Những câu nói của Trần Huy bây giờ như là từng lưỡi dao khứa vào tim lão ta, Tô Tĩnh cầm con dao găm trong tay hướng về phía lão, mặc dù hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mục đích của hắn đến đây cũng chỉ để giết Tô Hoàng mà thôi.
Tô Hoàng mệt mỏi đưa ánh mắt già nua nhìn Trần Huy rồi lại nhìn sang nhóm người của Tô Tĩnh, lão ta cười miễn cưỡng đáp:
“Cậu thì biết cái gì hả Trần Huy! Chính cậu đã theo kẻ thù bỏ mặc lại tôi và Cố Quyền chống chọi lại với những cơn mưa đạn! Nếu ngày đó cậu không rời đi thì cô ấy sẽ không bao giờ chết!”
Trần Huy khó xử trước những câu như buộc tội ông, không nhanh không chậm ông lấy ra một tờ giấy được bảo quản rất cẩn thận đưa lên trước mặt Tô Hoàng:
“Cậu biết không? Tại sao ngày đó tôi lại phải rời khỏi ngôi nhà bình yên đó, một mệnh lệnh từ quân đội đã được gửi xuống ép buộc chúng ta phải ám sát người tên KaLa ở biên giới K, tôi chọn cách rời đi vì cảm thấy ở lại cũng không có gì để làm cả. Nhưng khi tôi hoàn thành nhiệm vụ trở về thì ngôi nhà đó chỉ còn lại là một đống đổ nát! Tôi giành rất nhiều thời gian tìm cậu và Cố Quyền nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được…”
Lão khá bàng hoàng khi nhìn thấy tờ lệnh triệu tập trong tay Trần Huy, khẽ cau lên nụ cười bất lực Tô Hoàng hỏi lại:
“Đó là tất cả những gì cậu muốn sao? Nếu đã là bạn bè vậy tại sao cậu lại không nói cho tôi và cô ấy biết hả? Trần Huy! 40 năm rồi, chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ? Coi như tôi sai vì đã trách lầm cậu đi nhưng có một việc không thể nào phủ nhận là cậu đã phản bội tổ chức!! Đúng không!?”
Hai mắt Trần Huy thoáng chốt trở nên cay xè, đúng là chính ông đã phản bội tổ chức để được sống nhưng ông chưa bao giờ phản bội đồng đội của mình, kể từ sự việc đó bốn năm sau Trần Huy vẫn canh cánh trong lòng việc đã không cứu được hai đồng đội của mình, ông đã quay trở lại đó để tìm tung tích của họ nhưng đến một cộng tóc cũng không lần ra.
Cũng là lần đó ông đã gặp được một cô gái có tính cách khá giống Cố Quyền nhưng được cái cô gái ấy dịu dàng hơn, hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau còn có một đứa con không ai khác đó là Trần Kim! Nhưng vì mang trên người cái tội phản bội quốc gia nên hai người đã phải nói lời biệt ly dù không muốn. Lúc ấy ông muốn mang Trần Kim và người ấy đi nhưng cô gái ấy chỉ khẽ cười rồi lắc đầu.
“Trần Huy!”- Một tiếng gọi của Tô Hoàng kéo ông quay trở về hiện thật: “Cậu thử giải thích lý do năm đó cậu phản bội quốc gia xem nào!?”
Giọng nói nặng nề của lão khiến Trần Huy chỉ biết thở ra một hơi dài, ông phải nói như thế nào thì người bạn này mới tin đây? Chẳng lẽ lại nói bọn khốn kia đem rất nhiều mạng người ra uy hiếp ông sao?
“Tôi không có gì để giải thích cả, nếu người cậu muốn giết là tôi. Thì hãy thả bọn trẻ ra đi, tôi sẽ ở lại với cậu”
Trần Ngọc Liên vừa nghe bố mình nói vậy thì hốt hoảng: “Bố! Không thể được, con không thể mất bố được, bố đừng làm vậy”
Ông nghe vậy chỉ khẽ lên tiếng chấn an: “Ngọc Liên… Mặc dù con không phải con gái ruột của ta, nhưng ta mong sau khi chuyện này kết thúc con sẽ chăm sóc cho Trần Kim thật tốt giùm ta được không? Ta có lỗi với đứa con trai này rất nhiều…”
“Bố định làm gì?”- Trần Ngọc Liên ngẹn ngào hỏi ông, cô không phải con gái ruột của ông nhưng vì được yêu thương và chăm sóc nên cô xem Trần Huy như người cha ruột của mình vậy, nên khi nghe những lời nói đó của ông, cô thừa biết ông đang có ý định mạng đổi mạng để nhóm của cô có thể an toàn rời đi.
Trần Kim sau một khoảng thời gian bất tỉnh bây giờ cậu cũng đã có thể mở mắt nhìn những việc đang diễn ra, Tô Hoàng liếc mắt thấy cậu tỉnh lại thì khẽ nhếch môi cười.
“A!”- Lần nữa cậu lại bị lão ta tóm gọn, cậu giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của lão nhưng làm gì dễ dàng như thế! Tô Hoàng đưa mắt nhìn tất thảy người ở đây rồi lạnh nhạt nói:
“Trần Huy nếu cậu muốn cứu con trai mình thì tự mà đi theo tôi, Tô Tĩnh nếu con muốn biết tại sao ta phải làm những việc này thì cũng bước theo luôn đi. Những người còn lại không cần đi tiếp nữa, ta cho các ngươi toàn mạng đi ra khỏi đây.”
Trần Ngọc Liên định lên tiếng phản bác thì đã bị Trọng Khiêm ngăn lại, gã biết một khi lão ta đã cho đi thì sẽ được an toàn rời khỏi nhưng nếu còn cố chấp thì đầu sẽ lìa khỏi cổ ngay.
Tô Tĩnh đẩy Trần Ngọc Liên sang một bên, hắn bước lên tay vẫn cầm con dao găm.
Lão thấy vậy thì mở cách cửa phía sau lưng bước vào, Trần Huy và Tô Tĩnh cũng nối đuôi đi theo vào trong. Khi cánh cửa to lớn được khép lại những người còn lại ở bên ngoài ruột gan như nằm trên đống lửa.