“Hừ! Ông là cha của tôi khi nào mà tôi không biết nhỉ? Tôi chỉ biết ông là một kẻ mà tôi phải giết dù cái mạnh què này của tôi có bỏ ở đây!”- Giọng điệu cứng cỏi nghiêm túc của Tô Tĩnh khiến lão ta không vui, nhất bỗng Trần Kim lên cao lão cười lên đắc thắng:
“Ha ha ha ha! Nếu ngươi đã nói vậy thì hôm nay thằng nhóc này sẽ là người chết trước! Rồi sẽ đến từng người các ngươi!”- Bàn tay Tô Hoàng bóp chặt khiến cậu khó thở tỉnh lại, nhìn lão già đã có hai màu tóc trước mắt cậu muốn thoát ra nhưng không thể, một suy nghĩ hôm nay cậu sẽ chết thoáng qua trong não bộ của Trần Kim.
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ |||||
Thân ảnh quen thuộc của Tô Tĩnh lại lần nữa phóng đến chỗ Trần Kim, yếu ớt nhìn hắn, tầm mắt cậu dần dần tối đen.
…Bịch!..
Thân thể mềm oặt của Trần Kim ngã mạnh xuống đất vì lão phải đỡ đòn của Tô Tĩnh, hắn nhìn cậu vẫn còn hô hấp thì nhẹ nhõm bội phần nhưng không may cho hắn vì một giây lơ là đó đã tạo cơ hội cho Tô Hoàng đá thẳng vào người của hắn khiến hắn vang mạnh vào tường ọc cả máu.
“Khụ!”- Ho ra một ngụm máu tươi, ánh mắt Tô Tĩnh nhìn thẳng Tô Hoàng là một ánh mắt muốn giết người, giờ đây không còn vật gì khiến hắn bận tâm nữa.
Đưa tay lau đi vết máu còn vương trên khóe miệng Tô Tĩnh khởi động khớp tay, lần nữa cầm con dao găm trên tay hắn sẽ không bỏ qua cơ hội gặp gỡ người cha ‘Thân Yêu’ này đâu, Tô Hoàng cũng cảm nhận được sát khí đến từ hắn nhưng lão vẫn ung dung như chẳng có chuyện gì cả.
Ánh mắt lão nhìn đến Cao Sơn rồi lên tiếng mỉa mai: “Ấy ấy! Chẳng phải là cậu Cao Sơn đây sao? Dạo này coi bộ khi rời tổ chức cậu sống khá tốt nhỉ? Chậc chậc… Giờ mà cậu quay về bên ta thì tốt hơn ở bên phía Trần Gia đó! Còn nếu vẫn muốn đối đầu với ta thì cậu cũng phải nằm xuống ở đây vào hôm nay!”
“Nè! Lão già như ông sớm phải xuống lỗ rồi chứ, sao lại nói nhiều quá vậy?”- Cao Sơn lên tiếng đáp trả ngay, đúng thật anh ta từng là một trong những sát thủ đứng đầu trong tổ chức nhưng vì anh ta không muốn giết người nữa nên đã âm thầm trốn đi.
Tô Hoàng nhìn đến Trần Ngọc Liên, lão có chút than vãn: “Cô đây là Trần Ngọc Liên nhỉ? Lão Trần Huy đó không đến đây à? Ta muốn sử tất cả các ngươi một lượt để khỏi phải ra mặt nhiều đấy! Thật phiền phức…”
Trần Ngọc Liên im lặng không đáp, cô đã gửi tính hiệu cầu cứu qua một thiết bị theo dõi mà lúc xuất phát Trần Huy đã cẩn thận đưa và dặn dò cô: “Phải đeo nó bên mình! Dù có chuyện gì cũng không được tháo ra con nghe không? Nếu thấy chuyện không ổn thì nhấn vào cái nút đỏ ở chính giữa, cha sẽ đến viện trợ cho mấy đứa!”
Tô Tĩnh không còn kiên nhẫn chờ lão hỏi hết những người còn lại nên đã xông lên một cách mù quáng, một cú đá như trời giáng của lão Tô Hoàng khiến hắn một lần nữa va mạnh vào tường, Trọng Khiêm thấy thế thì bồn chồn lo lắng cho hắn, gã định lao lên thì lại nghe Tô Hoàng nói:
“Đừng có lao lên mù quáng như thế, con trai ngon của ta hình như con bỏ khá nhiều buổi luyện tập thì phải? Nếu con đánh trúng vào người ta một cái thì hôm nay ta sẽ tha mạng cho tất cả!”- Lão hưng phấn ra điều kiện, Tô Tĩnh đứng lên phủi bụi trên quần áo rồi cười khẩy:
“Hừ! Nếu tôi không chạm vào được người ông thì tất cả những người còn lại điều phải chết chứ gì? ông định nói thế à?? Cái trò cũ rích khi đó ông dùng lên mẹ tôi!!”- Vừa nghe hắn nói đến mẹ hắn thì lão ta lại phì cười:
“Ha ha ha! Lúc đó tại con yếu quá thôi, là chính con không bảo vệ được mẹ mình mà? Sao lại trách ta chứ?”- Câu nói đó như kích thích sự hận thù của Tô Tĩnh, hắn lại lao lên một cách mù quáng đánh về phía lão ta. Trọng Khiêm tặc lưỡi rồi cũng cầm cây thương lao lên chiến cùng hắn.
Hai người cầm vũ khí nhưng lại không thể làm lão ta bị thương dù chỉ một chút, đúng là gừng càng già càng cay, Tô Tĩnh nhanh tay định cắt yết hầu của lão thì đã bị lão lùi về sau né một cách nhẹ nhàng, lấy đà đó lão lại tặng cho hắn một cú đấm thẳng vào ngực khiến xương sườn hắn gãy vài cái.
Trọng Khiêm thấy vậy thì xoay cây thương trong tay đâm về phía lão, lách người nhẹ nhàng lão lại né được một đòn chí mạng, không chần chừ Tô Hoàng đá thẳng vào hông Trọng Khiêm khiến gã bay đi đập mạnh vào người Tô Tĩnh.
“Chà Chà! Đây có thể gọi là sản phẩm thất bại không nhỉ?”- Nghe lão nói Tô Tĩnh nghiến răng ken két hắn đứng lên một cách khó nhọc, gương mặt vẫn inh hằng thù hận nhìn lão. Cao Sơn thấy cảnh đó thì bước lên chắng trước mặt hắn và Trọng Khiêm:
“Ông quên mất còn tôi nữa sao?”- Lão nghe Cao Sơn nói vậy thì lại được một trận cười sản khoái:
“Ha Ha Ha Ha! Lên đi, nếu ngươi có thể làm được những gì hai đứa kia thất bại thì ta sẽ thả tất cả đi, còn không! Ta sẽ giết từng đứa!”