• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Mạnh Hành còn chưa xuống ngựa thì đã nhìn thấy xe ngựa của Mạnh phủ đi tới từ xa xa.

Hắn ghìm cương ngựa đợi chốc lát, nhìn thấy Mạnh đại phu nhân và Mạnh Sính Đình gần như đồng thời xuống xe, ngay sau đó, trong chiếc xe ngựa phía sau kia, Thịnh Khanh Khanh mang vẻ mặt tươi cười, xinh đẹp hơn ngày thường ba phần cũng xuống xe theo, hình như còn đang nói lời khôi hài gì đó với Mạnh Sính Đình ở phía trước.

Mạnh Sính Đình bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh, đưa tay che chở nàng đang xuống xe ngựa không theo quy củ.

— Mạnh Sính Đình ngược lại chung đụng với nàng rất tốt.

Trong lòng Mạnh Hành gợi lên suy nghĩ khiến hắn không dễ chịu như vậy.

Thịnh Khanh Khanh xuống xe ngựa, chỉ cách Mạnh Hành mấy chục bước chân.

Mạnh Hành nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, trước khi Thịnh Khanh Khanh chú ý tới thì hắn đã giẫm lên bàn đạp xuống ngựa.

Hắn quay đầu trừng mắt lạnh lùng liếc nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại ở đoàn người Mạnh phủ, làm bộ như mới phát hiện ra bọn họ, hắn giao ngựa cho hạ nhân của An Vương phủ rồi đi về phía Mạnh đại phu nhân.

“Con cũng tới à?” Mạnh đại phu nhân rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến đầu đuôi, bà khẽ chau mày: “Ta biết rồi.”

Mạnh Hành không yên lòng vâng một tiếng, khóe mắt hắn liếc thấy Thịnh Khanh Khanh đang rón rén đứng phía sau Mạnh Sính Đình, giống như nàng trốn như thế thì người khác sẽ không nhìn thấy nàng vậy.

Chỉ có bản thân Mạnh Hành biết trong mắt hắn, Thịnh Khanh Khanh căn bản có thể phát sáng, đến đâu cũng không giấu được.

“Tới đúng lúc,” Rất nhanh Mạnh đại phu nhân đã khôi phục sắc mặt, bà vui tươi hớn hở quay đầu gọi Mạnh Sính Đình và Thịnh Khanh Khanh tiến lên, lại nói với Mạnh Hành: “Chào hỏi với hai muội muội của con đi.”

Mạnh Sính Đình nào dám để Mạnh Hành chào hỏi mình, nhanh chóng cúi đầu hành lễ: “Đại tướng quân.”

Thịnh Khanh Khanh cũng phúc thân theo, giọng nói nho nhỏ: “Đại tướng quân.”

Mạnh Hành còn chưa kịp lên tiếng thì Mạnh đại phu nhân đã cướp lời nói: “Đều là người một nhà, gọi Đại tướng quân cái gì!”

Mạnh Sính Đình mở miệng, sắc mặt có chút cứng ngắc, hồi lâu sau nàng mới nói: “Đường huynh an hảo.”

Thịnh Khanh Khanh chần chờ một lúc, nhớ tới hôm đó mình khóc chảy nước mũi trước mặt Mạnh Hành thì chột dạ đến mức không dám đối mặt với hắn, nàng nói như vẹt: “Đường… biểu huynh an hảo.”

Mạnh Hành không thể nói là có cảm kích hay không mà hừ lạnh một tiếng: “Lần đầu tiên gặp mặt nàng gọi thế nào?”

— Lại không phải là hắn cầm đao chống ngay cổ nàng ép nàng đổi, chỗ không nên ngoan mà sao học nhanh như vậy?

Thịnh Khanh Khanh cắn môi, hít một hơi rồi mới nhẹ nhàng nói: “Hành ca ca.”

Mạnh Hành sảng khoái tinh thần nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Ta cho rằng nàng quên rồi.”

Mạnh đại phu nhân xua tay: “Bây giờ mới đúng, chúng ta là người một nhà, xưng hô cần gì lạnh nhạt như vậy, sau này cứ gọi như vậy là được.”

Bà dứt lời cũng không cho Thịnh Khanh Khanh cơ hội nói chuyện, quay người gọi hai người bọn họ rồi đi vào trong An Vương phủ.

Thịnh Khanh Khanh có nỗi khổ khó nói, cúi đầu đuổi theo bước chân của Mạnh đại phu nhân, lúc đi ngang qua bên cạnh Mạnh Hành cũng không dám ngẩng mặt lên.

Mạnh Hành cúi đầu nhíu mày nhìn Thịnh Khanh Khanh đi qua trước mặt hắn giống như dân tị nạn chạy trốn, từ đầu đến cuối ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn, trong lòng cười lạnh: Tốt lắm.

