• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Kim cứ thế chạy một mạch đến gần về phía cánh cửa to lớn hùng vĩ có chữ F5, gió bên ngoài này mạnh khủng kiếp tựa như có một cơn bão lớn bỗng nhiên có ai đó ôm eo cậu, cơ thể cậu liền không tự chủ được mà theo lực của người kia bay thẳng lên trời.

Người vừa cứu cậu là Trần Ngọc Liên cô đu dây từ trực thăng xuống ôm cậu lên đầu óc cậu giờ mù mịt nên chẳng nghe thấy tiếng động lớn của chiếc trực thăng này, Tô Nghĩa thấy người mình cực khổ bắt về lại được cứu một cách dễ dàng thì cáu lên:

"Người Đâu! Chuẩn bị vũ khí bắn hạ chiếc trực thăng đó cho ta!"- Tiếng ra lệnh của gã vừa vang lên thì liền có rất nhiều người mặc quân phục tay cầm súng chĩa lên chỗ của Trần Ngọc Liên, cô khẽ nhếch mép:

"Tô Nghĩa! Anh gấp gáp muốn xuống hoàng tuyền thế sao? Trần Gia chúng tôi không phải là một con cá chờ bị bắt đâu!"- Nói rồi Trần Ngọc Liên đưa Trần Kim đang hôn mê cho một người khác rồi cô chảy xuống mặt đất một cách dứt khoát.

Rất nhanh nhẹn Trần Ngọc Liên đã thủ tiêu được vài kẻ đang cầm hàng nóng trên tay, thanh Katana trong tay cô đã rướm máu nhỏ tong tỏng xuống nền đất lạnh lẽo Tô Nghĩa thấy vậy thì cười nhạt lẽo nói:

"Cô vẫn vậy nhỉ? Trần Gia các người vẫn sử dụng Katana điêu luyện đấy! Vậy thì chúng ta chiến một trần nào!"- Gã rút thanh kiếm bên hông ra rồi phóng về phía Trần Ngọc Liên, tiếng kiếm va chạm vang lên chói tai vô cùng.

Tô Tĩnh cùng với Lưu Hưng từ trên cánh cửa to lớn vùng vĩ ấy nhìn xuống, hắn nhìn kẻ được cho là Anh trai mà tay siết chặt đến nỗi bật cả máu hắn phóng xuống trước ánh mắt hoang mang của Lưu Hưng, nhanh nhẹn rút kiếm đỡ một đòn của Tô Nghĩa cho Trần Ngọc Liên.

Sự xuất hiện bất ngờ của hắn khiến Tô Nghĩa càng thêm hưng phấn: "Ố Ồ!!! Em Trai ngoan cuối cùng em cũng lếch xác về lại đây rồi à? Còn đứng về phía Trần Gia nữa cơ!!"

Tô Tĩnh không bận tâm lời nói giễu cợt đó của gã mà chỉ muốn giết gã ngay bây giờ! Những tên lính phía sau lưng Tô Nghĩa cũng lao đến chỗ Trần Ngọc Liên với ý định bắt được cô rồi họ sẽ được thăng hoa tiến chức.

Nhưng làm sao để bắt được cô một cách dễ dàng như thế chứ? Nhẹ nhàng né những cú đánh của bọn người đó, Trần Ngọc Liên bây giờ mới cảm nhận lại được mùi vị khi còn ở sa trường.

...Bằng Bằng!...

Tiếng súng vang lên Trần Ngọc Liên khó khăn né đạn cô móc trong chiếc túi được giấu sau lớn áo ra một cây súng ngắn rồi bắt đầu bóp cò, một viên đạn là một mạng!

Chuông báo động reo inh ổi Tô Tĩnh vừa nghe tiếng chuông thì trong đầu lại trào lên nỗi sợ năm xưa, Tô Nghĩa thấy cơ hội liền muốn một kiếm lấy mạng hắn nhưng đã có một thanh Katana cản lại:

"Đừng vội vàng đắc ý chứ Tô Nghĩa!! Tôi vẫn còn ở đây thì đừng hồng giết hắn!"- Trần Ngọc Liên đã đỡ cho Tô Tĩnh một kiếm giống như cô đang đấp trả hành động khi nãy của hắn.

"Trần Ngọc Liên! đây là chuyện nhà của tôi, cô xen vào làm gì?"- Gã nhìn cô với ánh mắt muốn xé xác Trần Ngọc Liên mà nói, cô cũng không yếu thế mạnh tay hất tung thanh kiếm trong tay gã rồi cất cao giọng:

"Rồi làm sao? Chúng ta là kẻ thù tôi chỉ coi trọng kẻ giám liều mạng chứ không chứa chó hoang thích sủa bậy!! Tô Nghĩa à lần sao gặp lại là ngày tàn của anh đấy.!"- Ném một quả lựu khói ra Trần Ngọc Liên kéo tay Tô Tĩnh chạy đi về phía chiếc Trực thăng vẫn đang bay trên trời, nắm lấy sợi dây cả hai người được trực thăng đưa ngày một cao hơn.

Mấy người ở dưới hít khói ho sặc sụa rồi bất chợt ngã gục xuống Tô Nghĩa cũng ko ngoại lệ gã mơ hồ nhìn được ai đó đang bước đến chỗ gã, Lưu Hưng đeo mặt nạ phòng độc bước đến đá thẳng vào người Tô Nghĩa vài cái để trút giận.

Kế hoạch hai người làm của Anh ta giờ chỉ còn lại một mình vì Trần Ngọc Liên đã kéo Tô Tĩnh bỏ chạy rồi, Lưu Hưng thở dài:

"Hazz.... Chà chà.. ruốc cuộc vẫn là một mình tôi đi phá nơi này sao? Tôi mà chết thì cậu phải đắp mộ đẹp cho tôi nhé Đồng Chí Tĩnh..."- Anh ta cầm lên thanh kiếm khi nãy đã bị Trần Ngọc Liên đánh bay của Tô Nghĩa rồi tiến vào trong.

Căn Cứ Khu F5 được chia ra làm 15 khu, những khu ở phía trên hầu hết chỉ để giam giữ những người phạm tội còn từ khu 10 trở xuống là khu huấn luyện ra những con chó săn trung thành nhất, Lưu Hưng cũng từng được huấn luyện ở đây nên anh ta thừa biết một khi đã bước vào khu 10 trở xuống thì chỉ có một con đường là ' Chết '. Còn nơi mà Lão Già Tô Hoàng ở lại là Khu 1. Khu được canh gác bởi rất nhiều người được huấn luyện bài bản và xuất sắc nhất!

Bước đến chỗ nơi mà từng giam giữa Trần Kim, Lưu Hưng cố gắng tìm kiếm một gương mặt quen thuộc cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại trên một người ngồi trong góc của một phòng giam, mặc kệ những tiếng kêu cho họ theo với của bọn người kia Lưu Hưng chạm rãi cất tiếng gọi:

"Đồng Chí Khiêm nghe lệnh!"

Người đang ngồi trong góc bỗng đứng phắt dậy, tay đưa lên đầu làm hành động giống như lính trong quân đội rồi lớn giọng đáp: "Có!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK