• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù trong lòng thoáng có chút mất mát, nhưng hướng mà trong lòng Thịnh Khanh Khanh nghiêng về nhiều hơn là không có liên hệ với Mạnh Hành, cho nên tình trạng hiện nay cũng được xem như là đúng ý nàng.

Dù ngoài miệng Mạnh lão phu nhân nói muốn Thịnh Khanh Khanh đi làm chứng nhưng chuyện trong tam phòng cuối cùng cũng được xử lý khá là yên tĩnh, không gợi ra được một chút sóng gió nào, cách một ngày, hàng rào trong đình đã được sửa xong, Thịnh Khanh Khanh cũng nhận được lễ vật mà Mạnh tam phu nhân phái người đưa tới.

Đây rất có thể được xem như là tạ lễ vì đã liên lụy tới nàng.

Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi nhận lấy, để Thanh Loan cất đi — nàng thật sự thiếu tiền, đến Biện Kinh gần như đã dùng hết số gia sản cuối cùng, tạ lễ này cũng là thành ý thật lòng, nhận thì nhận thôi.

Có lẽ là tin tức hôm đó Mạnh Hành và nàng đi cùng nhau bị truyền ra ngoài, lại hoặc là Mạnh lão phu nhân, Mạnh tam phu nhân âm thầm dặn dò gì đó, cho dù những ngày tiếp theo Thịnh Khanh Khanh không ngày ngày đến viện của Mạnh lão phu nhân lánh nạn thì cũng không có ai đặc biệt đến gây sự với nàng, khiến Thịnh Khanh Khanh còn tưởng rằng mình bởi vì bị Mạnh Hành căm thù mà không ở lại Mạnh phủ được nhẹ nhàng thở ra.

Mà hôm đó sau khi không hiểu sao lại truy hỏi vết sẹo của nàng rồi rời đi, Mạnh Hành cũng không tới Mạnh phủ nữa.

Trước kia Thịnh Khanh Khanh còn có chút để ý thái độ của hắn đối với mình, chờ mấy ngày tiếp theo không có chút tin tức nào thì vững tin là mình nghĩ quá nhiều.

Một nữ cô nhi đến Biện Kinh nương nhờ họ hàng thì có gì đáng giá để Mạnh Hành hao tổn nhiều tâm trí?

Thịnh Khanh Khanh liền an tâm ở Mạnh phủ, chờ Mạnh lão phu nhân sắp xếp cho nàng một nhà chồng thích hợp là nàng sẽ vững vàng xuất giá.

Trong Mạnh phủ lớn như vậy, người sẽ đến viện của Thịnh Khanh Khanh nói chuyện với nàng cũng chỉ có một mình Mạnh Sính Đình.

Hôm đó sau sóng gió ở Sùng Vân lâu, quan hệ của Mạnh Sính Đình và Thịnh Khanh Khanh được kéo lại gần không ít.

Mạnh Sính Đình dám ở trước mặt Mạnh Hành nói tốt cho Thịnh Khanh Khanh, Thịnh Khanh Khanh đương nhiên là ghi nhớ trong lòng.

Trước kia nàng còn có chút lo lắng vị tôn cô nương xuất sắc nhất Mạnh phủ này sẽ nhìn nàng không vừa mắt, ai có thể nghĩ tới toàn bộ Mạnh phủ bây giờ người có quan hệ tốt nhất chính là Mạnh Sính Đình?

Mạnh Sính Đình trước sau đều cùng một dáng vẻ, biểu cảm nhàn nhạt vô cùng kiêu ngạo, khuôn mặt đẹp đẽ cũng không hay có hoạt động rõ ràng gì, nhìn giống như là một bức tranh cực kỳ xinh đẹp, đặt trên bàn cùng Thịnh Khanh Khanh hoàn toàn là một người khác biệt.

Có điều đây là giáo dục tốt, việc mà Mạnh Sính Đình lo lắng không có sự khác biệt quá lớn đối với các thiếu nữ cùng tuổi.

“... Chuyện chung thân của ta sắp được quyết định rồi.” Mạnh Sính Đình không yên lòng, vuOt ve chén trà nói: “Tổ mẫu vừa ý mấy người, ngày mai sẽ mời phu nhân của mấy nhà đó tới nhà làm khách, mượn cơ hội này để ta và mấy vị công tử kia gặp mặt.”

Thịnh Khanh Khanh nâng cằm lên: “Nhị tỷ tỷ mặt ủ mày chau như vậy, chắc hẳn trong đó không có người đặc biệt vừa ý nhỉ?”

Mạnh Sính Đình rũ mi mắt nhìn chính mình phản chiếu trên mặt nước của chén trà, thở dài một hơi cực nhẹ: “Ta cũng không có người hợp ý gì, chẳng qua là cẩn thận chọn một phu quân có thể cùng ta tôn trọng lẫn nhau cả đời, nhưng lại sợ mắt mình vụng, gả sai người.”

“Có ngoại tổ mẫu nhìn thay tỷ mà.” Thịnh Khanh Khanh ung dung nói: “Ngoại tổ mẫu sống lâu hơn chúng ta nhiều năm như vậy, đó chính là hỏa nhãn kim tinh.”

Mạnh Sính Đình bị chọc cho khẽ cười, sự u buồn nơi đáy mắt cuối cùng cũng tiêu tan đi đôi chút: “Nhưng cuộc sống sau này của ta còn rất dài, dù sao cũng phải lo lắng. Mạnh phủ gia đại nghiệp lớn, cho dù ta chỉ là…”

Nàng nói được một nửa thì dừng lại.

Đương nhiên Thịnh Khanh Khanh nghe hiểu ý của Mạnh Sính Đình, nàng suy nghĩ một chút rồi cười tiến tới thủ thỉ nói: “Chuyện này đơn giản, vậy tỷ kiểm tra bọn họ là được.”

Mạnh Sính Đình nhìn nàng một cái, nàng ấy cắn môi, quả nhiên động lòng: “Kiểm tra thế nào?”

“Hôm đó tỷ để hạ nhân diễn một vở kịch, xem bọn họ vào lúc kinh hoàng thất thố thì mỗi người sẽ có phản ứng gì,” Thịnh Khanh Khanh thì thầm đưa ra chủ ý: “Hoặc là, tỷ nghĩ cách dọa bọn họ, để bọn họ câm như hến không dám nói dối, việc này thì có thể nhìn ra được trong lòng ai đang nghĩ cái gì.”

Mạnh Sính Đình cụp mắt trầm tư một hồi: “Việc trước thì không khó, chung quy cũng chiêu đãi khách ở Mạnh phủ; còn việc sau…”

Đều là công tử ca tai to mặt lớn trong Biện Kinh từng thấy việc đời, sao có thể tùy tiện là trấn được?

Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười, nàng lắc cánh tay Mạnh Sính Đình: “Có thể dùng được một chiêu là được rồi, những công tử kia chưa hẳn đã trải qua sóng to gió lớn gì.”

Mạnh Sính Đình cúi đầu đáp một tiếng nhưng trong lòng nghĩ đến hai chủ ý này thì vẫn có chút đong đưa không ngừng, cảm thấy đều có thể dùng được hết, khó mà chọn lọc.

Xuất giá là việc lớn cả đời, Mạnh Sính Đình cũng sợ phí hoài bản thân mình.

Thế là để đảm bảo an toàn mọi chuyện, nàng đặc biệt đi tìm Mạnh lão phu nhân một chuyến.

Ngày hôm sau khi Thịnh Khanh Khanh thức dậy chưa được bao lâu thì đã nghe Thanh Loan từ bên ngoài đi vào nói: “Mạnh phủ có rất nhiều khách tới, náo nhiệt lắm đấy.”

Thịnh Khanh Khanh đang chép kinh Phật, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Ta biết, hôm qua nhị tỷ tỷ đã nói chuyện này rồi, có phải là đều mang theo công tử tuấn lãng trong nhà không?”

Thanh Loan có chút rón rén tiến đến bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, nói: “Tuấn lãng hay không thì em không biết, cả đám đều bị dọa đến mức giống như gà con, ngồi yên không dám làm càn thì lại là thật.”

Thịnh Khanh Khanh thấy lạ, nàng viết xong chữ cuối cùng dưới ngòi bút mới nâng bút lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thanh Loan nhún vui, nhận lấy cây bút nhỏ trong tay Thịnh Khanh Khanh, vừa nói: “Đại tướng quân cũng đang cùng Mạnh lão phu nhân gặp khách đấy.”

Cũng may Thanh Loan đã lấy bút đi rồi, nếu không lần này không chừng Thịnh Khanh Khanh sẽ bị dọa sợ đến mức bút cũng rơi mất.

“Mạnh Hành?”

Thanh Loan lòng vẫn còn sợ hãi mà gật đầu: “Bên đó đáng sợ lắm, giống như tam đường hội thẩm vậy, ngay cả đi qua đó em cũng không dám, xa xa nghe động tĩnh là chạy về rồi.”

Thịnh Khanh Khanh vừa nghĩ lại là biết, đây chỉ sợ là cái hố do mình đào.

Nói đến khiếp sợ, vậy quả thật không có ai thích hợp hơn Mạnh Hành, nhưng lúc Thịnh Khanh Khanh đưa ra đề nghị đó, trong lòng cùng lắm là nghĩ đến Tần Chinh, ai biết được Mạnh Sính Đình âm thầm mời tôn đại thần Mạnh Hành này ra chứ?

Chuyện này không phải là thật sự sẽ dọa người ta đến tè ra quần à?

Có điều chuyện nhỏ này cũng giúp, xem ra Mạnh Hành đối với Mạnh phủ vẫn gần gũi. Trong lòng Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một phen, nàng nói: “Hôm nay Mạnh phủ nhiều người, chúng ta cũng đừng đi ra ngoài, tránh gây thêm phiền phức cho người ta.”

“Em biết rồi, cô nương.”

Thịnh Khanh Khanh đã thật sự sợ Mạnh Hành rồi.

Cũng không phải là e ngại, lá gan của nàng so với chuyện này thì lớn hơn một chút.

Hơn nữa trong tình cảnh bây giờ ở Mạnh phủ, nàng không thể đắc tội với Mạnh Hành, nếu không chỉ sợ sẽ phải dọn dẹp đồ mà đi mất.

Nhà ở Biện Kinh đắt đến mức làm cho người ta líu lưỡi, Thịnh Khanh Khanh không thể ở nổi.

— Tốt nhất là Mạnh Hành không nhớ có người như nàng ở trong phủ, nhắm mắt làm ngơ, vạn sự thái bình.

Thịnh Khanh Khanh nghĩ như vậy, thế là ngày hôm đó ngay cả cửa phòng nàng cũng không bước ra, lúc dùng cơm thì kêu Thanh Loan một mình ra ngoài lặng lẽ lấy một chút rồi quay về.

Thanh Loan đi trong giây lát, lúc mang theo đồ ăn về viện thì sắc mặt có chút bối rối: “Cô nương, em nghe đằng trước cực kỳ ầm ĩ, hình như là xảy ra chuyện rồi.”

Thịnh Khanh Khanh giật mình: “Nghe thấy cái gì?”

Mặc dù nàng đưa ra chủ ý cho Mạnh Sính Đình để nàng ấy diễn một tuồng kịch, nhưng Mạnh Sính Đình làm việc luôn có chừng mực, không nên gây ra nhiễu loạn mới đúng.

“Không nghe rõ, hình như là có người bị thương, em hoảng hốt nghe thấy có người gọi bảo phủ y qua đó.” Thanh Loan căng thẳng nhìn Thịnh Khanh Khanh: “Cô nương, chúng ta có cần phải đi xem không?”

Thịnh Khanh Khanh cụp mắt trầm tư một lúc rồi vẫn lắc đầu phủ quyết: “Chúng ta đợi thêm một lát, lúc này không chừng bên ngoài đã loạn thành cái gì rồi, không cần làm loạn thêm đâu. Chờ sau khi khách hôm nay đến nhà rời đi rồi, chúng ta đến viện của nhị tỷ tỷ hỏi xem đã xảy ra chuyện gì… chỉ mong người bị thương không phải là nhị tỷ tỷ hoặc là ngoại tổ mẫu.”

Thịnh Khanh Khanh đã đưa ra chủ ý cho Mạnh Sính Đình có chút mất tập trung, ăn cơm cũng không có tinh thần, một bữa cơm qua nửa khắc đồng hồ cũng không nuốt được nhiều.

Mắt thấy đồ ăn đều sắp nguội rồi, chỗ cửa viện đột nhiên truyền đến bạo động.

Ánh mắt mông lung của Thịnh Khanh Khanh run lên, nàng lập tức buông đũa trong tay xuống: “Thanh Loan.”

Thanh Loan lên tiếng, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, trước mặt nhìn thấy một tráng hán đang sải bước đi vào trong viện, nàng ôi chao một tiếng duỗi hai tay ra cản hắn: “Ngươi là ai? Sao lại tự nhiên xông vào viện của cô nương chúng ta?”

Tráng hán đang mặc một lớp giáp mỏng, cả người giống như ngọn núi nhỏ, bên hông đeo đao, trên trán lóe lên giọt mồ hôi nhỏ, hai mày nhíu chặt, trông như gặp phải việc khó gì đó.

Nhìn thấy động tác phòng bị của Thanh Loan, hắn không thể không dừng bước lại chắp tay nói: “Ta là thuộc hạ của Đại tướng quân, đến mời cô nương Thịnh gia đi theo ta một chuyến.”

Nghe ba chữ Đại tướng quân, Thanh Loan càng thêm cảnh giác lùi về sau bảo vệ cửa phòng: “Cô nương của chúng ta lại không làm gì cả, tại sao lại muốn mang nàng ấy đi?”

“Chính là bởi vì cần nàng ấy làm gì đó nên mới muốn mang nàng ấy đi.” Tráng hán dừng lại một chút rồi kiên nghị nói: “Thất lễ rồi.”

Hắn dứt lời, một lần nữa đi về phía Thanh Loan, mắt thấy chính là tư thế không để ý đến sự ngăn cản mà muốn mạnh mẽ đi vào trong phòng, dọa cho Thanh Loan hét ầm lên: “Người đâu tới đây mau!”

Một tiếng kêu cứu này của nàng ấy lại không gọi được bất cứ ai tới.

Thậm chí Thanh Loan còn trông thấy có vài bóng người lắc lư ngoài cửa viện, lại giống như bị điếc vậy.

Vào lúc Thanh Loan gấp đến độ muốn dậm chân thì giọng nói của Thịnh Khanh Khanh truyền tới từ sau lưng nàng ấy, vẫn mang theo ý cười ngọt ngào không chút hoang mang: “Đại tướng quân có chuyện gì mà phải huy động nhân lực áp giải ta đi như vậy, vị tướng quân này dù sao cũng phải nói rõ ràng chứ?”

Lúc nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh, tráng hán mất hồn, nhìn nàng chằm chằm, hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, cô nương họ Thịnh, tên Khanh Khanh?”

Bị nam nhân xa lạ gọi khuê danh, Thịnh Khanh Khanh cũng chỉ nghiêng đầu, liền đáp: “Đúng vậy.”

Tráng hán không chút do dự mà quỳ xuống với Thịnh Khanh Khanh: “Cầu xin Thịnh cô nương ra tay cứu giúp.”

Thịnh Khanh Khanh có chút ngạc nhiên: “Mạnh… Đại tướng quân bị thương rồi à?”

“...” Tráng hán im lặng, giống như có gì đó khó mà nói rõ được: “Thịnh cô nương đi theo ta xem làm biết, ở ngay trong Mạnh phủ, ta cũng sẽ không làm gì người, sau đó ta nhất định sẽ chịu đòn nhận lỗi với người, chỉ là tình huống khẩn cấp, còn xin người nhanh chóng cùng ta đi đến chỗ Đại tướng quân.’

Nam nhân cường tráng trông quan hàm không thấp này cũng đã dùng tới xưng hô tôn kính với nàng rồi, Thịnh Khanh Khanh cũng hết cách, nàng đưa tay vuốt tóc mai, cười hỏi: “Tướng quân không cần như thế, ta đi là được rồi. Ta cần chuẩn bị chút gì đó mang theo không?”

“Có Thịnh cô nương ở đây là đủ rồi.” Tráng hán rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy hướng về phía cửa dùng tay làm dấu mời: “Ta hộ tống người đi.”

Thịnh Khanh Khanh nâng váy đi tới cửa, lúc đến cạnh cửa còn có lòng rảnh rỗi nở nụ cười vớit tráng hán: “Ta đã đi theo bên cạnh Tướng quân, tình huống này phải chăng có thể nói với ta ở trên đường đi không?”

Đối với nụ cười nhẹ nhàng mềm mại của nàng, tráng hán cũng chẳng thể không nói đạo lý mà ném ra một tiếng “Không thể” được.

Hắn vừa quay người dẫn Thịnh Khanh Khanh đi ra ngoài vừa thấp giọng nói: “Thịnh cô nương cho ta suy nghĩ một chút.”

Thịnh Khanh Khanh tốt tính gật đầu: “Được, Tướng quân từ từ suy nghĩ.”

— Không nói ra được như vậy à?

Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy phản ứng của vị nam nhân này, trong lòng lập tức nhớ tới lời nói của một vị Mạnh phủ cô nương nào đó không cẩn thận thốt ra vào ngày đó ở Sùng Vân lâu.

Xem ra lời đồn hư hư thực thực cũng thật sự có nguồn gốc, Mạnh Hành chinh chiến sa trường quá lâu, quả thật đã có chút vấn đề.

Nể mặt dáng vẻ vội vàng của tráng hán, bước chân của Thịnh Khanh Khanh đã nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhưng vẫn có chút không theo kịp nam nhân cao hơn nàng quá nhiều kia, làm cho đối phương thỉnh thoảng phải dừng lại đợi nàng.

Lúc thấy sắp đi đến một viện mà ngày thường không có người ở, nam nhân đã im lặng cả đường đi mới mở miệng nói: “Không biết cô nương có từng nghe nói Đại tướng quân có bệnh không?”

Thịnh Khanh Khanh xoay mặt qua nhìn hắn: “Nghe đôi chút.”

“Đại tướng quân chỉ là… có khi tính tình táo bạo hơn, không muốn gặp ai.” Vị nam nhân che che giấu giấu nói: “Bình thường qua non nửa ngày là sẽ tốt lên.”

Lúc hắn nói xong câu đó, hai người đã rẽ qua chỗ ngoặt cuối cùng.

Thịnh Khanh Khanh cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một nhóm người nhỏ đứng ở cửa viện.

Những người này đều dừng chân cách cửa viện xa xa không đi vào, giống như trong viện có mãnh thú ăn thịt người gì đó đang lảng vảng.

Nhìn thấy biểu cảm vừa run vừa sợ trên mặt mọi người, Thịnh Khanh Khanh theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía trong viện yên tĩnh, không biết làm sao mà cũng nổi lên da gà đầy người.

Đoán chừng con người cũng có khắc tinh, cho nên lúc biết bản thân sắp bị uy hiếp tính mạng, thân thể sẽ phát ra cảnh báo kêu ngươi cách xa lánh nạn.

Mà người bị nhốt trong viện bị đám người trốn tránh không kịp, rất có thể chính là Mạnh Hành.

“Thịnh cô nương, ta chỉ có thể xin người giúp đỡ.” Vị nam nhân khẩn cần nói: “Người cứ vào xem, gặp nguy hiểm thì lập tức chạy đi là được.”

Lúc nghe hắn nói như vậy, Thịnh Khanh Khanh mới ý thức được không biết lúc nào mà mình đã dừng bước rồi.

Nàng cúi đầu nhìn bàn tay mình, nhận ra được ngón tay đang không tự chủ được khẽ run rẩy, nàng bất đắc dĩ nở nụ cười với tráng hán: “Nhưng sao Tướng quân lại cảm thấy trong rất nhiều người như vậy, một người chỉ gặp mặt Đại tướng quân hai lần là ta đây có thể giúp được chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK