Ánh trăng và đèn lồng mông lung hoàn toàn không đủ để chiếu rõ biểu cảm của Mạnh Hành, hắn rất bình tĩnh ừ một tiếng rồi chậm rãi thả lỏng bàn tay.
Tiếp theo đó, chú đom đóm đã bị khó chịu hồi lâu liền run rẩy chậm chạp bay ra.
Thịnh Khanh Khanh tay mắt lanh lẹ khép hai tay lại bắt lấy nó, cao hứng giống như người bạn đó được ăn kẹo.
Mạnh Hành thu tay lại, động tác cũng không rõ ràng mà đưa đèn lồng về phía trước, chiếu sáng nửa bên mặt của Thịnh Khanh Khanh và ý cười tươi sáng trên đó.
“Trong thành Giang Lăng, chỉ cần có mưa to thì đi trong rừng cây sẽ có thể nhìn thấy đom đóm đầy trời.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Khi còn bé, ca ca ta còn lừa gạt ta nói đó là vong hồn của người chết quanh quẩn, sau khi dọa cho ta phát khóc thì huynh ấy không có cách nào nên mới đưa ta đi xem đom đóm sau cơn mưa, dỗ dành được ta.”
Nàng nói xong lại một lần nữa mở bàn tay thả chú côn trùng nhỏ đáng thương ra, lần này không chơi trò lạt mềm buộc chặt nữa mà ngẩng đầu nhìn nó chậm rãi bay đi.”
“Nhưng bây giờ ta nghe nói đến lời đồn như vậy thì đã không cảm thấy sợ hãi nữa. Nếu như đây đều là vong hồn chết trận, vậy ta thà rằng bọn họ có thể tới nhiều thêm một chút.”
Có lẽ trong số đó có u hồn nàng quen biết thì sao.
Mạnh Hành cảm thấy lúc này mình nên phun ra hai câu với giọng điệu an ủi, nhưng nghĩ rồi thì cũng không nói ra được, cuối cùng đã học theo dáng vẻ mà người quen hay làm, đưa bàn tay đặt lên đỉnh đầu Thịnh Khanh Khanh xoa xoa.
Đúng lúc Thịnh Khanh Khanh muốn quay đầu nói gì đó với Mạnh Hành thì bị hắn sờ đầu một cái, nàng không khỏi nghiêng đầu sang bên cạnh theo bản năng, đầu ngón tay của Mạnh Hành lướt qua búi tóc nàng.
Hai người đồng thời sửng sốt.
Thịnh Khanh Khanh kịp phản ứng trước, cười nói: “Ta không sao, biểu đạt cảm xúc mà thôi.”
Mạnh Hành rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình, cao thâm khó dò mà nói: “Ồ.”
“Đúng rồi,” Thịnh Khanh Khanh cũng không biết vừa rồi sao mình lại đột nhiên trốn tránh, nàng moi ruột gan tìm được chủ đề tiếp theo để làm dịu bầu không khí: “Nghe ý của Hành ca ca trong bữa tiệc thì nhà chồng của Mạnh lục cô nương đã chọn được rồi?”
“Có lẽ vậy.”
“Nhanh thế?” Thịnh Khanh Khanh nghi ngờ nói: “Nhị tỷ tỷ còn chưa đính hôn đâu.”
Mạnh Hành lơ đễnh nói: “Không phải do bọn họ quyết định.”
Hắn nói lời này một cách chắc chắn, giống như người quyết định là hắn vậy, khiến Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn sang.
Mạnh Hành dừng một chút rồi lại bổ sung: “Sau này nàng sẽ biết.”
Hai người một lần nữa im lặng, bên tai của Thịnh Khanh Khanh chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình, cảm giác tồn tại của Mạnh Hành thu liễm đến cực kỳ bé nhỏ vào ban đêm, giống như mãnh thú lẩn trốn lúc nào cũng chuẩn bị cắn đứt yết hầu của người ta.
Nàng chỉ đi chốc lát rồi mới lên tiếng tiếp: “Ta tặng quà sinh thần thô sơ, nếu như Hành ca ca không thích thì không cần mang theo mãi đâu.”
“Ta rất thích.” Mạnh Hành đáp rất nhanh.
Thịnh Khanh Khanh lại không lên tiếng nữa.
Yên tĩnh một lúc, Mạnh Hành cảm thấy có chút gì đó là lạ, hắn nâng cổ tay dùng đèn lồng soi Thịnh Khanh Khanh, hoảng hốt trông thấy phía sau tai nàng dường như đã đỏ lên một mảng.
Lúc muốn nhìn kỹ lại thì đã đến ngoài viện của Thịnh Khanh Khanh, Thịnh Khanh Khanh cũng đã quay mặt lại nói: “Ta đến rồi, Hành ca ca mang theo đèn lồng này đi, trên đường trở về cẩn thận.”
Mạnh Hành tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn rời đi.
Thịnh Khanh Khanh nhanh chóng vòng vào trong cửa viện, xoa xoa bên tai nóng lên của mình, thở dài một cái.
“Cô nương?” Thanh Loan tiến lên đón: “Cô nương đứng ở cửa làm gì vậy?”
Thịnh Khanh Khanh buồn cười nhìn nàng ấy một cái, nói: “Bị một con đom đóm chích.”
“... Đom đóm? Cô nương, đom đóm không chích người.”
*
Ngày đầu tiên Mạnh tứ gia trở về, sóng gió bị Hồ thị khơi dậy bị Mạnh Hành dùng một tay dễ dàng dập tắt, một chút gợn sóng cũng không gợi lên được, quả thật khiến Hồ thị ủ rũ không thôi.
“Như vậy không được.” Mạnh tứ gia hút thuốc lào trầm tư nửa ngày rồi mới nói: “Chỉ cần Mạnh Hành che chở nó, vậy thì đều không thành công.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Hồ thị suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Ta đi hỏi Quý phi nương nương?”
Mạnh tứ gia nhìn bà ta một cái: “Ngày nào Quý phi nương nương chưa có long tử thì ngày nấy nàng không thể nào đánh đồng với Mạnh Hành được.”
Hồ thị dậm chân cả giận nói: “Ta đến tuổi này còn bị cấm túc, đã thành trò cười trong thành Biện Kinh rồi, một Mạnh Hành ta không đối phó được, chẳng lẽ một Thịnh Khanh Khanh ta cũng không động vào được? — Hơn nữa, chàng tốt xấu gì cũng nghĩ đến hôn sự của Tiểu Lục đi, nó là nữ nhi ruột của chàng, chẳng lẽ chàng lại không đau lòng chút nào?”
Mạnh tứ gia lại hút thuốc.
Ông ta trầm tư trong làn khói mù lượn lờ hồi lâu rồi mở miệng nói: “Nếu như đối đầu với Mạnh Hành thì không có lợi ích lắm, huống chi chỉ là vì tiền.”
Hồ thị thấy ông ta đã có ý lùi bước thì khẽ cắn môi thấp giọng nói: “Là tiền, nhưng cái số tiền này có thể khiến cho bất cứ kẻ nào nổi điên lên.”
Mạnh tứ gia cũng là người đã nhìn quen đại phú đại quý, nghe vậy thì nhìn bà ta một cái, xem thường nói: “Bao nhiêu tiền?”
Hồ thị đè thấp giọng nói hơn: “Trong thư Quý phi nương nương đưa tới không nói tỉ mỉ, nhưng tỷ ấy có một câu nói, kim thượng nhìn thấy cũng phải động lòng.”
Vẻ mặt Mạnh tứ gia khẽ đổi: “Ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Lúc chuẩn bị của hồi môn cho Vân Yên ta cũng không phải không ở trong phủ, Mạnh phủ không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.”
“Quý phi nương nương nói, lai lịch của số tiền này không thể nói rõ, nhưng cho dù cầm thì cũng là cầm rồi, không có kẻ thù chủ nợ.” Hồ thị dụng tâm thuyết phục nói: “Quý phi nương nương nói sẽ giúp chúng ta cố gắng hết mức lấy số tiền đó, đợi qua năm mới, tự nhiên sẽ biết có thể cần dùng vào chỗ nào.”
“Chỗ nào?”
Hồ thị ôi chao một tiếng, lo lắng chỉ vào bụng: “Quý phi nương nương có tin vui rồi!”
Tay của Mạnh tứ gia run lên một cái: “Thật không?”
“Vô cùng chắc chắn!” Hồ thị thề nói: “Trong cung không yên ổn, Quý phi nương nương cũng không dám lan truyền tin tức ngay, chờ năm sau dưỡng thai tốt rồi mới có thể công khai.”
Mạnh tứ gia trầm ngâm hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Ai biết được là hoàng tử hay là công chúa. Cho dù là hoàng tử thì tuổi cũng quá nhỏ.”
“Thân thể kim thượng còn khỏe mạnh, nói ít cũng sống thêm mười mấy hai mươi năm!” Hồ thị vội la lên: “Lại nói, có Quý phi nương nương hỗ trợ, lại phân chia tiền của cháu gái chàng, đối với Mạnh phủ trăm lợi chứ không hại! Đừng nói đến chàng, ta thấy nếu mấy ca ca kia của chàng biết được, trong lòng chắc chắn cũng cực kỳ ngứa ngáy.”
Bà ta nói hết lời, thấy Mạnh tứ gia vẫn không bày tỏ thái độ thì lập tức tức giận.
“Ông quên lão phu nhân đối đãi với ông thế nào rồi à? Bốn người các ông đều là nhi tử ruột của bà ấy, chỉ có một mình ông là không được coi trọng, chức quan cũng thấp nhất, ta ở trong phủ bị khinh bỉ nhiều hơn ai hết — hôm nay không phải ông cũng thấy rồi à?” Hồ thị th0 d0c một hơi, giống như là muốn ph4t tiết hết những sự không vui trong nhiều năm qua: “Lại nói, không phải ông luôn hận chết Mạnh Vân Yên sao? Nếu không phải nàng ta đào hôn thì ông đâu có lăn lộn thành như bây giờ? Chẳng lẽ ông còn nghĩ tới nữ nhi do nàng ta và một hán tử hoang dã nào đó sinh ra có được tính là người thân của ông hay không? Lúc nàng ta đào hôn đi thẳng một mạch cũng không xem ông là người thân đâu!”
Khóe mắt Mạnh tứ gia giật một cái, giống như là bị giẫm trúng chiếc chân đau năm xưa.
— Năm đó ông ta quả thật có cơ hội lên như diều gặp gió, lại đúng lúc phải đi con đường của Ngụy gia thì mới có thể thành.
Ban đầu người hai nhà thành thông gia, giúp đỡ thế nào cũng là tiện tay thôi, nhưng vào lúc Mạnh tứ gia cho rằng mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay thì Mạnh Vân Yên không nói tiếng nào mà xé bỏ hôn ước bỏ đi với người ta.
Cho tới bây giờ, Mạnh tứ gia cũng không thể nói mình đã quên đi chuyện cũ năm xưa.
Nếu không phải lần đó, bây giờ ông ta nhất định có chức quan địa vị cao hơn bây giờ nhiều.
Đây cũng chính là nguyên nhân sau khi nghe nói nữ nhi của Mạnh Vân Yên đến Mạnh phủ nương nhờ họ hàng, Mạnh tứ gia không lập tức ngăn cản thê tử của mình động chút tay chân.
“Quý phi nương nương từng hứa hẹn.” Hồ thị lại lấy hơi: “Chỉ cần ta và chàng đồng tâm hiệp lực, tỷ ấy sẽ tự nghĩ cách bù đắp sự tiếc nuối năm đó của chàng.”
Mạnh tứ gia cúi đầu hút hai hơi thuốc, trong đầu tiến hành sự giãy dụa kịch liệt.
Tỷ tỷ ruột của Mạnh Hành là người có khả năng nhất lên làm Hoàng hậu tương lai, một khi như thế, địa vị của đại phòng ở Mạnh phủ càng không thể lay động, có thể thấy được không lâu sau đó tứ phòng có lẽ sẽ phải chuyển ra khỏi Mạnh phủ.
Mà Hồ gia muốn để Hồ Quý phi sinh ra một hoàng tử đoạt đích, bất kể lần này có thành công hay không thì sau lưng ông ta cũng có trợ lực mới, không cần ở lại Mạnh phủ làm người tầm thường nhất nữa.
Mạnh tứ gia cân nhắc hồi lâu trong cái nhìn chăm chú của Hồ thị, cuối cùng mới mở miệng nói: “Việc này cực kỳ nguy hiểm, để Quý phi nương nương chứng minh thành ý trước đi.”
Trên mặt Hồ thị cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui sướng.
*
Mạnh lục cô nương cuối cùng cũng được tự do, sợ mình bị quên lãng trong giới quý nữ ở thành Biện Kinh, ngày hôm sau nàng ta liền nhanh chóng liên lạc với đám tiểu tỷ muội quen biết của mình, quyết định thời gian ra ngoài dạo chơi.
Ngày hôm đó, nàng ta đặc biệt ăn diện một phen, đều mặc quần áo kiểu mới lên người, chính là vì không để người khác nhìn ra địa vị của nàng ta ở Mạnh phủ bây giờ đã không lớn bằng trước kia nữa.
Đổi thành Mạnh lục cô nương của nửa năm trước, nàng ta không tin mình xuôi gió xuôi nước ở Mạnh phủ nhiều năm như vậy thế mà lại dễ dàng thua trong tay Thịnh Khanh Khanh.
Đáng hận hơn chính là, Thịnh Khanh Khanh không tự mình ra tay, thứ hai nữa là còn chẳng hay biết gì.
Nghĩ đến trên bữa tiệc hôm qua, Mạnh Hành trực tiếp ra tay giải vây cho Thịnh Khanh Khanh, Mạnh lục cô nương vẫn giận không có chỗ phát tiết.
Mạnh Hành là thần hộ mệnh của Mạnh phủ, việc này ai cũng biết.
Vốn dĩ bất kể là ai trong Mạnh phủ, Mạnh Hành đều mang khuôn mặt lạnh không kiên nhẫn không khác nhau chút nào, Mạnh lục cô nương liền cảm thấy tính cách Mạnh Hành không có tình người, ngược lại cũng không cảm thấy năng lực của mình không đủ, không có cách nào lôi kéo vị đường huynh này.
Nhưng nửa đường giết ra một Thịnh Khanh Khanh, thế mà có thể kéo Mạnh Hành đến sau lưng nàng, sao có thể khiến Mạnh lục cô nương không ghi hận trong lòng được.
— Giữa đường muội và biểu muội, chẳng lẽ không phải đường muội gần gũi hơn mới đúng sao?
Hành vi của Mạnh Hành hoàn toàn là chỉa cùi chỏ ra ngoài!
“Muội làm sao vậy?” Đồng bạn bên cạnh khó hiểu hỏi thăm: “Thân thể không thoải mái sao?”
Mạnh lục cô nương lấy lại tinh thần, treo lên biểu cảm cười hì hì, nói: “Ta bị cấm túc nhiều ngày như vậy làm cho buồn bực chết mất, mặc dù ăn ngon uống ngon nhưng ngay cả Mạnh phủ ta cũng không đi ra khỏi được, cũng may tổ mẫu mở một con đường thả ta ra sớm, ta đều sắp nghẹn chết rồi.”
Đồng bạn an ủi nàng ta hai câu rồi tò mò nói: “Ngược lại không nghe muội nói đã phạm lỗi gì mà bị Mạnh lão phu nhân cấm túc?”
Mạnh lục cô nương nào dám nói chuyện tam hoàng tử chạy đến Mạnh phủ, lại cầu hôn là do nàng ta một tay bày kế, gượng cười hai tiếng rồi chuyển hướng chủ đề: “Hôm nay là Văn phu nhân với kỹ năng đàn nổi danh tổ chức tiệc, các tỷ đều đã chuẩn bị gì vậy?”
Đồng bạn của nàng ta không truy cứu nhiều, nhưng cũng không thẳng thắn với Mạnh lục cô nương mà tránh nặng tìm nhẹ cười nói: “Vài ngày trước đó mới luyện khúc mới, không biết lát nữa có thể thỉnh giáo Văn phu nhân một phen hay không.”
Vị Văn phu nhân này ở Biện Kinh thậm chí là Đại Khánh đều là một nhân vật khá là nổi danh.
Thân là nử tữ, kỹ năng đàn của bà ấy có một không hai ở Biện Kinh, lúc tuổi tròn đôi mươi chính là người có cầm kỹ đứng số một, trong cung tổ chức tiệc cũng ít khi có thể mời được bà ấy đi hiến khúc.
Nếu như đánh đàn có thể có được một câu khen thưởng của vị Văn phu nhân thì đây chính là sự vinh quang nở mày nở mặt đến cực hạn.
Mạnh lục cô nương luyện đàn từ nhỏ, khi còn bé từng được Văn phu nhân khích lệ một lần, cho nên lúc nghe đồng bạn nói Văn phu nhân một lần nữa tổ chức tiệc chiêu đãi mọi người thì nàng ta lập tức quyết định phải đi dự tiệc.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Nếu như nàng ta có thể một lần nữa được Văn phu nhân khen ngợi, vậy đương nhiên danh tiếng sẽ lập tức vang xa, ai sẽ còn nhớ rõ chuyện nàng ta bị cấm túc trong phủ với lý do không rõ lâu như vậy?
Còn nữa, lúc này Mạnh lục cô nương chính là khá cần thiết muốn tìm một nhân tuyển đính hôn có thể làm nàng ta hài lòng, còn phải là kiểu đối phương chủ động đến Mạnh phủ cầu hôn.
Dưới cái nhìn của nàng ta, nếu như có thanh niên tài tuấn tới cửa cầu hôn, Mạnh lão phu nhân dù sao cũng không đến mức từ chối, Mạnh Hành cũng sẽ không đột nhiên chặn ngang một bước.
“Mấy ngày nay ta làm ổ trong viện cũng chỉ có thể vùi đầu luyện đàn.” Mạnh lục cô nương xoa hộp đàn của mình, hân hoan nói: “Một lát nữa có cơ hội, ta cũng muốn biểu hiện một phen trước mặt Văn phu nhân, xin bà ấy chỉ giáo.”
Đồng bạn của nàng ta từ chối cho ý kiến, nhắc đến một chủ đề khác: “Văn phu nhân đã nhận một đồ đệ, muội có nghe nói không?”
Mạnh lục cô nương kinh ngạc: “Nhiều nhà muốn mời bà ấy dạy đàn như vậy, bà ấy đều từ chối, khi nào thì nhận đồ đệ rồi? Tên là gì?”
“Còn chưa từng thấy.” Đồng bạn nói: “Có lẽ hôm nay chính là thời gian bà ấy công bố.”
“Có lẽ cũng là cô nương tuổi không lớn lắm, chắc là không khác chúng ta lắm, đúng lúc nói chuyện được đấy.” Mạnh lục cô nương nói, trong lòng đã quyết định phải tìm cơ hội tạo mối quan hệ với người đồ đệ này của Văn phu nhân.”
Đàn có địa vị cách biệt ở Đại Khánh, nhạc công và đào kép hoàn toàn không giống thế, người có cầm nghệ như Văn phu nhân càng là cũng khá được tôn trọng trong hoàng thân quốc thích.
Bạn bè, đường lối có thể cần dùng đến, dù sao cũng càng nhiều càng tốt.
Rõ ràng người có suy nghĩ giống Mạnh lục cô nương cũng không ít, trong lúc bọn họ đến nơi xuống xe thì bên ngoài đã truyền đến tiếng người náo nhiệt rồi.
Mạnh lục cô nương ôm đàn phóng tầm mắt nhìn sang, ở giữa hồ trước mắt là một chiếc thuyền hoa đang trôi, khi cập bờ có mấy chiếc thuyền nhỏ chở người lui tới, mà trên bờ hồ là người vây xem hâm mộ tiếng tăm mà đến đang đứng đầy, ngay cả mấy tòa nhà quán trà quán rượu bên hồ cũng không còn chỗ ngồi, người người nhốn nháo.
Tiếng vang thanh danh của Văn phu nhân sáng đến mức có thể thấy được lốm đốm.
Mạnh lục cô nương và đồng bạn liếc nhìn nhau một cái, hai người bước nhanh đi về phía thuyền nhỏ bên bờ,, muốn nhanh chóng lên thuyền hoa trong hồ chọn một vị trí tốt.
Bọn họ là người cầm thiếp mời, sau khi cho thị nữ trông coi bên bờ kiểm tra xong thì được mời lên chiếc thuyền nhỏ đơn giản tinh xảo.
Mạnh lục cô nương vừa mới ngồi xuống, nâng mắt lên đã nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh thế mà lại đứng ở chỗ cách đó không xa, dáng lẻ một thân một mình lẻ loi trơ trọi, còn bình tĩnh nhìn về phía thuyền hoa, tựa như rất mong chờ.
Trong lòng Mạnh lục cô nương hơi động, nàng ta đứng dậy gọi: “Thịnh tỷ tỷ!”
Ánh mắt Thịnh Khanh Khanh xoay chuyển, nhìn thấy Mạnh lục cô nương thì nàng cười một tiếng: “Lục cô nương cũng ở đây à.”
“Đúng vậy — Thịnh tỷ tỷ cũng muốn tới nghe Văn phu nhân đánh đàn sao?” Mạnh lục cô nương hỏi thăm một tràng: “Chiếc thuyền này chuẩn bị đi rồi, tỷ mau lên đây đi.”
Thịnh Khanh Khanh lắc đầu: “Muội đi trước đi, ta không lên đâu.”
“Có phải là không có thiếp mời không?” Mạnh lục cô nương thốt ra, nàng ta đã sớm đoán được là như thế — cái thiếp mời trong tay nàng ta đây còn rất vất vả mới có được, Thịnh Khanh Khanh có thể lấy đâu ra?
Thịnh Khanh Khanh từ chối cho ý kiến.
Nhưng Mạnh lục cô nương lập tức lộ ra vẻ lo lắng, chuyển sang nói với thị nữ bên hồ: “Đó là biểu tỷ của ta, có thể cho ta đảm bảo, để tỷ ấy cùng đi đến thuyền hoa không?”
“Không có thiếp mời thì không thể lên được.” Thị nữ nhẹ nhàng từ chối.
Mạnh lục cô nương thất vọng a một tiếng: “Thiếp mời này cũng không dễ có được, trong tay biểu tỷ ta không có cũng bình thường… thật sự không thể dàn xếp một phen sao?”
“Một tấm thiếp mời chỉ có thể để một người đi thuyền hoa.” Thị nữ nói.
Mạnh lục cô nương đành phải ngồi xuống lại, biểu cảm trên mặt có chút tiếc nuối: “Vậy Thịnh tỷ tỷ, ta đi trước đây. Tỷ đừng vội, có lẽ lần sau có thể có được thiếp mời thì sao?”
Sau khi cười không nói nhìn Mạnh lục cô nương gần như là tự quyết định biểu diễn một màn như thế, Thịnh Khanh Khanh mới ngồi trên thuyền nhỏ ung dung rời đi, trong lòng có chút muốn cười.
Đã sớm nhìn ra Mạnh lục cô nương này giống như sống trên một sân khấu kịch, lúc nào cũng có thể ép cuống họng diễn một đoạn, nhưng mỗi lần nhìn thấy, Thịnh Khanh Khanh đều cảm thấy khá là giải trí.
“Thịnh tỷ tỷ?” Có người tiến đến bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, tò mò gọi: “Tỷ cười gì vậy?”
“Không có gì.” Thịnh Khanh Khanh quay đầu nhìn thấy tiểu cô nương mặt tròn bên cạnh loạng choạng ôm một cái hộp đàn gần như cao bằng người nàng ấy trong tay, nàng nhanh chóng xoay người đưa tay giúp đỡ: “Cái hộp đàn lớn như thế, muội cũng có thể quên mang theo à?”
Tiểu cô nương chính là người đầu tiên tặng hoa cho Thịnh Khanh Khanh lúc ở trong phủ An Vương, nàng ấy nghe vậy thì ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Ta chỉ muốn nhanh nhanh tới gặp tỷ nên quên mất.”
Thịnh Khanh Khanh nhìn cử chỉ hành động của nàng ấy thì đều cực kỳ hãi hùng khiếp vía, nàng dứt khoát lấy hộp đàn tới đeo phía sau lưng mình: “Ta cầm giúp muội, lên thuyền hoa sẽ đưa cho muội.”
Tiểu cô nương vui tươi hớn hở tiến đến bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, nói: “Vậy chúng ta cũng đi thuyền hoa đi.”
Thịnh Khanh Khanh quay đầu nhìn: “Nhị tỷ tỷ đâu?”
“Mạnh nhị cô nương vui quên cả trời đất rồi, chỉ sợ chờ một lúc nữa mới có thể tới được.” Tiểu cô nương nhón chân lên nói ra một cái tên với Thịnh Khanh Khanh, nàng lập tức hiểu ra.
— Cái tên đó chính là thiếu niên mà Mạnh Sính Đình vừa ý, Thịnh Khanh Khanh từng gặp mặt một lần.
Đương nhiên Thịnh Khanh Khanh không có ý phá hỏng chuyện tốt của người khác, liền đi theo phía sau tiểu cô nương lên thuyền nhỏ.
Thị nữ cung kính hành lễ với hai người bọn họ, cũng không đòi hỏi bất cứ thiếp mời gì cả.