Tít… tít… tít
Tiếng chuông báo thức kéo dài khiến Trần Kim mơ hồ tỉnh giấc, chào đón cậu vào buổi sáng là một cái ôm thật chặt của người phía sau, Tô Tĩnh dụi đầu vào lưng cậu mà hỏi:
“Sáng rồi sao? Nằm thêm chút nữa được không Kim Kim? Anh muốn ôm em một chút nữa”
“Nào! Anh đã hứa với em cái gì anh còn nhớ không? Hôm nay chúng ta sẽ đi công viên giải trí đó, đừng bảo anh quên rồi nhá!”
Vừa nghe câu nói đó Tô Tĩnh liền như cái lò xo bật người ngồi dậy, nhìn hắn như thế Trần Kim cũng phải nhịn cười mà chọc:
“Phụt ~ Anh quên thật đó à?”
“Đâu, nào có chuyện anh quên việc bản thân đã nói bao giờ chứ, em chờ anh một chút anh đi thay đồ ngay đây”
Tô Tĩnh lúng túng chạy đi trông thật dễ thương, cậu thở phào vươn vai rồi cũng nhanh chóng bước xuống giường.
Tiến đến nhà vệ sinh thấy cửa vẫn đang đóng hờ Trần Kim liền nhếch mép cười gian tà, quả này Tô Tĩnh phải giật thóp rồi!
“Hello!”- Cậu hét lớn đẩy mạnh cửa, cảnh tượng trần như nhộng của Tô Tĩnh làm cậu đứng hình mất mấy giây, còn hắn thì như gái mới lớn hét toán lên:
“Áaaa áaaa biến thái kìa!”
“…”
Chẳng biết nói gì hơn khi nghe tiếng hét ấy, Trần Kim bất lực định quay lưng bước ra ngoài thì liền bị Tô Tĩnh nắm lấy cổ tay kéo vào trong, theo đà cậu ngã lên người hắn luôn, bàn tay lại đặt lên chỗ không nên đặt nhất.
“Anh!”
“Suỵt! Em đừng động nếu còn muốn đi công viên. Anh không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì đâu”
“Ha!” Sẵn vị trí đắc địa Trần Kim bóp chặt tay lại khiến hắn la oai oái:
“Oái! Đau, đau, đau lắm, em mau thả ra nếu không hoạ mi sẽ không thể đứng lên nữa mất.”
“Hừ! Bỏ cái tật nói nhảm nhí chưa? Anh mà còn nói nhảm nữa là em ngắt đầu hoạ mi!”
Tô Tĩnh nghe hết câu nói đó liền bật chế độ hèn ngang:
“Dạ, dạ, chồng sẽ không nói những lời đó nữa, cưỡng cầu vợ thả tay để hoạ mi có thể thở”
“Chỉ giỏi cái mồm”- Buông tay khỏi chú hoạ mi Trần Kim liếc xéo hắn một cái sắt lẹm, chẳng nói thêm câu gì nữa cậu đứng lên bỏ lại con người kia vẫn đang mếu máo tỏa ra đáng thương.
Trần Kim đi thẳng xuống nhà vào phòng vệ sinh ở tần một, cậu cởi bỏ bộ đồ ngủ đã ướt loang lổ ra, nhẹ nhàng bước vào bồn tắm.
Dòng nước ấm đang được cậu xã ra thật dễ chịu, Trần Kim ngồi trong bồn tắm nghĩ đến cảnh vừa nãy mà ngượng chín cả mặt, xém chút nữa thì cả cậu cũng chẳng thể giữ được bình tĩnh huống chi là Tô Tĩnh.
Càng nghĩ mặt cậu càng trở nên đỏ hơn, cậu vùi mặt xuống dòng nước để có thể giảm bớt phần nào đó, sau vài giây cậu ngước mặt lên, nhưng mặt vẫn đỏ bừng nóng rang.
“Aa Chết tiệt!”- Vò đầu bức tai một lúc cậu cũng dứt khoát bước ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo vào.
Đưa tay mở cửa nhà tắm thì Tô Tĩnh đã đứng lù lù ở đó tự khi nào:
“Á! Giật cả mình!”
Hắn chu môi bất mãn khi thấy phản ứng đó của cậu, tặc lưỡi cậu đẩy hắn ra để bản thân có thể bước ra ngoài:
“Anh tránh đường xem nào, cái thây như con voi mà đứng ngay cửa thì làm sao người ta đi đây?”
“Em chê anh à?”
“Chậc! Sắp trễ giờ hẹn rồi đó anh còn nhay nữa là em đi một mình đấy!”
“Ơ… vậy thì đi luôn cho nóng nà~”
Hắn kéo tay cậu đi nhìn cứ như một đứa trẻ to xác lần đầu được đi chơi với mẹ vậy, Trần Kim bật cười rồi cũng chạy theo.
Tình yêu rất đơn giản, nếu người kia yêu bằng tim thì chúng ta cũng sẽ yêu bằng tim, cả hai có nhau đó cũng là tình yêu, mà đơn phương một phía cũng là tình yêu. Nếu hiểu thì nó đơn giản còn không thì nó phức tạp vậy thôi.