• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Khanh Khanh đã có chuẩn bị từ trước, nàng sớm đứng vững gót chân, Mạnh lục cô nương đẩy từ phía sau chỉ khiến nàng nhẹ nhàng lung lay tại chỗ một chút, cửa ngược lại bị động tác xô đẩy của hai người đụng vào mở rộng.

Rào một tiếng, nửa thùng nước ở trên cánh cửa đổ nhào vãi ra đầy mặt đất, từ trong cửa văng đến trên mũi giày của Thịnh Khanh Khanh.

Nếu như nàng thật sự không có chút tâm cơ nào mà đẩy cửa đi vào trong thì thùng nước kia sẽ trực tiếp đổ ào ào xuống đầu Thịnh Khanh Khanh trước mắt bao người.

Thịnh Khanh Khanh nhẹ nhàng vểnh mũi chân lên, hoảng hốt lúng túng mà quay đầu nhìn về phía Mạnh lục cô nương dường như đã ngây ngẩn cả người: “Chỗ này ai thất đức để thùng nước như vậy? May mà vừa rồi dưới chân ta lảo đảo một cái, nếu không không phải là gặp nạn rồi à! Bên trong chắc chắn đã nghe thấy động tĩnh của chúng ta, chúng ta nhanh đi đi!”

Mạnh lục cô nương kinh ngạc nhìn thùng nước rơi trên mặt đất, không yên lòng ừm vài tiếng, tim đập nhanh thình thịch, có chút vui mừng vì sự vô tri ngu xuẩn của Thịnh Khanh Khanh.

Trong khoảnh khắc thùng nước không thành công rơi xuống đầu Thịnh Khanh Khanh, nàng ta còn giật nảy mình, đang nghĩ là Thịnh Khanh Khanh sẽ chửi nàng ta ầm lên, nàng ta nên thu dọn như thế nào.

Hai người còn chưa kịp rời đi, cánh cửa nửa đóng nửa mở liền bị người ta kéo ra từ bên trong, cửa gỗ cũ kỹ phát ra một tiếng “kẹt kẹt” dài khó nghe.

Người đến là một thiếu niên ăn mặc khỏe khoắn, hắn có chút không nhịn được nói: “Ai làm ổn ở đây —”

Lời nói còn chưa dứt thì đã nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh đứng ở cạnh cửa, lời nói lỗ m4ng lập tức bị cắn đứt một nửa nuốt vào bụng.

“Vị cô nương này lạc đường à?” Thiếu niên cười đùa nói: “Ta đưa cô nương trở về nhé.”

Thịnh Khanh Khanh ở Giang Lăng chưa từng gặp công tử ca ngả ngớn bực này, chỉ nghe nói đây gọi là “công tử bột”, ngược lại có chút mới mẻ: “Đa tạ công tử, hai chúng ta không phải lạc đường, là…”

“Tam biểu ca!” Mạnh lục cô nương lập tức cất giọng ngắt lời Thịnh Khanh Khanh, may mà chưa để nàng nói ra lời không nên nói: “Muội đứng ở ngay đây đấy, tam biểu ca làm như không thấy muội?”

Thiếu niên sửng sốt, ánh mắt khó khăn dời khỏi người Thịnh Khanh Khanh, lúc này mới trông thấy Mạnh lục cô nương thấp hơn một nửa ở phía sau: “Sao muội lại ở đây? — Đúng lúc, tới giới thiệu cho ta gặp mặt vị cô nương này.”

“Cùng nhị tỷ tỷ tới nghe kịch.” Mạnh lục cô nương cười hì hì nói: “Đây là Thịnh tỷ tỷ, mới từ Giang Lăng tới Biện Kinh, hiện tại ở trong Mạnh phủ. Thịnh tỷ tỷ, đây là biểu ca của ta, họ Hồ, tên là…”

“Muội muội Thịnh gia.” Hồ công tử nhiệt tình ngắt lời nàng ta, tự giới thiệu: “Nếu như muội đã ở Mạnh phủ thì ta cũng xem muội là muội muội giống như Tiểu Lục mà săn sóc vậy.”

“Tạ ơn Hồ công tử,” Thạnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, cười tâng bốc hắn: “Hồ công tử thật sự là quý khí bức người.”

Hồ công tử rõ ràng là cực kỳ hưởng thụ, hắn đá chiếc thùng gỗ qua một bên, ân cần dẫn đường nói: “Muội muội Thịnh gia có muốn tới xem một trận túc cầu không? Bảo đảm muội xem không dời mắt nổi!”

Thịnh Khanh Khanh do dự một lúc: “Nhị tỷ tỷ còn đang chờ chúng ta quay về nghe kịch đấy.”

“Ta để gã sai vặt đi nói một tiếng với Mạnh nhị cô nương là được, đều là người một nhà, đi theo ai cũng như nhau.” Hồ công tử liếc mắt ra hiệu cho Mạnh lục cô nương, hai người cùng nhau nửa vây quanh Thịnh Khanh Khanh đi vào bên trong cửa: “Chắc chắn Mạnh nhị cô nương sẽ không để ý đâu.”

“Vậy…” Thịnh Khanh Khanh làm ra dáng vẻ động lòng: “Không lừa dối Hồ công tử, ta muốn xem túc cầu.”

Trên mặt Hồ công tử vui mừng: “Vậy là tốt rồi, ta cho người chuyển cái ghế cho muội…”

“Nhưng nhị tỷ tỷ đã cố ý dặn dò ta không được chạy lung tung,” Thịnh Khanh Khanh khó xử nói: “Hồ công tử để cho ta chính miệng nói lời xin lỗi với nhị tỷ tỷ rồi quay lại xem túc cầu, được không?”

Hồ công tử dừng lại, sợ Mạnh Sính Đình làm hỏng chuyện, đang muốn từ chối, vừa nhấc mắt đối diện với hàng mày hơi cau lại của Thịnh Khanh Khanh, hắn lập tức quên sạch lời mình muốn nói: “Khụ, được, đương nhiên là được, ta cho người đi cùng muội!”

Khuôn mặt Thịnh Khanh Khanh giãn ra, nàng thở phào nhẹ nhõm, khen: “Hồ công tử thật là thông tình đạt lý, ta còn lo lắng huynh tức giận đấy.”

“Sao lại thế, ha ha ha ha ha.” Hồ công tử lau mồ hôi, gọi gã sai vặt bên cạnh dặn dò hai câu rồi lại nhướng mày với Mạnh lục cô nương.

Mạnh lục cô nương nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra: Cũng may có tam biểu ca ở đây, cho dù Thịnh Khanh Khanh kịp phản ứng đến chuyện lúc trước thì đến lúc đó cũng không có cách nào truy cứu.

Thịnh Khanh Khanh liếc mắt nhìn gã sai vặt bên cạnh Hồ công tử, trong lòng đang tính toán xem làm sao giải quyết được Hồ công tử ở cùng phe với Mạnh lục cô nương, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng hò hét: “Hồ Tam ngươi còn đá nữa không! Tần ca sắp tức giận rồi!”

Hồ công tử bị giật nảy mình, nhanh chóng quay đầu: “Đến ngay đây!”

Nhưng hắn muốn đuổi đám đồng bạn về thì cũng trễ rồi, các thiếu niên kết thành nhóm ào một cái đã xuất hiện trong tầm mắt của Thịnh Khanh Khanh, nhìn mỹ nhân tinh điêu ngọc trác vào trong mắt.

Thiếu niên đang ở thời kỳ hăng hái, nhìn thấy cô nương xinh đẹp thì đâu còn chuyển động được chân, từng người một cũng quên mất là mình đến chơi túc cầu, ân cần tiến lên vây Thịnh Khanh Khanh ở giữa, mồm năm miệng mười tự giới thiệu bản thân.

“Vị muội muội này thật là xinh đẹp, là cô nương nhà nào?”

“Muội muội đến xem túc cầu à? Vậy muội chờ đó, một lát nữa ta sẽ đại chiến oai hùng trên sân, tuyệt đối không làm người ta thất vọng!”

“Dựa vào huynh? Nhưng vẫn là quên đi thôi, hôm nay Tần ca ở đây đấy.”

Thịnh Khanh Khanh bị vây quanh trong một đám thiếu niên cũng không cảm thấy quẫn bách, chỉ nghiêng đầu, có chút buồn cười nhìn bọn họ líu ríu, điều thầm nghĩ lại là — không biết Mạnh lục cô nương đã bị đám thiếu niên này chen lấn đến chỗ nào rồi?

“Vị muội muội này sao chỉ cười mà không nói lời nào?”

“Các vị công tử cũng không cho ta thời gian nói chuyện mà.” Thịnh Khanh Khanh vô tội nói: “Muội muội Mạnh gia dẫn ta tới nơi này cũng không biết bị các huynh chen lấn đi đâu rồi.”

Hồ công tử bị đồng bạn xô đẩy đến đầy bụi đất lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của Mạnh lục cô nương, nhanh chóng quay đầu tìm kiếm mới tìm được Mạnh lục cô nương sắc mặt tái xanh ngã xuống đất ở trước cánh cửa tràn đầy rêu xanh.

Cũng không biết vừa rồi trong lúc hỗn loạn là ai đụng phải Mạnh lục cô nương, nàng ta ngã một phát vừa vặn trúng vào chỗ mặt đất bị dội nước, trên đất đều là rêu xanh trơn trượt, dưới chân mất thăng bằng nên ngã ngồi xuống đất, đáng hận chính là một tiếng thét kinh hãi của nàng ta lại hoàn toàn không được ai nghe thấy.

Hồ công tử hơi có chút lúng túng muốn tiến lên đỡ Mạnh lục cô nương, nhìn vẻ bẩn thỉu trên người nàng ta thì lại thu tay về.

Mạnh lục cô nương tự mình khó khăn đứng dậy, mắt cá chân co rút đau nhức, nghĩ đến mình bị trẹo chân, trong lòng nàng ta lập tức tức giận.

Người ngã xuống chỗ này, toàn thân ướt đẫm rõ ràng nên là Thịnh Khanh Khanh mới đúng!

Nhìn dáng vẻ chật vật của Mạnh lục cô nương, cũng không biết là ai trong đám người không nhịn được, bật cười một tiếng.

Lần này tiếng cười không thu lại được nữa, các thiếu niên từng người một cười đến ngửa tới ngửa lui, Mạnh lục cô nương tức giận đến mức khuôn mặt căng ra đỏ bừng lên: “Các huynh cười cái gì! Không cho cười!”

Ngược lại là Thịnh Khanh Khanh tới đỡ nàng ta, Mạnh lục cô nương lại không cảm kích mà hất tay Thịnh Khanh Khanh ra.

“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng!” Nàng ta thở phì phò nói rồi vịn khung cửa cố gắng đứng vững gót chân.

Lúc đến hai người chạy nhanh, nha hoàn đều không đuổi kịp, Mạnh lục cô nương đành phải dựa vào bản thân, khập khiễng đi ra ngoài.

Thịnh Khanh Khanh đang muốn quay đầu nói một tiếng xin lỗi với các thiếu niên rồi đuổi theo Mạnh lục cô nương, mượn cơ hội này thoát khỏi nhóm thiếu niên vừa nhìn là biết muốn quấn lấy nàng này, lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gầm thét nghiêm khắc: “Người chơi túc cầu đâu? Ở đó chen thành một đống xem náo nhiệt gì vậy!”

Người lên tiếng rõ ràng rất có uy vọng trong đám thiếu niên, dưới một tiếng quát chói tai, Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy các thiếu niên vốn còn ở trước mặt nạt từng người thay đổi sắc mặt, thậm chí còn có người theo bản năng lung lay người, rùng mình một cái.

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh thầm nghĩ: Xem ra thoát thân dễ dàng hơn một chút.

Mấy thiếu niên nhát gan lập tức quay đầu chạy, số còn lại đoán chừng có chút lưu luyến không rời mà ở lại tại chỗ, hoặc là chạy ba bước là quay đầu lại, hoặc là vắt hết óc thuyết phục Thịnh Khanh Khanh.

“Muội muội Thịnh gia, muội… muội đến bên sân xem đi!”

“Phải phải phải, những người rành túc cầu của Đại Khánh đều ở chỗ này, lúc muội không xem thì không có lần sau đâu!”

“Người vừa gọi chúng ta là Tần ca, Tần Chinh muội biết chứ? Đệ nhất cao thủ túc cầu của Biện Kinh!”

Thịnh Khanh Khanh xua tay: “Lục cô nương bị thương, ta không yên tâm về muội ấy, phải nhanh đi xem sao.”

Nàng nói xong thì nở nụ cười với các thiếu niên, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào đến mức dường như có thể khiến cho người ta ngửi được mùi mật ong, sau đó khi nàng đang muốn nhân lúc bọn họ ngây người mà nhấc váy lên quay người rời đi thì tiếng gầm thét cực kỳ tương tự vừa rồi bùng nổ ở nơi gần đó.

“Có còn muốn đá túc cầu nữa không?” Người kia u ám nói giống như uy hiếp: “Từng người một đều ngứa da đúng không?”

Lần này Thịnh Khanh Khanh không tiện trực tiếp rời đi, đành phải buông váy xuống hành lễ với người tới.

Các thiếu niên rõ ràng là cực kỳ sợ người này, từng người một rụt đầu giống như chim cút gọi hắn một tiếng “Tần ca”.

Tần Chinh đảo mắt nhìn qua thiếu nữ như nụ hoa chớm nở, trong mũi hừ một tiếng: Chẳng trách bọn tiểu tử suốt ngày tranh cãi muốn đá túc cầu này lại giống như gót chân mọc ở đây vậy.

Nếu như trẻ lại bảy tám tuổi, Tần Chinh tự nghĩ hắn cũng có thể sẽ tiến đến trước mặt thiếu nữ này mà niềm nở, nhìn xem có thể lọt vào mắt xanh của nàng hay không.

… Có điều hắn đoán bản thân cũng lớn hơn cô nương này mười tuổi, không tiện tiến lên bắt chuyện, hắn cau mặt lại, gật đầu rồi trực tiếp mắng mấy thiếu niên: “Thấy cô nương xinh đẹp là không bước đi được nữa? Nhanh chóng về sân cho ta!”

Thịnh Khanh Khanh tinh mắt nhìn thấy thiếu niên ở gần nhất bị Tần Chinh mắng đến run lẩy bẩy, nàng suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Tần công tử thứ lỗi, là ta và cô nương đi cùng không cẩn thận xông vào cái cửa này, lại trượt chân bị thương mới gây nên sự hỗn loạn này, tin rằng các vị công tử trên sân đều là có lòng tốt đến giúp đỡ, thực sự đều là ta không tốt, nhận lỗi với Tần công tử, ngài đừng nói bọn họ không tốt nữa.”

Một câu tràn đầy th0 tục của Tần Chinh còn chưa được mắng ra thì đã bị tiểu cô nương nũng nịu, da trắng hơn tuyết trước mặt chặn lại.

— Hắn có thể làm gì? Hắn chỉ có thể chỉ cây dâu mắng cây hòe mà đập vào trên lưng của thiếu niên ở gần mình nhất: “Cô nương người ta cầu tình cho các ngươi đấy, còn không mau cuốn xéo?”

Các thiếu niên như được đại xá, dồn dập truyền ánh mắt cảm tạ về phía Thịnh Khanh Khanh rồi xám xịt chạy về nơi xa.

Tần Chinh chậm rãi móc lỗ tai, lại bổ sung: “Mạnh Hành ở đó chờ các ngươi đấy.”

Trong đám thiếu niên lập tức có hai người lảo đảo té xuống, trước mắt cảm thấy run chân đến mức không bò dậy nổi.

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc: Mạnh Hành cũng biết đá túc cầu? Xem ra cũng có chút dáng vẻ phàm nhân dính khói lửa rồi.

Có điều đã sớm hạ quyết tâm không có quá nhiều liên hệ với Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh cũng không nhìn thêm một cái, nàng cười nhẹ nhàng hành lễ với Tần Chinh rồi quay người chú ý gạch rêu xanh trên mặt đất.

Tần Chinh nhíu mày nhìn động tác của nàng, luôn cảm thấy có chút không yên lòng, thế là sau khi đứng tại chỗ nhìn tiểu cô nương nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua rêu xanh trơn ướt đầy đất rồi đi vòng từ bên cửa, hắn mới khoanh tay quay đầu đi dạy dỗ đám công tử ca kia.

Vừa mới quay người, Tần Chinh đã bị Mạnh Hành toàn thân áo đen đứng sau lưng mình làm cho giật mình kêu lên: “Á! Lúc huynh qua đây tạo ra âm thanh thì sẽ chết à?”

Mạnh Hành không đáp, hắn bình tĩnh nhìn phương hướng của cánh cửa ngầm, đôi mắt giống như điểm sơn giống như muốn xuyên thủng cánh cửa và bức tường kia để nhìn rõ cái gì đó.

Tần Chinh bị hắn hù dọa: “Huynh nhìn gì vậy?”

Mạnh Hành bước hai bước lách qua Tần Chinh đi ra ngoài, miễn cưỡng dừng bước ở cạnh cửa, sau khi do dự một chút mới nâng mặt lên nhìn thoáng qua bên ngoài.

— Trong ngõ đã sớm không có một ai.

Cái nhìn thoáng qua vừa rồi giống như bóng dáng sống sờ sờ nhảy ra từ trong mộng của Mạnh Hành, gần như giống hắn lại tưởng tượng ra.

Mạnh Hành đã tìm người trong mộng mười năm, hắn đã sớm quyết định chỉ chôn tiểu cô nương ở đáy lòng mình, xem như là hoa trong gương, trăng trong nước.

Tần Chinh cũng nhìn thoáng qua theo, không rõ ràng lắm mà nói: “Rốt cuộc huynh đang nhìn gì vậy? Chẳng lẽ huynh cũng cảm thấy hứng thú với tiểu cô nương xinh đẹp?”

Lời này vốn là chế nhạo, Tần Chinh làm sao biết được mình vừa nói xong thì ánh mắt ngàn cân của Mạnh Hành liền rơi trên người hắn: “Xinh đẹp tới mức nào?”

Tần Chinh: “...” Hắn lau mồ hôi lạnh chảy ra, nói: “So với nhị cô nương nổi tiếng của Mạnh phủ kia thì còn cao hơn một bậc?”

Mạnh Hành trầm mặc giây lát, hắn chAm rãi vuOt ve đốt ngón tay của mình, động tác này khiến Tần Chinh nhất thời dựng ngược tóc gáy, cũng không dám thở mạnh.

— Lúc đánh trận, khi Mạnh Hành suy nghĩ xem giết người như thế nào thì quen làm động tác này.

Hồi lâu trôi qua, Mạnh Hành mới hỏi: “Nàng cười với ngươi?”

Tần Chinh không biết làm sao lại cảm thấy mình gật đầu xuống là sẽ không ngẩng đầu lên được nữa, hắn nuốt một ngụm nước bọt, làm khéo mà nói: “Trông tiểu cô nương kia rất thích cười, trong đám tiểu tử bên kia nhất định có người vừa rồi đã thăm dò được tên của nàng, ta đi hỏi thay huynh?”

Nói xong Tần Chinh nhanh chóng chạy khỏi trước mặt Mạnh Hành giống như lòng bàn chân được bôi dầu, vỗ ngực thở chậm một hơi lớn.

Mạnh Hành đứng bên cạnh thềm đá rêu xanh, dùng mũi chân nặng nề chậm rãi nghiền qua cỏ rêu trên mặt đất vừa rồi đã bị người ta hung hăng chà qua, cười lạnh một tiếng.

Thích cười? Rõ ràng là đồ mít ướt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK