“Cậu cũng chọc giáo quan à?”- cậu ta quay sang nhìn hắn, gương mặt tinh tế sắc xảo lại đầy sát khí hầm hầm đáp:
“Tôi nào có chọc ai chứ! Tại giáo quan kiếm chuyện với tôi trước rồi bắt tôi chịu phạt thôi, À mà! Nhìn cậu lạ quá, cậu ở khu huấn luyện nào vậy?”- Hắn nghe hỏi thì thở hắc ra:
“Hazz… Tôi ở khu BF3 còn cậu?”
Sững sờ một lúc cậu ta cũng đáp: “Còn tôi ở khu BF2… Chúng ta không cùng chỗ huấn luyện thì phải”
“… Cậu ở khu BF2 thật sao? Tôi nghe nói chỗ ý có một giáo quan rất đáng sợ thì phải. À quên giới thiệu, tôi là Tô Hoàng 25 tuổi vừa nhập ngũ hôm nay chào cậu nhé.”- Tô Hoàng tự giới thiệu bản thân người kia cũng mỉm cười đáp lại:
“Còn tôi là Trần Huy cũng vừa nhập ngũ bằng tuổi với cậu, cậu nói đúng, giáo quan khu BF2 rất đáng sợ hầu như không một ai đụng được vào người cô ấy…”- Hắn khá bất ngờ khi biết giáo quan ở chỗ Trần Huy cũng là nữ, Tô Hoàng tặc lưỡi than vãn:
“Chỗ tôi cũng là nữ đây còn là một mụ giáo quan khó tính khó chiều!”- Vừa dứt lời nói, mí mắt Tô Hoàng bỗng giật giật mặt hắn toát đầy mồ hôi nhễ nhại vì có hai người đang bước đến chỗ hắn và Trần Huy.
“Khó tính khó chiều? Cậu đây là muốn trồng chuối thêm năm giờ nữa sao? Nói xấu giáo quan cậu biết hình phạt là gì không?”
Hai chàng trai mặt mồ hôi chảy xuống ròng ròng, cô gái đi bên cạnh của Miễu Kỳ là Lâm Hoa một giáo quan giỏi nhất ở căn cứ khu BF này, Lâm Hoa đặt tay lên vai Miễu Kỳ nhẹ nhàng nói:
“Chậc!! Tôi không nghĩ hai kẻ bị phạt lại có thể ở đây tám chuyện đấy! Tên hai người là gì nhỉ? Um… À! Nhớ rồi hình như là Tô Hoàng và Trần Huy đúng không? Từ hôm nay hai người sẽ đổi nơi huấn luyện sang khu BF1 vì một số lý do không thể nói”
Tô Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế trồng chuối hỏi lại: “Tại sao lại đổi chứ!?”
“Lý do hai người không cần biết quá nhiều đâu! Chỉ cần biết quân địch sắp tấn công rồi, chúng ta phải mạng lên nếu không trận này sẽ thua rất thê thảm!”- Miễu Kỳ nghiêm trọng nói khiến hai chàng trai ngơ ra tại chỗ, lần này đến lượt Trần Huy thắc mắc việc tại sao lại là hai người họ:
“Thưa giáo quan! Cho tôi hỏi cái đã, tại sao lại là bọn tôi chuyển đến khu BF1 chứ? Còn có rất nhiều người khác mạnh hơn chúng tôi cơ mà!?”
Lâm Hoa híp mắt nhìn Trần Huy như có thể nhìn xuyên qua cơ thể cậu ta mà bảo: “Thể lực, sức mạnh, độ bền, lòng can đảm, trí tuệ, hai người điều đạt xuất sắc, nên việc lái máy bay chiến đấu được giao cho hai người cũng là điều tất nhiên!”
Miễu Kỳ khó chịu khi cứ phải giải thích ngoằn ngoèo cô túm cổ chân Tô Hoàng và Trần Huy lôi đi trước sự hoảng hốt của hai thiếu niên trẻ, Lâm Hoa cũng bất lực lắc đầu đi theo sau.
Khu căn cứ BF bây giờ là khu huấn luyện mạnh nhất thế giới, được chia ra làm ba quân khu, khu BF1 là chỗ đào tạo ra những phi công có thể lái máy bay chiến đấu.
Khu BF2 lại là nơi luyện tập sức bền cũng như lòng dũng cảm và thành thạo tất cả các vũ khí có thể sử dụng, những người ở trong quân khu này sẽ là đội cận chiến.
Khu BF3 cũng là chỗ cuối cùng đào tạo những xạ thủ tầm xa, ẩn mình trong bóng tối, cũng có thể gọi là người tấn công phía sau quân đội cận chiến.
Nơi đây cũng là chỗ đã đào tạo ra những chiến sĩ mạnh mẽ có thể liều mạng vì đất nước của họ, Tô Hoàng và Trần Huy bị Miễu Kỳ bạo lực ném mạnh vào căn phòng lớn gấp ba khu huấn luyện BF3! Ánh mắt Tô Hoàng va phải chiến may bay chiến đấu hạng nặng.
“Cái… Cái này là trực thăng UF thật sao??? Đây là sự thật à? Tôi có thể lái nó sao?”- Tô Hoàng phấn khích chạy đến chiến máy bay sờ mó như một đứa trẻ lên ba thấy được đồ chơi mới, còn Trần Huy thì ngược lại cậu ta liếc Lâm Hoa cũng là giáo quan của mình mà cất lên giọng điệu hoài nghi:
“Cho chúng tôi tập lái trực thăng UF? Các người muốn hai chúng tôi thả tên lửa xuống doanh trại địch đúng không?”
Dường như Trần Huy đã nói đúng, gương mặt hai cô giáo quan lúng túng thấy rõ. Tô Hoàng ngồi lên ghế lái rồi lên tiếng trào phúng về phía hai cô gái giáo quan:
“Chậc chậc! Bọn lão già cấp trên muốn cử người đi liền mạng à? Và người được chọn là hai chúng tôi phải không giáo quan Miễu Kỳ!”
Chưa đợi hai giáo quan trả lời thì từ cánh cửa lớn khu BF1 đã mở ra, một cô gái với giao diện tóc ngắn mặt chán đời bước vào theo sau là một người đàn ông mặc quân phục. Cô gái ấy vừa bước vào đã lên tiếng chê bai:
“Eo!! Tưởng đâu chỉ có mình tôi bị điều đi liều bỏ cái mạng này thôi chứ, ai mà ngờ còn có hai thằng ng.u nữa!”
“Cô nói cái gì!!?”- Tô Hoàng rằng giọng hỏi, cô ấy không những lơ đi hắn mà còn nói to hơn nữa:
“Không nghe tôi nói gì à? TÔI KHÔNG NGỜ LÀ CÒN HAI THẰNG NG.U TIN VÀO CÁI ĐẤT NƯỚC NÀY ĐẤY!!”- Giáo quan phía sau lưng cô gái đó chĩa súng vào đầu cô ấy khi nghe câu đó, gã lên tiếng cảnh cáo:
“Cẩn thận cái miệng của cô đấy, Cố Quyền!”