Bốn lần gặp gỡ trước đó, lần đó không phải Thịnh Khanh Khanh gan to bằng trời nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lần này thì sợ thành đồ thỏ đế rồi?

Trên đời này ai cũng có thể sợ hãi hắn rời bỏ hắn, duy chỉ có Thịnh Khanh Khanh là không được.

Mạnh Hành nhìn chằm chằm bóng lưng Thịnh Khanh Khanh một lúc rồi mới dậm chân đi theo, đi mấy bước đã đuổi kịp bọn họ.

Hắn cố ý không vượt qua Mạnh đại phu nhân, ngược lại rớt lại phía sau lưng Mạnh đại phu nhân, ở bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, cách nàng khoảng cách hai nắm đấm.

Thịnh Khanh Khanh còn chưa kịp thấy may vì mình tạm thời trốn được một kiếp thì phát hiện ra một cái bóng cao lớn đến bên cạnh, lập tức tê rần da đầu: Là Mạnh Hành.

Trong đầu nàng suy nghĩ lung tung, lúc đi qua thùy hoa môn nàng suýt nữa bị vấp một cái, cũng may thân hình nhanh nhẹn, hơi lảo đảo một chút thì đứng vững vàng, không bị người khác nhận ra.

— Ngoại trừ Mạnh Hành vẫn luôn đặt sự chú ý trên người Thịnh Khanh Khanh.

Ngay cả tay hắn cũng đưa ra nhanh như chớp muốn đỡ lấy Thịnh Khanh Khanh, nàng lại tự mình ổn định cực nhanh.

Mạnh Hành không vui mím chặt môi, một lần nữa thu tay về bên người, sau khi hơi hoạt động năm ngón tay, khoác hờ trên chuôi đao mới bình tĩnh được ba phần.

Có lần suýt nữa vấp ngã này, Thịnh Khanh Khanh không còn dám phân tâm nữa, chia ra càng nhiều sự chú ý cẩn thận nhìn chằm chằm vào bước chân của mình, mặt khác thực sự khó mà chú ý tới Mạnh Hành ở một bên không nói lời nào lại như hình với bóng, đi có chút gian nan.

Mạnh đại phu nhân đi được một đoạn thì bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Mạnh Hành vẫn yên lặng không một tiếng động mà đi theo, bà bị dọa sợ đến mức ôi một tiếng: “Không phải con nên đi đến chỗ khác à?”

Mạnh Hành chỉ lo nhìn Thịnh Khanh Khanh, nghe Mạnh đại phu nhân nói như vậy mới phát hiện ra mình đã đi tới nơi tụ họp của nữ quyến.

Khuôn mặt hắn không đổi sắc: “Con đưa người đến nơi rồi đi sau.”

Mạnh đại phu nhân mang vẻ mặt nghi ngờ đánh giá hắn, chờ đưa hai tiểu cô nương vào chỗ ngồi rồi, Mạnh Hành quả nhiên quay đầu rời đi, không có một chút lưu luyến nào, giống như thật sự chỉ vì tiễn mẫu thân một chuyến vậy.

Duy chỉ có Mạnh đại phu nhân tự biết nhi tử này của bà xưa nay không có nhiều chuyện và chu đáo như vậy, nó tám phần chính là ngụy trang.

Có điều Mạnh Hành cũng đi rồi, Mạnh đại phu nhân cũng không so đo nhiều, bà giương nụ cười lên lần lượt chào hỏi những phu nhân quan hệ thân thiết, sau khi giới thiệu Thịnh Khanh Khanh thì để Mạnh Sính Đình mang theo Thịnh Khanh Khanh đi đến chỗ các quý nữ nói chuyện.

Vốn dĩ là lần đầu xuất hiện trong giới thế gia, Thịnh Khanh Khanh cảm thấy mình nên có chút căng thẳng.

Nhưng Mạnh Hành đột nhiên xuất hiện và đi cùng cả đoạn đường đã làm sự “căng thẳng” không nhiều trong cơ thể nàng biến mất sạch sẽ, lúc đối diện với một đám quý nữ thế gia dùng ánh mắt nghiên cứu đánh giá đối nàng, trong lòng nàng ngược lại là một mảng trong vắt không có chút gợn sóng nào.

Có Mạnh Sính Đình nói gần nói xa chiếu cố, Thịnh Khanh Khanh lại là người cực kỳ giỏi giao tiếp với người khác, chưa tới một hai khắc đồng hồ, nàng liền hàn huyên được với các cô nương có tuổi tác không chênh lệch lắm.

Mạnh Sính Đình thấy mấy thiếu nữ không tự chủ được mà đến gần Thịnh Khanh Khanh, dáng vẻ không tự chủ kia khiến nàng nhìn đến mức trong lòng thở dài một hơi, thầm nói, thật là một người hồng nhan họa thủy.

Chắc là ông trời chiếu cố, Thịnh Khanh Khanh vừa cười lên là nam nữ già trẻ cũng không nhịn được mà sinh lòng muốn gần gũi.

Mạnh Sính Đình nhéo bàn tay giấu trong tay áo của mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ: Bản thân nàng không phải cũng bị Thịnh Khanh Khanh mua chuộc như vậy rồi sao?

Lúc một đám thiếu nữ ở trong vườn vui cười ầm ĩ thì các thiếu niên từ bên kia vườn hoa đi vào.

Thịnh Khanh Khanh nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn, lập tức nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc mà trước đó đã thấy ở Sùng Vân lâu.

Thiếu nữ thiếu niên hai bên đều không nghĩ tới sẽ gặp đối phương ở đây, cách một đoạn đối mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng trước, giống như là giằng co vậy.

“Muội muội Thịnh gia!” Hồ công tử trong đám người tin mắt nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh, lập tức vẫy tay cao giọng gọi.

Có tiếng gọi này của hắn giống như là kíp nổ, đám thanh niên vốn đã ngo ngoe muốn động liền thuận lý thành chương mà đẩy Hồ công tử đi về phía trước, đến gần các thiếu nữ oanh oanh yến yến.

Hồ công tử hắng giọng một cái, cố gắng làm ra dáng vẻ nhã nhặn lịch sự: “Các vị cô nương hữu lễ. Lần trước ta và muội muội Thịnh gia đã gặp một lần ở Sùng Vân lâu, lần đó tạm biệt vội vàng, lâu không gặp, muốn hỏi muội ấy hôm đó trở về có thuận buồm xuôi gió chăng?”

“Làm phiền Hồ công tử quan tâm rồi,” Thịnh Khanh Khanh dừng lại một chút, nàng cười nói: “Nhưng hôm đó người bị thương là Mạnh lục cô nương.”

Mạnh Sính Đình ở bên cạnh thản nhiên nói: “Chính là chuyện hôm đó?”

Thịnh Khanh Khanh gật đầu: “Hôm đó ở Sùng Vân lâu ta đã gặp Hồ công tử, còn có mấy vị khách, vẫn chưa biết được tính danh.”

Người trẻ tuổi khác bên cạnh Hồ công tử lập tức chỉ vào mũi mình nói: “Muội muội Thịnh gia còn nhớ ta không? Hôm đó ta cũng ở sân túc cầu!”

Thịnh Khanh Khanh mỉm cười nhìn người lên tiếng kia một cái.

Trí nhớ của nàng luôn rất tốt, vừa nhìn là nhớ ra người trẻ tuổi này chính là một người suýt nữa té ngã trên mặt đất sau khi nghe tên Mạnh Hành, nàng chu đáo không nói chuyện này ra, gật đầu: “Công tử còn hỏi ta và Mạnh lục cô nương có phải là bạn tốt hay không, ta nhớ.”

Mạnh Sính Đình nói: “Thế tử, muội muội Thịnh Gia mới tới Biện Kinh, không nhận biết ai, ngài đừng so đo với muội ấy.”

Thịnh Khanh Khanh thế mới biết, người trẻ tuổi này chính là Thế tử của An Vương phủ.

Nàng tính toán tuổi tác đơn giản, có chút kinh ngạc: An Vương Thế tử trông hơi nhỏ, chẳng lẽ là đang còn vị thành niên?

“Đương nhiên là không so đo!” An Vương Thế tử vui tươi hớn hở xoa xoa tay, đề nghị: “Các vị cô nương, chúng ta vừa rồi còn đang nói hôm nay trời quang mây tạnh, chính là thời tiết thích hợp để chơi túc cầu, một lát nữa sau bữa ăn sẽ có thời gian thả lỏng tay chân, nếu như các vị đồng ý đến tham dự ủng hộ thì quá tốt rồi!”

Phần lớn các quý nữ có chút động lòng, họ nhìn nhau, không ai mở miệng trước.

Ngược lại có người hỏi ý kiến của Thịnh Khanh Khanh: “Nếu như tỷ tỷ Thịnh gia đi, vậy thì ta cũng đi theo.”

Mạnh Sính Đình nghiêng đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh, ngược lại không nhìn ra được vẻ có chờ mong hay không từ trên mặt nàng, vẫn là khuôn mặt trêu chọc người ta kia, cười một cái là khiến xương cốt người ta mềm nhũn, đương nhiên muốn làm gì cũng được.

Cũng may tâm tư Thịnh Khanh Khanh sạch sẽ, nếu như nàng thật sự muốn đùa giỡn lòng người, Mạnh Sính Đình thật đúng là sợ ao nước Biện Kinh đều sẽ bị nàng khuấy đến long trời lở đất.

“Thế… nếu như nhị tỷ tỷ đi thì ta sẽ đi theo mở rộng tầm mắt.” Thịnh Khanh Khanh mỉm cười đẩy vấn đề vào trong tay Mạnh Sính Đình.

Trong các quý nữ tuổi tác xấp xỉ nhau của thành Biện Kinh, người có thanh danh sáng nhất chính là Mạnh Sính Đình, thời điểm này do nàng ấy dẫn đầu chung quy sẽ không sai.

Mạnh Sính Đình cũng đã quen với việc đứng đầu mọi người, nàng cụp mắt suy nghĩ chốc lát liền ngẩng đầu nói: “Thế tử nhiệt tình mời, cuối thu không khí trong lành như vậy nếu như lãng phí thì cũng thật đáng tiếc, vậy cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”

Các thiếu niên lau mồ hôi từng người lộ ra nụ cười kích động, lúc này mới ngươi đẩy ta xô mà xuyên qua vườn hoa rồi rời đi.

Thịnh Khanh Khanh đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, trông thấy trong đó có người thiếu niên ngô nghê quay đầu nhìn bên này, suýt nữa đã bị đồng bạn đẩy đến mức ngã cắm đầu trên đường lát đá, nàng không khỏi cười lên.

Mạnh Sính Đình ở bên cạnh rảnh rỗi nói: “Muội đừng cười nữa.”

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, có chút mờ mịt: “Tại sao vậy?”

Mạnh Sính Đình còn chưa lên tiếng, đối diện có thiếu nữ nở nụ cười, nàng ấy nói: “Đừng nói bọn họ lúc vừa rồi, muội muội Thịnh gia vừa cười, ta nhìn cũng muốn động lòng rồi.”

Thiếu nữ này vừa rồi chưa từng nói chuyện với Thịnh Khanh Khanh, nàng nhớ rõ vừa rồi Mạnh Sính Đình đã giới thiệu với nàng, nói đó là cô nương Hồ gia.

Nói cách khác… vị này là biểu tỷ của Mạnh lục cô nương.

Hồ cô nương che miệng, vừa cười vừa nói: “Ta thật sự sợ một lát nữa bọn họ chơi túc cầu, đá qua đá lại túc cầu sẽ bay về phía mặt chính mình.”

Đám người nghe vậy cũng không nhịn được mà cười theo.

Thịnh Khanh Khanh ngược lại nghe được chút ý tứ khác trong lời trêu chọc của Hồ cô nương. Nàng cũng cười ngọt ngào với Hồ cô nương, thản nhiên tiếp nhân câu nịnh nọt này, trên mặt không có chút ý thẹn thùng nào.

Nếu như Hồ gia có liên hệ với trong cung, vậy có thể không trêu ghẹo, Thịnh Khanh Khanh liền không muốn gây.

Huống chi lời nói này của Hồ cô nương khéo léo, ép buộc lại không giống như ép buộc, tội gì phải nói lời sắc bén lãng phí sức lực với nàng ta?

Thịnh Khanh Khanh không nói lời nào, đợi sau khi đám người ngưng cười, Mạnh Sính Đình cũng giống như nói giỡn mà mở miệng: “Vậy lát nữa Khanh Khanh cách Hồ cô nương xa một chút, tránh cho Hồ cô nương cũng bị muội cười đến mức không có lòng dạ nào nhìn đường nữa.”

Các thiếu nữ lại cười yêu kiều một trận, từng người một học theo trêu chọc lẫn nhau.

Cách một khoảng sáu bảy bước và một cái bàn đá ở giữa, Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy Hồ cô nương ở đối diện vẫn mang theo nụ cười nhìn nàng, ý cười trong đôi mắt xinh đẹp kia lại có chút ý tứ sâu xa.

Mạnh Sính Đình tách nửa quả hồng trứng trên bàn cho Thịnh Khanh Khanh, nhẹ giọng nói với nàng: “Không cần để ý đến nàng.”

Thịnh Khanh Khanh nhận lấy quả hồng nếm thử một miếng, vị ngọt xông thẳng lên đầu.

Nàng như có điều suy nghĩ mà nhìn thịt quả hồng trứng trong tay, nghĩ thầm xem ra mặc dù sự tranh đấu giữa mấy vị phu nhân trong Mạnh phủ không thể hiện ra trên mặt nhưng trong âm thầm chỉ sợ khá là gay gắt.

Mạnh lục cô nương kia vừa ngã, ngược lại thật sự tạo ra rất nhiều phiền phức.

Nói đi phải nói lại, lần trước khi ở Sùng Vân lâu, chỉ với cái tên của Mạnh Hành thôi đã dọa cho đám thiếu niên này run chân, hôm nay Mạnh Hành cũng ở đây, cũng không biết một lát nữa đá bóng còn có thể đùa giỡn hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK