“Tôi thấy rồi.”
“Cậu ta tưởng cậu không nhìn thấy, cứ quấn lấy tôi nhờ nhắc nhở cậu.” Lâm Phỉ bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm chuyện quái gì đang xảy ra đây.
Tuy Triệu Quan Tây tự dưng rơi vào lưới tình nhưng Vu Chiếu Nguyệt người ta vẫn không thèm để ý đến hắn.
Vu Chiếu Nguyệt có lẽ cũng biết Triệu Quan Tây phiền phức thế nào, cầm di động nhắn tin trả lời xong thì thuận tay đưa cho Lâm Phỉ xem.
Lúc đầu Lâm Phỉ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng sau khi nhìn lịch sử tin nhắn thì hiểu hết.
Thì ra tất cả tin nhắn mà Triệu Quan Tây gửi cho Vu Chiếu Nguyệt đều là mấy cái lời tán tỉnh buồn nôn kiểu này: “Trên đường anh mua hàu sống về, tất cả bọn chúng đều nhảy từ túi vào trong bùn thì ra đây gọi là hàu thích bùn.”
Trách không được Vu Chiếu Nguyệt lười đáp lại cậu ta.
Mà đây lại còn là đệ cậu nữa chứ, Lâm Phỉ có cảm giác mặt mũi của cậu mất hết rồi. Cậu nằm liệt trên lưng ghế oán giận nói: “Cứ coi như tôi chưa nói gì đi!”
Đi xe hai tiếng mới đến được nhà ga. Sau khi lên tàu lại còn phải đi tiếp hai tiếng nữa, hai người họ ăn cơm trưa trên tàu. Khi tới đại học Cát Dã, bọn họ liền xách hành lý đi theo mấy anh chị khóa trên ra chào đón.
Ba Alpha ở chung một phòng còn Vu Chiếu Nguyệt và Lâm Phỉ hẹn nhau ở chung một phòng ngủ khác.
Họ được sắp xếp ở lầu 3 trong khu ký túc xá. Mọi người đều xách hành lý leo lên trên tầng.
Lâm Phỉ cũng như thế, chỉ là tình cảnh này làm cậu khó tránh khỏi việc nhớ tới cảnh tượng nhập học kiếp trước.
Đó là lần đầu tiên cậu rời khỏi nhà, cả bố mẹ và anh chị đều tới đưa cậu đi. Cả nhà xách hộ cậu ba vali hành lý.
Lúc ấy Lâm Phỉ thấy mọi người đến trường đều tự xách hành lý. Cậu cũng định tự xách một cái nhưng cả nhà đều không đồng ý, họ nói sau này sẽ không thường xuyên gặp mặt cho nên muốn nhân dịp này giúp cậu làm hết mọi việc.
Sau đó đi tới phòng ngủ, người khác cũng chỉ có bố mẹ đưa đi là nhiều nhất nên chuyện cả nhà cùng đến giống như Lâm Phỉ rất hiếm gặp.
Bọn họ đi vào khiến cho phòng ngủ nhanh chóng trở nên chật chội.
Mọi người đều tò mò đánh giá Lâm Phỉ. Lúc ấy Lâm Phỉ mới nhận ra sự khác nhau giữa cậu và người khác. Ngay từ đầu dù cho cậu kiên quyết muốn chuyển đến ký túc xá cũng sẽ tạo ra khoảng cách với mọi người.
Có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ làm quen được với người bạn tốt không giấu nhau chuyện gì như trong tiểu thuyết.
“Cẩn thận đấy!”
Tiếng kêu thất thanh đã kéo suy nghĩ của Lâm Phỉ lại, cậu theo bản năng nắm chặt lấy tay vịn mới không bị vali hành lý kéo lăn xuống.
Vu Chiếu Nguyệt giúp đỡ nhấc cái vali đặt lên cầu thang: “Cậu đừng đứng ngây ra ở cầu thang, nguy hiểm lắm.”
Cả người Lâm Phỉ cũng chảy đầy mồ hôi lạnh, vẫn chưa hết sợ nói: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì, mau đi thôi.”
Lâm Phỉ chưa từng trải giường chiếu bao giờ nên nhờ Vu Chiếu Nguyệt giúp đỡ mới có thể hoàn thành.
Nhìn Vu Chiếu Nguyệt thuần thục làm xong hết thảy, Lâm Phỉ vừa xấu hổ lại vừa ngưỡng mộ vô cùng bèn dò hỏi có việc gì cậu có thể giúp không.
Vu Chiếu Nguyệt đưa cho cậu một góc của khăn trải giường: “Cầm giúp tôi.”
Việc này Lâm Phỉ biết, khi Vu Chiếu Nguyệt kéo khóa xong, không cần ai chỉ dạy Lâm Phỉ đã cầm lấy góc chăn kéo nhẹ.
Vu Chiếu Nguyệt hơi buồn cười, cảm thấy tên đại ca trường này giống như trẻ con vậy.
Sau khi qua giờ nghỉ trưa, mọi người liền đi theo đàn anh tới phòng học nghe giảng.
Lần đầu tới đại học, mọi người đều vô cùng tò mò hình thức học mới mẻ này. Vào giờ học thì sống lưng của cả đám đều thẳng tắp.
Kiếp trước Lâm Phỉ đã học đại học được ba năm cũng coi như có kinh nghiệm, thấy chương trình học không có gì mới mẻ nên cậu yên lặng lôi điện thoại ra xem.
WeChat nhắc nhở đã nhận được một tin nhắn, Lâm Phỉ lập tức ngừng xem tiểu thuyết rồi ấn vào đọc. Bả vai cậu lập tức sụp xuống khi thấy tin nhắn của bên dịch vụ.
Cậu biết chính xác bản thân muốn gì, cậu đang chờ tin nhắn của Bùi Cảnh Hành.
Trước khi đi, mỗi ngày tên nhóc Bùi Cảnh Hành kia đều nhắc cậu nhìn thấy tin nhắn là phải trả lời ngay. Kết quả cậu đã đi lâu như vậy mà hắn không gửi tin nhắn nào cho cậu.
Lâm Phỉ có chút bực bội, tuy biết như thế là không đúng nhưng cậu lại không khống chế được bản thân mình.
Mơ mơ màng màng nghe giảng cả một buổi sáng, Lâm Phỉ vẫn không nhận được tin nhắn của Bùi Cảnh Hành nên ăn trưa cũng uể oải không vui.
Lúc ăn cơm chiều, cậu và Vu Chiếu Nguyệt ngồi cạnh nhau.
Khác với điện thoại của cậu, điện thoại của Vu Chiếu Nguyệt cứ ting ting không ngừng.
“Triệu Quan Tây lại gửi tin nhắn cho cậu à?”
“Đúng vậy, làm ồn đến cậu sao?”
“Không.” Lâm Phỉ trề môi húp một ngụm canh, ngay cả canh cũng chua lòm.
Biết thế cậu đã không ăn cải trắng trộn dấm! Chua chết mất!
Buổi tối đàn anh lại lôi kéo bọn họ chơi trò chơi, chỉ là mấy trò đơn giản như kích trồng truyền hoa. Khả năng ca hát của Lâm Phỉ cũng không tệ lắm vậy nên trò chơi này không hề khó khăn với cậu.
Bởi vì cậu vẫn luôn buồn bã ỉu xìu nên các đàn anh cũng không muốn làm khó cậu, thành ra cậu một buổi tối thanh tịnh.
Sau khi trở về phòng ngủ, phần lớn mọi người đều gọi điện thoại nói chuyện với gia đình, chỉ có hai người là Lâm Phỉ và Vu Chiếu Nguyệt nhìn nhau không nói gì.
Không, bọn họ không giống nhau. Vu Chiếu Nguyệt có Triệu Quan Tây quấn lấy, chỉ là Vu Chiếu Nguyệt không muốn để ý tới hắn mà thôi.
Lâm Phỉ cô đơn xoay người, xem tiểu thuyết giải sầu.
Ngay cả tiểu thuyết Mary Sue mà trước kia cậu thích nhất cũng không còn hấp dẫn nữa.
Mười một giờ đêm là đến giờ tắt đèn, phần lớn mọi người đều đã lên giường.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Phỉ lại vang lên.
Lâm Phỉ giật mình bò dậy thấy là Bùi Cảnh Hành gọi video call tới, tay cậu nhanh hơn đầu óc mà ấn nghe.
Mặt của Bùi Cảnh Hành hiện lên trên màn hình, nhìn nét mặt của hắn còn có một chút ngốc nghếch: “Trùng hợp ghê, tôi vừa mới gọi điện tới là cậu đã nhận rồi.”
Lâm Phỉ không thể nói rằng bản thân đã chờ một ngày, chỉ có thể lạnh mặt nói: “Bọn tôi sắp tắt đèn rồi, đợi tôi ra ngoài rồi lại nói chuyện với cậu.”
Nói xong, cậu liền cầm di động đi ra ngoài hành lang.
“Xem ra cũng không trùng hợp như vậy, tôi vừa mới tan học xong mà đã đến giờ đi ngủ của cậu rồi.”
“Không sao, tôi chỉ nói mười một giờ tắt đèn cũng không nói là mười một giờ phải đi ngủ. Bình thường mười một rưỡi tôi mới ngủ cơ. Cậu gọi cho tôi làm gì?”
“Tôi nhớ cậu.”
Câu nói trực tiếp ấy bất ngờ phá vỡ phòng tuyến của Lâm Phỉ.
“Tôi cũng nhớ cậu.” Suýt chút nữa Lâm Phỉ cũng buột miệng thốt ra.
Lâm Phỉ che lại camera, từ lan can ngồi xuống đất.
Cậu đang làm cái gì vậy?
Trước khi tới đây, không phải cậu đã định tách khỏi Bùi Cảnh Hành một khoảng thời gian để khiến hắn đừng thích cậu nhiều như vậy nữa hay sao?
Sao khó khăn lắm mới tách ra được, giờ cậu lại đợi điện thoại của Bùi Cảnh Hành cả ngày?
Lâm Phỉ lấy lại tinh thần cười gượng hai tiếng, phá vỡ bầu không khí ái muội: “Cậu sẽ không định nói với tôi mấy cái lời xấu hổ như một ngày không gặp như cách ba thu đúng không? Dừng lại đi.”
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói với tôi ‘Mới xa nhau chưa được một ngày cậu đã nhớ tôi rồi à’. Vậy nên tôi định nói với cậu ‘Đúng vậy, cậu chưa từng nghe câu một ngày không gặp như cách ba thu sao?’. Nhưng cậu lại không hỏi như vậy cho nên tôi chỉ đành hỏi câu khác. Hôm nay cậu thế nào?”
Bùi Cảnh Hành nói mấy chữ ‘Một ngày không gặp như cách ba thu’ vừa nhẹ lại vừa chậm, rõ ràng nói xong rất nhanh nhưng vẫn cứ quanh quẩn bên tai Lâm Phỉ.
Giọng nói Lâm Phỉ hơi khô khốc: ”Cũng bình thường, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.”
“Cậu mệt à?”
“Có hơi hơi. Hôm nay tôi phải ngồi trên xe mấy tiếng liền, buổi chiều lại còn phải đi học nữa.”
“Vậy cậu đi nghỉ sớm đi, thật ra tôi cũng không có chuyện gì quan trọng cả.”
Lâm Phỉ do dự một lát: “Ừ, cậu cũng đi nghỉ sớm đi.”
“Ngủ ngon.”
Ngày đầu tiên kết thúc bằng một cú điện thoại nhạt nhẽo như vậy nên Lâm Phỉ không có cảm giác đặc biệt nào.
Sớm muộn gì cậu cũng phải trở về, tốt nhất là đừng khiến Bùi Cảnh Hành chịu ảnh hưởng quá sâu.
Sau khi ngủ dậy, Lâm Phỉ theo thói quen cầm điện thoại lên xem, bất ngờ nhận được tin nhắn của một người đã lâu không liên lạc.
Người gửi là Ứng Thần đã biến mất gần một tuần: “Tôi không xuất hiện nhiều ngày như vậy mà đến một tin nhắn cậu cũng không thèm gửi cho tôi.”
Đây đúng là sự thật nhưng Lâm Phỉ không hiểu tại sao hắn lại gửi tin nhắn như vậy.
Hình như là có chút ý tứ oán giận nhưng sao Ứng Thần lại oán giận với cậu?
Lâm Phỉ không hề chột dạ hỏi ngược lại: “Sao tôi phải nhắn tin cho cậu?”
Cậu thật sự không thể hiểu được logic của Ứng Thần.
Đợi một lúc vẫn không nhận được tin nhắn, Lâm Phỉ mới nhận ra hắn ta không muốn để ý tới cậu.
Lâm Phỉ: “?”
Sao tính tình lại khó ở thế?
Bình tĩnh phân tích, tin nhắn mà Ứng Thần gửi cho cậu chắc chắn phải có ý nghĩa nào đó.
Oán giận là để tìm kiếm sự an ủi.
Ứng Thần tuy không cần cậu an ủi nhưng lại cần Bùi Cảnh Hành an ủi nha.
Ánh mắt Lâm Phỉ sáng lên, cảm thấy bản thân đã tìm ra trọng điểm nên lấy di động bắt đầu nhắn tin cho Bùi Cảnh Hành: “Ứng Thần biến mất mấy ngày rồi, nếu có thời gian cậu đi an ủi hắn một chút.”
Lúc này Bùi Cảnh Hành có lẽ đang ở trong phòng học, Lâm Phỉ vốn tưởng rằng sẽ rất lâu mới nhận được hồi âm nhưng không ngờ tới đối phương lại trả lời rất nhanh: “Được, nếu cậu muốn tôi sẽ làm.”
Lâm Phỉ sửng sốt một lúc, đánh ra một loạt chữ lại nhanh chóng xóa đi. Cậu lăn lộn tới tới lui lui một lúc mới đơn giản nhắn lại một câu: “Ok”.
Sau đó trên màn hình trò chuyện hiện lên một dòng chữ nhỏ: Đối phương đang trả lời…
Cậu kiên nhẫn đợi một lúc lâu chỉ nhận được một chữ: “Ok.”
Lâm Phỉ rất tò mò lúc nãy Bùi Cảnh Hành định nhắn gì nhưng trong lòng cậu lại hiểu rõ, nếu Bùi Cảnh Hành không gửi tin đi thì tám phần Bùi Cảnh Hành sẽ không nói cho cậu biết.
Sau chuyện này, hai người giống như đang chiến tranh lạnh vậy. Suốt hai ngày sau đó, Bùi Cảnh Hành không hề nói một câu nào với Lâm Phỉ.
Vốn dĩ tình huống này giống với tình huống tốt nhất mà Lâm Phỉ nghĩ tới như đúc, không bị Bùi Cảnh Hành quấy rầy có lẽ cậu sẽ từ từ không bị hắn ảnh hưởng nhiều tới vậy.
Nhưng hiện thực lại là trong hai ngày đó, cậu chờ tới mức tim gan cồn cào, sốt ruột muốn biết Bùi Cảnh Hành đang làm gì.
Chẳng lẽ lời nhắc nhở của cậu lại góp phần trợ giúp Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần đến với nhau?
Lâm Phỉ không thể nói chính xác cảm giác nào của mình đang chiếm đa số. Chờ đợi hai ngày, cuối cùng cậu cũng không thể nhịn được hỏi Triệu Quan Tây tình hình của Bùi Cảnh Hành.
Ở một thành phố khác, học sinh trong lớp một, người thì chơi di động, người thì nói chuyện phiếm không hề có sự khẩn trương của học sinh cuối cấp.
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi thu hút mọi sự chú ý:
“Trời ạ! Phỉ ca thật sự nhắn tin tới!”