Một lát nữa còn phải đi đến nội viện của Mạnh đại phu nhân, nàng không thể khóc cho mắt sưng lên được, sẽ bị người ta phát hiện ra.
So với sự uất ức thì nhiều hơn chính là phẫn nộ và cô đơn.
Ngày giỗ của người nhà rất nhanh sẽ tới liên tục, vốn là khoảng thời gian mà Thịnh Khanh Khanh không hăng hái lắm, huống chi trước đó không lâu nàng vừa mới biết được có thể người nhà đều chết oan, so với bất cứ lúc nào càng nhớ hơn khoảng thời gian gia đình bên nhau.
Cho dù người mà phụ thân và mẫu thân yêu nhất là đối phương thì cũng chưa từng trách móc nặng nề hay lơ là mấy người con, mẫu thân càng là bởi vì người yếu nhiều bệnh mà rất áy náy với Thịnh Khanh Khanh.
Huynh trưởng là người duy nhất trong nhà có thể để nàng làm nũng, đệ đệ muội muội thì toàn tâm toàn ý ỷ lại vào nàng.
Cho dù cuộc sống cũng không giàu có nhưng đối với Thịnh Khanh Khanh mà nói thì không có gì tốt hơn người nhà.
— Phụ thân và huynh trưởng vì bảo vệ quốc gia mà hy sinh, hoặc bởi vì h4m muốn cá nhân âm mưu của người khác mà chết, mẫu thân, đệ đệ muội muội bị người ta sỉ nhục ngay trước mặt, cho dù là người tốt tính cũng không nhịn được.
Ngụy nhị giống như thêm dầu vào lửa cháy, vốn dĩ mấy ngày nay Thịnh Khanh Khanh đã thầm nghĩ rất nhiều, ngọn lửa lập tức bị mấy câu không biết nặng nhẹ của hắn ta trêu chọc đến cháy cao ba trượng.
Xem ra sau này sẽ rất khó lợi dụng vị này tiếp.
Khóc gần đủ rồi, nàng thu lại nước mắt, cúi đầu soi mắt trong chậu đá, mắt ngược lại không quá sưng, chỉ có khóe mắt và mũi đều đỏ lên, chườm lạnh một lúc là có thể gặp mặt người khác rồi.
Nghĩ tới đây, Thịnh Khanh Khanh đứng lên.
Ngay sau đó, nàng mới ngồi xổm trong giây lát mà chân đã tê rần, suýt nữa ngã vào chậu đá làm bạn với cá chép.
— Nếu như không phải sau lưng có một cái tay đưa qua, vớt lấy nàng rồi đỡ vững.
Thịnh Khanh Khanh cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Hành thì lại nhanh chóng xoay lại, lau mặt qua loa rồi mới nở nụ cười, mang theo giọng mũi nói: “Hành ca ca.”
Mạnh Hành không nghĩ tới Thịnh Khanh Khanh khóc mà cũng keo kiệt chỉ khóc một lúc như thế, giống như ở Bát Tiên lâu, hình như nụ cười đó đã ở trên mặt nàng rồi, nếu như trong một thời gian ngắn không có, nàng liền không biết làm thế nào.
Mạnh Hành vẫn thật sự xem nàng có chỗ khác biệt với trong mơ của mình, trong lòng cực kỳ kiên cường, hôm nay lại đột nhiên phúc chí tâm linh* mà sinh ra một loại cảm ngộ khác biệt.
Có lẽ Thịnh Khanh Khanh chẳng qua chỉ là luôn miễn cưỡng bản thân mình, từ đó trở thành một loại thói quen.
Chính là giống như lúc ban đầu mặc áo giáp lên người nặng nề lại oi bức, nhưng chinh chiến mấy năm, rất nhanh đã quen được.
“Hành ca ca đến chỗ đại cữu mẫu trước đi, một lát nữa ta sẽ tới.” Thịnh Khanh Khanh nói xong thì muốn rút tay lại, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
— Nàng đến Biện Kinh đã khóc như thế hai lần, cũng chỉ để Mạnh Hành nhìn thấy, thật là xấu hổ.
Lần này Mạnh Hành lại không dứt khoát buông tay giống như lúc ở Bát Tiên lâu, hắn không thể bị Thịnh Khanh Khanh lừa lần thứ hai nữa.
“Giả làm dáng vẻ không có việc gì, gương mặt này không thuyết phục được ta.” Hắn nói.
Thịnh Khanh Khanh mím thẳng bờ môi, cảm xúc ngổn ngang còn chưa kịp nhét hết vào bụng lại có chút xu thế bốc ra ngoài, nàng đành phải dùng sức cắn môi mới có thể kiềm chế được: “Không có giả vờ, chỉ là nhớ tới người nhà, nhất thời có chút thương cảm.”
“Lúc bọn họ còn sống, muội cũng đối đãi với bản thân như vậy?” Mạnh Hành hỏi.
“Không có miễn cưỡng.” Thịnh Khanh Khanh thở dài, nàng nhìn Mạnh Hành một cái rồi quay người đi vào trong phòng, nói: “Ta đi rửa mặt.”
Mạnh Hành đột nhiên nói: “Ta nghe thấy lời của Ngụy nhị rồi.”
Thịnh Khanh Khanh dừng bước chân, nàng nghiêng đầu nhìn Mạnh Hành, trong lòng sinh ra một sự nôn nóng, khiến nàng muốn nhanh chóng nhanh chóng chạy trốn từ trước mặt người này.
Lần đầu tiên Mạnh Hành dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, giống như đã thông qua hai mắt sưng đỏ của nàng nhìn thẳng vào trong lòng nàng.
Mà trước kia khi Mạnh Hành nhìn nàng lại có chút giống như nhìn hoa trong màn sương trước sau như một.
Thịnh Khanh Khanh từ trước đến nay giỏi ngụy trang trước mặt người khác, đối với ai cũng dịu dàng ấm áp không chút lo lắng, lúc trước chỉ có một mình
Thịnh Minh An là ngoại lệ.
“Rõ ràng là muội rất giận,” Mạnh Hành dừng lại một chút: “Trong lòng có uất ức.”
Thịnh Khanh Khanh không nói lời nào, bước chân nhanh chóng, gần như là chạy trối chết, muốn nhanh chóng bỏ rơi Mạnh Hành.
Nhưng giọng nói của Mạnh Hành không dễ dàng bị ném đi như vậy: “Ai bảo muội giả vờ như không có việc gì thế này, miễn cưỡng bản thân là có thể vượt qua được?”
Thịnh Khanh Khanh bỗng nhiên đứng lại, nàng quay đầu nhìn hằm hằm vào Mạnh Hành: “Không ai dạy ta cả, ta đang miễn cưỡng thì làm sao?”
Trong khoảnh khắc lời vừa ra khỏi miệng liền giống như nước lũ phá miệng cống, đã xảy ra là không thể ngăn cản được, cũng không dừng được nữa.
“Bắt đầu từ sáu tuổi là ta đã không thể nũng nịu nữa!” Thịnh Khanh Khanh trừng mắt nhìn Mạnh Hành: “ — Dù là miễn cưỡng thì từ đầu đến cuối đều là ta tự nguyện!”
Trên mặt Mạnh Hành bình tĩnh, nhưng bên trong lại có chút bị Thịnh Khanh Khanh trấn áp rồi.
Rõ ràng là hắn thấy Thịnh Khanh Khanh cực kỳ kìm nén, dùng kế muốn khiến nàng dứt khoát khóc một trận, ai biết lại là lần đầu tiên làm nàng tức giận rồi.
Trong đầu Mạnh Hành nhất thời lại chuyển qua một chuỗi lời bù đắp, còn chưa kịp nói ra miệng, Thịnh Khanh Khanh một giây trước còn nổi giận đùng đùng chớp chớp mắt, nước mắt óng ánh lao ra ngoài từ hốc mắt.
Nàng cũng không lau đi, dùng đôi mắt đỏ bừng hung dữ trừng Mạnh Hành một lần cuối cùng, lần này quay người đi vào nhà mà không quay đầu lại.
Trong lòng Mạnh Hành lộp bộp một cái, nước mắt đó quả thật đã chảy vào trong lòng hắn, vừa đắng vừa chát.
Từ trong lời nói của người ngoài đối với Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành khó mà chắp vá ra được tuổi thơ của Thịnh Khanh Khanh, càng không thể nào biết được sao nàng lại dưỡng thành tính cách thế này.
Nhưng hắn biết lúc này nếu như hắn mặc cho Thịnh Khanh Khanh đi vào “rửa mặt” rồi đi ra, nàng sẽ lại khôi phục dáng vẻ cười khanh khách, nói không chừng sẽ còn ngọt ngào nói với hắn một tiếng xin lỗi, bản thân vừa rồi thất lễ, xin hắn thứ lỗi.
Sao Mạnh Hành dám đợi, hắn ở ngoài phòng do dự nhiều nhất chưa đến thời gian hai hơi thở là đã quả quyết cất bước đi vào đuổi theo.
Bước chân của Thịnh Khanh Khanh nào có nhanh bằng hắn, còn chưa đi vào trong phòng là đã nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo của Mạnh Hành.
Mạnh Hành không cho nàng cơ hội lên tiếng nữa, trực tiếp vượt lên trước gọi tên nàng: “Thịnh Khanh Khanh.”
Tiếng khẽ quát đã đến bên miệng của Thịnh Khanh Khanh đều bị ba chữ này của hắn chặn lại.
Nàng hoảng hốt nghĩ, đây là lần thứ hai Mạnh Hành gọi tên nàng ở trước mặt. Lần đầu tiên khi gặp mặt, hắn giống như muốn cắn nát cả người nàng cho hả giận; lần này, hắn lại đọc cái tên bình thường không có gì lạ này đến mức lưu luyến nhiệt liệt lại vội vàng giống như gọi người trong mộng mà trong lòng đã bồi hồi mười năm.
Không ai có thể từ chối Mạnh Hành như vậy.
Thịnh Khanh Khanh cũng không làm được.
Giống như ý thực được tâm tình của mình đã quá tr4n trụi trong ba chữ ngắn ngủi, Mạnh Hành dừng lại một lát, lập tức một lần nữa đọc lên lần thứ hai.
Lần này hắn rất vừa phải, nghe giọng điệu cũng khá là kiềm chế: “Thịnh Khanh Khanh.”
Thịnh Khanh Khanh lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn hắn.
Mạnh Hành dứt khoát cúi đầu: “Là ta không tốt.”
Thịnh Khanh Khanh: “...” Những lời nàng vốn nghĩ trong đầu một lúc nữa sẽ nói đều bị câu nhận lỗi lưu loát này của Mạnh Hành chặn lại.
Không ai biết rõ việc đánh người có khuôn mặt tươi cười khó khăn tới mức nào hơn Thịnh Khanh Khanh, mỗi ngày nàng đều như thế với người khác.
Nàng không tự chủ được bĩu môi một cái — động tác vô cùng nhỏ — sau đó nàng đi đến bên cạnh bàn ngửa đầu uống nước trà đã nguội rồi mới nói: “Ta cũng có chỗ không tốt, vừa rồi nói quá gấp, ta không phải có ý đó.”
“Điều ta nói đến không phải là việc vừa rồi.” Mạnh Hành chậm rãi tới gần Thịnh Khanh Khanh thêm một bước, rồi lại một bước, tiếp theo đó lại khom lưng kéo ghế ra, nói: “Muội ngồi xuống nghe ta nói.”
Thịnh Khanh Khanh mím môi nhìn hắn, đôi mắt ngập nước trông như còn ẩn chứa nước mắt.
Nhưng nàng đến cùng vẫn không phụ lòng Mạnh Đại tướng quân đã tự tay dời cái ghế.
Thấy Thịnh Khanh Khanh ngồi xuống, Mạnh Hành mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa mắt nhìn qua lại, một lần nữa châm nước vào cái chén không rồi bỏ vào tay Thịnh Khanh Khanh, nhân lúc này sắp xếp lại đầu mối, trầm giọng nói: “Bắt đầu từ lần đầu tiên muội gặp ta, ta đã lạnh nhạt làm khó muội khắp nơi, là lỗi của ta.”
Mạnh Hành nói ngay thẳng thẳng thắn, Thịnh Khanh Khanh ngược lại nhíu mày không được tự nhiên, nàng cầm chén trà, sau khi im lặng một lúc thì nói: “Hành ca ca cũng không cần đứng đó nói chuyện với ta.”
Mạnh Hành ừ một tiếng từ trong mũi, không đi tìm cái ghế khác mà là thấp người ngồi xổm xuống bên cạnh thịnh Khanh Khanh.
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh lộp bộp một cái suýt nữa nhảy dựng lên, nàng còn tưởng rằng Mạnh Hành muốn trịnh trọng như vậy mà xin lỗi mình.
Mạnh Hành kịp thời ấn một cái lên đầu gối nàng, ngăn cản động tác của nàng.
Lúc này hai người có tư thế giống như lúc gặp mặt của một lần nào đó, chỉ là đã thay đổi vị trí. *
Thịnh Khanh Khanh cứng người thẳng lưng, ngay cả sự tức giận và xấu hổ trước đó cũng đã quên đi bảy tám phần: “Huynh… Huynh ngồi xuống đi.”
Mạnh Hành vừa ngồi xổm xuống liền thấp hơn Thịnh Khanh Khanh một cái đầu.
Hắn ngước mặt lên nói: “Mãi cho đến lần trước ta dùng đao làm muội bị thương, ta cũng không ở trước mặt muội nói một tiếng xin lỗi.”
“Không cần đâu,” Thịnh Khanh Khanh đưa tay cho hắn xem, có chút vội vàng: “Đã lành rồi — ta cũng không thấy đau.”
Mạnh Hành thuận thế cầm tay của nàng, cúi đầu kiểm tra vết thương mới, quả thật đã kết vảy: “Ta nói lời hung ác với muội là do đầu óc ta không tỉnh táo, sau này sẽ không như thế nữa.”
Hắn nói xong thì giương mắt lên nhìn vào mắt Thịnh Khanh Khanh, lại thấy đúng lúc nàng cũng nhìn chằm chằm vào hắn, đáy mắt có chút hoảng hốt.
Mạnh Hành theo bản năng siết chặt ngón tay rồi lâp tức thả lòng lực đạo, không để Thịnh Khanh Khanh phát hiện ra.
— Lúc này Thịnh Khanh Khanh vẫn đang suy nghĩ, lần đầu tiên nàng thấy ánh mắt Mạnh Hành ôn hòa như thế, khiến nàng thậm chí quên mất nam nhân thân là chiến thần Đại Khánh này đang tự hạ thấp địa vị ngồi xổm trước mặt nàng, xin lỗi một cách nghiêm túc, giống như đây mới là việc lớn quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Thịnh Khanh Khanh thất thần chỉ là chuyện trong nháy mắt, chờ Mạnh Hành ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng liền phản ứng nhanh chóng mà ừ một tiếng, nói: “Ta không để trong lòng, Hành ca ca không cần để ý.”
Mắt thấy lửa giận của Thịnh Khanh Khanh nhanh chóng rút lui, trong lòng Mạnh Hành thoáng cân nhắc, hắn nói: “Còn có lời nói vừa rồi, không phải ta cố ý nhắc đến chuyện thương đau của muội.”
“...” Giọng nói của Thịnh Khanh Khanh dừng lại một chút, nàng cố gắng bình tĩnh nói: “Cũng không có gì, bọn họ đã qua đời nhiều năm, ta cũng không phải là trẻ con.”
Mạnh Hành cau mày, muốn tìm được câu nói có thể đả động thuyết phục Thịnh Khanh Khanh nhất, ngôn từ ở trong đầu hắn nhảy lên cố gắng kết nối với nhau, nhưng có vẻ yếu ớt bất lực: “Nếu như muội mệt mỏi, có thể… dừng lại nghỉ ngơi một lát.”
“Ta không mệt.” Thịnh Khanh Khanh đáp rất nhanh, giọng điệu cũng rất hời hợt qua loa,
Lông mày của Mạnh Hành nhíu chặt hơn, hắn nhận ra câu từ chối này không phải là lời nói dối — Thịnh Khanh Khanh thật sự nghĩ như vậy.
Mạnh Hành ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của nàng, giờ phút này lại bởi vì khóc mà mũi và mắt đỏ lên lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, hắn mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Thịnh Khanh Khanh lại khác với trong mơ.
— Ngay cả bản thân mình nàng cũng lừa gạt.
Mạnh Hành đưa tay dùng đốt ngón tay gạt qua khóe mắt của Thịnh Khanh Khanh, hắn nhẹ giọng hỏi: “Vậy vì sao muội còn khóc?”