“Cái… gì thế này?”
Không chỉ có Tô Tĩnh bàng hoàng trước cảnh tượng này mà đến cả Trần Huy cũng bất giác rùng mình, ông nghi ngờ hỏi:
“Cậu đã cải tạo toàn bộ khu căn cứ BF sao? Chỗ này không còn là nơi luyện tập nữa… Cậu đã làm gì vậy Hoàng!?”
Lão ta không đáp chỉ ném Trần Kim cho Tô Tĩnh rồi bước đi, hắn đỡ được cậu thì lo lắng hỏi:
“Cậu không sao chứ Trần Kim? Có bị thương chỗ nào không? Có đau ở đâu không?”- Những câu hỏi liên tục được hắn thốt lên, khiến cậu có chút chưa quen mà gượng gạo đáp: “Không sao”
Nghe được câu trả lời từ miệng của Trần Kim hắn thở phào một hơi, ánh mắt lại lần nữa nhìn Tô Hoàng đang đặt tay lên mặt kính ống thủy tinh kia.
“Hoàng! Đây là gì? Những thứ ở đây là gì? Cậu mau giải thích đi, rốt cuộc cậu lại định làm cái thí nghiệm chết người đó sao?? Cậu muốn gì từ cuộc thí nghiệm này hả?”- Trần Huy thất vọng liên tiếp hỏi dồn dập, ông không muốn tin những thứ trước mắt ông là thật.
Tô Hoàng nhếch mép nhìn lên thực thể không xác định trong ống nghiệm rồi cất tiếng: “Cậu làm sao mà hiểu được những thứ tôi đang tìm kiếm chứ? Cậu mãi mãi cũng sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác khi mất đi người mình yêu nhất!!”
Tay lão ta nhấn vào cái nút màu xanh trên bề mặt thủy tinh, dòng nước màu xanh lục bên trong được thay bằng một màu trắng, Trần Huy như không tin vào đôi mắt của ông khi nhìn được thực thể ở bên trong kia.
“Cậu… Sao cậu làm được những thứ này? đáng lẽ cậu phải để cô ấy yên nghỉ…”
Trong ống nghiệm đó là cơ thể của một cô gái, gương mặt xinh đẹp mái tóc ngang vai quen thuộc vô cùng với Trần Huy, đó không ai khác là cơ thể của Cố Quyền.
“Sao làm được ư? Tôi muốn cứu cô ấy sống lại, tôi phải để cả thế giới này biết Cố Quyền sẽ luôn tồn tại! Cô ấy sẽ không bao giờ chết!”
Trần Huy đứng như bị chôn chân tại chỗ, ông không còn từ nào để diễn đạt cảm xúc của ông lúc này nữa rồi sao tất cả những thứ ông đang thấy đây là gì? Đây còn là đồng đội của ông khi còn ở sa trường không? Hay chỉ là một kẻ điên đang tìm một tia hi vọng mong manh?
Trần Kim mặc dù không biết chuyện gì nhưng cậu hiểu rõ những cái thực thể trong ống nghiệm kia không phải là một thứ tốt đẹp gì, đôi đồng tử màu nâu sẫm của Trần Kim lia toàn bộ căn phòng này tìm một kẻ hở có thể thoát ra, một cánh cửa nằm phía sau một ống nghiệm đã lọt vào mắt của Trần Kim.
“Này!”- Trần Kim khẽ gọi Tô Tĩnh, hắn quay sang nhìn cậu đầy thắc mắc: “Anh nhìn qua kia đi, thấy cánh cửa cần nhập mật khẩu kia không? Đưa tôi đến đó tôi sẽ bẻ khóa!”
Nghe được câu nói liều lĩnh đó của Trần Kim hắn không khỏi lo lắng: “Cậu không thấy tình hình hiện tại sao? Không thể liều mạng qua đó được!”
“Chẳng lẽ ở đây chờ chết!?”- Câu nói đó của Trần Kim khiến Tô Tĩnh sững người, đúng vậy, cậu nói đúng nếu không làm gì thì họ đích thực là đang chờ cái chết đến với mình.
Hắn định đứng lên thì chỗ xương sườn bị Tô Hoàng đáng gãy bỗng đau thắc, Trần Kim đỡ hắn mặt hốt hoảng: “A! Anh bị làm sao vậy? Bị thương rồi sao?”
“Không sao!”- Tô Tĩnh nhỏ giọng chấn an cậu, hắn không thể nói là mình bị gãy vài cái xương sườn được nếu không hình tượng lạnh lùng trong mắt Trần Kim sẽ biến mất. Cậu thấy hắn đau cũng thừa biết là hắn bị thương, cong lên nụ cười ranh mãnh Trần Kim thọc vào bên hông hắn khiến mặt hắn nhăng còn hơn đích khỉ quay đầu lườm cậu.
“Cậu!”- Lời nói đến đây thì lại bất lực chẳng nói thêm được lời nào, Tô Tĩnh thở hắc ra khẽ hỏi lại:
“Chắc chắn mở được cánh cửa đó không? Nếu cậu làm được thì tôi sẽ đưa cậu đi đến đó!”
Trần Kim gật đầu như bổ củi, hắn nheo mắt rồi nhanh nhẹn ôm cậu chạy về phía cánh cửa phía sau ống nghiệm kia, một loạt hành động đó khiến Trần Huy không kịp ngăn cản chỉ có thể giương mắt nhìn, Tô Hoàng liếc mắt thấy nhưng lão chẳng thèm để tâm vì phía sau cánh cửa ấy cũng chẳng phải đường để chạy!
Lão nhẹ nhàng bật công tắc của ống thí nghiệm kế bên, thứ nước màu xanh lục chảy ra sền sệt theo sau là một tiếng gầm gừ giống như một con sư tử đang đói khát, một thân ảnh từ đó lao như tia chớp về phía Trần Huy, ông lách người né được một đòn chí mạng nhưng cơ thể cũng lăn vài vòng dưới nền đất.
“Tô Hoàng!! Rốt cuộc cậu đã tạo ra cái thứ quái vật gì thế này hả!!?”- Trần Huy gào lên khi nhìn được thực thể đó, nó mang hình dáng của một người đàn ông trưởng thành nhưng cơ thể đầy cơ bắp và những đường gân xanh cuồn cuộn, hàm răng thì như răng cá mập: “Cậu đã biến họ thành quái vật sao? Tô Hoàng cậu còn là con người không hả!?”
Lão nghe câu đó thì mặt ung dung đáp: “Người? Thứ thuốc mà tổ chức thí nghiệm đã biến gen của tôi khác con người hoàn toàn rồi! Cả cậu luôn đấy Trần Huy! Chúng ta có thực sự là con người khi được tiêm thứ thuốc đó vào cơ thể không!?”