếp nấu cơm. Hai mặn một chay và một chén canh, mặc dù không xa hoa nhưng sắc hương vị đủ cả. Hai người ăn sạch tất cả đồ ăn, một chút cũng không lãng phí.
Lúc đầu Lâm Phỉ muốn đi rửa chén nhưng vì thiết lập trùm trường cản trở, cậu chỉ có thể mặt dày ngồi trên ghế sa lon trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Hành bận trước bận sau.
Sau này cậu nhất định phải đối xử với Bùi Cảnh Hành tốt một chút!
Thu dọn xong cái bàn, Bùi Cảnh Hành vào phòng bếp rửa chén. Trong lúc rảnh rỗi Lâm Phỉ đi quanh phòng để tiêu thực.
Trong ngăn tủ, Lâm Phỉ phát hiện một tờ lịch năm nay.
Nếu là năm nay, hẳn Bùi Cảnh Hành đã chuẩn bị xong từ lâu chứ không sao lại ném vào một góc thế này.
Lâm Phỉ tùy ý lật vài tờ, phần lịch tháng sáu hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Ngày mười bốn tháng sáu bị bôi đen thui. Nhìn kỹ thì có thể phát hiện ngày đó bị từng vòng bút đỏ vẽ lên, bên trên còn ghi chú gì đấy.
Chỉ là không biết tại sao cuối cùng Bùi Cảnh Hành lựa chọn dùng bút đen tô toàn bộ ngày đó thành màu đen.
Lâm Phỉ yên lặng ghi nhớ ngày đó.
Bùi Cảnh Hành đi ra hỏi cậu đang nhìn gì vậy?
Lâm Phỉ hỏi ngày mười bốn tháng sáu là ngày gì thì quả nhiên đối phương không trả lời cậu.
Ngày mai là thứ hai, cho nên đêm nay bất kể thế nào Lâm Phỉ cũng phải trở về đối mặt với Ứng Thần.
Rõ ràng là về nhà mình mà Lâm Phỉ lại có cảm giác giống như đi ăn trộm.
Lúc mở cửa không thấy Ứng Thần ở phòng khách, cậu đứng thẳng người rồi nghênh ngang đi vào trong.
Dường như Dương Du đã sớm quen với việc cậu đêm không về ngủ nên hỏi hai câu ăn cơm chưa sau đó không nói gì nữa.
Lâm Phỉ nhẹ nhàng thở phào. Làm một bé ngoan từ nhỏ đến lớn không có cãi nhau với cha mẹ. Đây là lần đầu tiên cậu làm cái chuyện đêm không về ngủ như thế này. Trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm.
May là Dương Du không nói gì.
Đẩy cửa ra, Lâm Phỉ còn chưa kịp bật đèn lên thì thình lình bị người khác kéo cánh tay.
Người kia bất ngờ kéo cậu vào trong phòng, một tay khác chặn cổ Lâm Phỉ và đẩy cậu lùi về sau vài bước.
Xương sống lưng đụng vào trên cửa đau đến mức Lâm Phỉ hít khí.
“Tạch” một tiếng, đèn được bật lên.
Lâm Phỉ đối diện với đèn, suýt thì bị ánh sáng mạnh đột ngột lóe lên làm mù mắt.
Một lúc sau, cậu mới thích ứng được với ánh sáng, từ từ mở mắt.
Ánh mắt bị một tầng hơi nước bao phủ, mãi đến khi hốc mắt cay cay khiến nước mắt rơi xuống, cậu mới dần nhìn rõ người trước mắt.
Đeo hai viên đính tán lông mày lạnh lẽo cứng rắn, không phải Ứng Thần thì có thể là ai đây?
Tên biến thái này, vậy mà chặn cậu trong phòng ngủ!
Chủ quan quá!
“Cậu thử chạy tiếp cho tôi xem nào? Chạy đi?”
Âm cuối của Ứng Thần kéo thật dài, hơi tăng cao giống như một cái móc nhỏ cào vào lòng Lâm Phỉ, cào đến nỗi làm lòng cậu run rẩy.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Lâm Phỉ nhanh chóng tỏ vẻ yếu thế: “Không chạy.”
“Còn dám tắt máy không?”
Lâm Phỉ vội vàng đáp: “Không tắt.”
“Không nhận điện thoại?”
“Nhận!”
Ứng Thần khẽ xì một tiếng, biểu cảm kia trông có vẻ hơi tiếc nuối.
“Sao cậu lại sợ như thế?”
Trong lòng Lâm Phỉ tự nhủ, bị chế trụ còn cứng rắn đó không gọi là dũng cảm mà là đồ ngốc!
Sự thật chứng minh Lâm Phỉ đã đúng. Thái độ nhận sai của cậu tích cực như vậy, Ứng Thần không tiếp tục làm khó cậu.
Đã nói muốn giúp Bùi Cảnh Hành giải quyết tên biến thái kia, Lâm Phỉ tự nhiên nói được làm được.
Ngày thứ hai sau khi tan học, Lâm Phỉ dẫn theo một đám đàn em đi thu thập gã biến thái kia.
Lần này đối phương không có càng đánh càng hưng phấn nữa mà mới đánh hai cái đã xin tha.
Lâm Phỉ cảm thấy tạm đủ, vẫy tay bảo đàn em dừng lại.
Cậu dừng trước mặt gã, từ trên cao nhìn xuống đối phương: “Lần sau sẽ không đơn giản là đánh một trận như thế này nữa đâu rõ chưa?”
Gã khó khăn kề sát vào chân Lâm Phỉ, yếu ớt đáp: “Đã rõ.”
Cả người Lâm Phỉ nổi hết da gà, vội vàng lùi mấy bước: “Gọi 120 cho gã, chúng ta đi.”
Triệu Quan Tây theo sau lưng Lâm Phỉ: “Phỉ ca, tại sao đột nhiên nhớ tới chỗ này?”
Làm nam hai, vậy khẳng định phải bắt được cơ hội tuyên thệ chủ quyền nha.
Lâm Phỉ thản nhiên nói: “Bùi Cảnh Hành ở đây.”
“Phỉ cả, anh đối với Bùi Cảnh Hành… Là nghiêm túc sao?”
“Nghiêm túc cái rắm, tao chỉ là thấy hắn ta rất thú vị thôi.”
Điên cuồng lập flag vả mặt đều là cốt truyện bắt buộc phải đi.
“Em đã nói Phỉ ca làm sao có thể nhìn trúng một tên nhóc chưa phân hóa được nha. Omega ngọt ngào không thơm hơn sao?”
Đám người vừa cười vừa đi về. Lúc đi qua đầu bậc thang, đột nhiên bước chân Lâm Phỉ dừng lại.
Người đằng sau không dám đụng vào Lâm Phỉ, cấp tốc dừng bước xô thành một cục.
Lâm Phỉ mặt không cảm xúc, thực tế trong lòng đang điên cuồng hò hét:
Vừa lập flag đã bị nghe thấy. Đây là kịch bản thần tượng quỷ quái gì đây!
“Sao cậu lại ở đây?” Giọng điệu Lâm Phỉ bình thường, cứ như không có tí chột dạ nào.
Triệu Quan Tây nghe mà cảm thán, không hổ là Phỉ ca của bọn họ. Trông dáng vẻ Thái Sơn áp đỉnh mà mặt không hề đổi sắc này nè!
Bùi Cảnh Hành cắn môi, cúi đầu nhìn cầu thang bẩn thỉu, hai tay xoắn vào nhau. Hắn dùng sức đến mức móng tay đều đổi thành màu trắng xanh.
“Tôi, tôi đi mua ít đồ.”
Lâm Phỉ nhìn lướt qua cái túi, trong lòng càng áy náy hơn.
Trong tay Bùi Cảnh Hành xách một túi gạo nhỏ. Hôm qua quả thật cậu có thuận miệng nói gạo nhà Bùi Cảnh Hành ăn không ngon lắm, không ngờ hắn ghi tạc trong lòng, hôm nay đi mua ngay gạo mới về.
Nhìn số lượng gạo này rõ ràng chuẩn bị cho Lâm Phỉ, hắn không hề có ý định ăn.
Trời ơi, cậu vừa mới nói cái gì vậy hả! Có thể thu hồi không!
Lâm Phỉ bình tĩnh bảo đàn em rời đi trước.
Đợi đến khi mọi người xô xô đẩy đẩy đi hết, khí thế trên người cậu lập tức rơi hết. Cậu có chút lúng túng mở miệng nói: “Lời vừa nãy cậu đừng để trong lòng, tôi nói đùa thôi.”
Bùi Cảnh Hành lắc đầu, nước mắt lập tức rơi xuống trên mặt đất văng lên một bông hoa nước nhỏ.
“Tôi không để trong lòng.”
Lâm Phỉ: “…” Không để trong lòng thì cậu khóc cái gì?
“Đừng khóc.”
Bùi Cảnh Hành bối rối lau lau hai mắt, cất tiếng đậm giọng mũi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Là tôi nói lời sai, cậu xin lỗi cái gì hả?”
“Thật xin lỗi, tôi.. hức.. tôi không nhịn được…”
Lâm Phỉ cảm thấy mình quả thật là một phạm nhân tội ác tày trời.
Hôm qua mới nghĩ trong lòng muốn đối xử với Bùi Cảnh Hành tốt một chút, hôm nay đã chọc người ta khóc rồi.
Haiz.
Cậu nâng cằm Bùi Cảnh Hành lên, vừa lau nước mắt hộ hắn vừa nói: “Đừng khóc, nếu không cậu nói xem, tôi làm thế nào cậu không tức giận nữa?”
Bùi Cảnh Hành nhẹ nhàng quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng kháng cự động tác của Lâm Phỉ. Nhưng ngoài miệng lại tủi thân nói: “Tôi không tức giận.”
Lâm Phỉ: “…”
Đưa người về phòng, Bùi Cảnh Hành hơn nửa ngày mới miễn cưỡng ngừng khóc, im lặng làm chuyện của mình chỉ là không thèm để ý tới Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ thực sự không còn cách nào, chỉ có thể về trước để suy nghĩ kỹ hơn.
Cậu lớn như vậy lại là con một trong nhà. Căn bản không hề biết cách dỗ dành omega tức giận, chỉ có thể lên mạng tìm kiếm hi vọng.
Cái gì mà tặng hoa tặng quà nói ngọt viết cam kết, Lâm Phỉ càng xem nét mặt càng vặn vẹo.
Những phương pháp đó có thể dỗ được người hả?
Không được không được, cậu không thể làm được.
Mới tra một lúc mà sắc trời đã trở tối.
Lâm Phỉ vừa nghĩ hôm nay tối nhanh thế, vừa đứng dậy định bật đèn.
Đầu gối thẳng được một nửa, Lâm Phỉ đụng phải thứ gì đó, uỳnh một tiếng ngã về giường.
Lâm Phỉ sợ tới mức nhịp tim tăng vọt, bỗng quăng điện thoại sang bên rồi lộn nhào bò sang một bên giường khác.
Một cái tay lạnh buốt nắm mắt cá chân cậu, Lâm Phỉ bị dọa đến kêu cha gọi mẹ.
“Lâm Phỉ, cậu là omega đấy à?” Âm thanh chế nhạo giận dữ vang lên.
Lâm Phỉ sững sờ hai giây, nhấc bên chân không bị nắm lên hung hăng đá ra sau: “Tiên sư cha mày Ứng Thần!”
Ứng Thần đỡ được chân của Lâm Phỉ, hai cánh tay dùng sức kéo người trở về. Đầu gối chống sau lưng cậu, đè người cậu ép chặt xuống giường.
“Cậu vừa mới nói cái gì?”
“Tôi nói! Đệt! Mịa! Cha cậu…”
Đầu gối Ứng Thần hung hăng ấn xuống một cái, Lâm Phỉ lập tức đau đến mức muốn biểu diễn một màn mãnh nam rơi lệ.
“Hửm?”
“Cậu, cậu bị điên hả! Mắc gì cứ sống mái với tôi!”
“Không phải tôi không bỏ qua cho cậu là cậu cứ đến trêu chọc tôi hả.”
Mặt mũi Lâm Phỉ tràn đầy dấu chấm hỏi: “Đây là phòng tôi, tôi ngồi trên giường của tôi chơi điện thoại của tôi! Chỗ nào trêu chọc đến cậu hả?”
“Cậu thật sự không biết? Hay là muốn nói cậu mất trí nhớ rồi?”
“Tôi thật sự bị mất trí nhớ! Tôi thật sự không biết tại sao cậu cứ dây dưa không bỏ qua cho tôi!”
Ứng Thần nghi ngờ buông tay ra: “Thật sự mất trí nhớ hả?”
Thấy rốt cuộc hắn cũng tin, Lâm Phỉ cảm động suýt thì rơi nước mắt. Cuối cùng cũng sắp biết được quan hệ giữa cậu và Ứng Thần rồi!
Lâm Phỉ chém đinh chặt sắt trả lời: “Đúng! Thật sự mất trí nhớ!”