• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự mất tự nhiên chỉ dừng lại trong giây lát, Vương Đôn rất nhanh đã tiếp lời nói: “Ngụy gia cũng xem như là một gia tộc lớn, ta nghe Khanh Khanh nói, người của Mạnh phủ chăm sóc muội ấy có thừa, muội ấy còn có thể tự mình chọn ra một người trong mấy người Ngụy gia, có lẽ gả cũng không tệ.”

Mạnh Hành lại nhớ rõ, sau khi Thịnh Khanh Khanh quay về từ nhà Vương Đôn thì nói với Mạnh lão phu nhân là bản thân nguyện ý gả đến Ngụy gia.

Nhìn từ lời thuật lại của Mạnh đại phu nhân, lúc trước Thịnh Khanh Khanh vẫn luôn do dự.

Chút chuyển hướng nhỏ này vào lúc ấy xem ra không có gì, đặt chung với những gì kỳ lạ mà Vương Đôn này đã trải qua thì lại trở nên có chút ý tứ sâu xa.

“Muội ấy nói với ta vốn không muốn gả đến Ngụy gia.” Mạnh Hành bình tĩnh sửa lại một chút lời nói ban đầu của Thịnh Khanh Khanh.

Vương Đôn nhếch miệng: “Nha đầu ở tuổi này, ai biết trong lòng nghĩ gì chứ, mỗi ngày một suy nghĩ trong đầu, thúc ngựa cũng theo không kịp.”

Miệng hắn ta kín đáo, Mạnh Hành nhất thời cũng không muốn đánh rắn động cỏ, dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại: “Nếu muội ấy đã thân thiết với phu thê ngươi, sau này cứ để muội ấy đến nhà ngươi qua lại ôn chuyện.”

Vương Đôn sửng sốt: “Sau khi đính hôn chắc chắn Khanh Khanh sẽ bận đến chân không chạm đất, chỉ sợ không có thời gian đi ra ngoài nữa đâu?”

“Chuyện chung thân của muội ấy không cần đến muội ấy tự mình quan tâm.” Mạnh Hành đứng lên, ném ra câu này rồi lại nói: “Quý phủ không tiện đãi khách?”

“Tiện thì tiện…” Vương Đôn lập tức cũng đứng lên theo, hắn ta có mục đích mà giãn lông mày của mình ra: “Ta chỉ là không muốn để Khanh Khanh bôn ba qua lại, mệt mỏi lắm.”

“Mạnh phủ có xe ngựa.” Mạnh Hành nói lời ít mà ý nhiều: “Muội hiếm có người nói chuyện, đi nhiều một chút cũng không có gì.”

Vương Đôn im lặng một lát, đột nhiên lộ ra nụ cười từng trải: “Hình như Đại tướng quân rất quan tâm Khanh Khanh.”

“Muội ấy không đáng được người ta quan tâm?” Mạnh Hành lạnh nhạt hỏi, không chờ đợi câu trả lời của Vương Đôn nữa mà quay người rời đi.

Hắn đã dùng mấy câu xác nhận suy đoán của mình từ trong lời nói của Vương Đôn, tiếp theo đây chỉ cần âm thầm bình tĩnh quan sát điều tra thôi.

Nhưng mà Vương Đôn lại ở phía sau gọi Mạnh Hành lại: “Đại tướng quân chậm đã, ta có một chuyện muốn dặn dò ngài, là chuyện liên quan đến Khanh Khanh.”

Bước chân của Mạnh Hành dừng lại, hắn nghiêng mặt nhìn về phía Vương Đôn, chờ đợi lời tiếp theo của hắn ta.

“Nếu như Đại tướng quân còn nhớ rõ thì thời gian thành Giang Lăng bị phá sắp đến rồi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi.” Vương Đôn thu hồi ý cười: “Tức cảnh sinh tình, mấy ngày này chỉ sợ Khanh Khanh sẽ không hứng thú lắm, còn xin Đại tướng quân cho nhiều người ở bên cạnh muội ấy một chút.”

Thời gian thành Giang Lăng bị phá, cũng chính là ngày giỗ người nhà của Thịnh Khanh Khanh.

Mạnh Hành tính toán trong lòng một chút, chỉ còn bốn ngày nữa.

“... Ta biết rồi.”

Nói thì nói như vậy, Mạnh Hành cũng không dám gặp mặt Thịnh Khanh Khanh quá nhiều.

Lúc chỉ nhìn từ xa xa thì cũng thôi, khi Thịnh Khanh Khanh đứng gần hắn trong gang tấc, hắn liền rất khó giữ mặt nạ che phủ trên mặt mình,

Nhưng ngày giỗ của người nhà nàng cũng rất quan trọng, dù sao cũng phải có người ở bên cạnh nàng.

Mạnh Hành suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng vẫn dùng lý do này thuyết phục bản thân, nắm bắt thời gian ngày hôm đó đến Mạnh phủ.

*

Sau khi trở về từ tòa nhà suối nước nóng, đã vài ngày liên tục, mí mắt của Thịnh Khanh Khanh đều nhảy không ngừng.

May là nàng không tin thần Phật gì, lúc này không tránh khỏi có chút suy nghĩ lung tung.

Mạnh đại phu nhân buồn cười không thôi: “Vậy chi bằng con đến Phúc Thọ viên cùng lão phu nhân niệm kinh nhiều hơn đi, không chừng Bồ Tát sẽ diệt trừ tai họa cho con.”

“Trông cậy vào Bồ Tát, có lẽ trông cậy vào bản thân mình nhanh hơn.” Thịnh Khanh Khanh xoa mắt mình, vừa cười nói: “Có lẽ là mấy ngày nay ngủ không ngon, tối nay con nghỉ ngơi sớm là sẽ không sao nữa.”

“Ngủ không ngon?” Mạnh đại phu nhân lập tức nhíu mày: “Lại nghĩ đến chuyện Ngụy gia nên ngủ không ngon?”

“Không có không có ạ.” Thịnh Khanh Khanh mấp máy môi: “Chỉ là mấy ngày nay nhớ tới chuyện lúc trước, đại cữu mẫu không cần lo lắng, con rất có tinh thần.”

Mạnh đại phu nhân vẫn không yên lòng, bà dặn dò: “Nếu như thân thể không thoải mái thì nhanh chóng gọi phủ y đến xem, không được giấu bệnh sợ thầy, biết không?”

“Con biết rồi.” Thịnh Khanh Khanh mềm mại đáp lời, dùng lời nói đánh tan sự chú ý của Mạnh đại phu nhân: “Ngày hôm trước con nghe thấy trong viện lục cô nương hình như có chút ầm ĩ?”

Mạnh đại phu nhân ồ một tiếng, hững hờ nói: “Còn không phải bị nhốt một khoảng thời gian, chân không bước ra khỏi nhà được nên kìm nén đến hoảng, tứ đệ muội đi xem nó, nó liền uất ức cáu kỉnh sao.”

Thịnh Khanh Khanh là một người mười ngày nửa tháng không ra khỏi viện cũng có thể sống tự do tự tại, không hiểu lắm Mạnh lục cô nương nhất định phải ra ngoài, ngày ngày chạy nhảy rốt cuộc có gì mà chơi: “Lúc trước không phải đại cữu mẫu nói, tứ cữu cữu sẽ nhanh chóng quay về sao?”

“Chắc là không nhịn được.” Mạnh đại phu nhân nửa khép mắt, không rõ ràng lắm mà liếc mắt, tính tình bà thẳng như ruột ngựa, lại là người quản lý gia đình, càng là mẫu thân ruột của Mạnh Hành và đại hoàng tử phi, ở trong Mạnh phủ eo luôn thẳng tắp, không sợ ai cả: “Từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu uất ức, lần này ngã đau rồi, đương nhiên là giận.”

“Không phải chỉ là cấm túc mấy tháng thôi sao?” Thịnh Khanh Khanh khó hiểu nói.

“Đây chỉ là chuyện nhỏ, còn có chuyện lớn…” Mạnh đại phu nhân bỗng nhiên trợn mắt, cắn đứt nửa câu nói sau đó.

— Chuyện Mạnh lục cô nương chỉ sợ phải đến phủ tam hoàng tử cũng không thể nói lỡ miệng trước mặt Thịnh Khanh Khanh được, ít nhất cũng phải chờ đến lúc phủ tam hoàng tử đưa sính lễ tới, cả thành Biện Kinh đều biết rồi lại thuận lý thành chương mà truyền vào tai Thịnh Khanh Khanh.

“... Chuyện lớn chính là, mặt mũi tứ phòng bị người làm mất hết rồi, sao trong lòng bọn họ nuốt được cục tức này?” Mạnh đại phu nhân khó khăn rẽ lời nói nửa đường: “Mấy ngày nay trong tứ phòng bị đổ bể không ít thứ.”

Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn Mạnh đại phu nhân một hồi, gật đầu giống như công nhận lời giải thích này: “Cũng phải, con nghe nói lục cô nương là người được ngoại tổ mẫu yêu thương nhất trong phủ, nhốt mấy tháng cũng thật sự là uất ức rất lớn.”

Mạnh đại phu nhân nghe được hai chữ “yêu thương”, biểu cảm trên mặt có chút tế nhị.

Lão phu nhân đúng là dung túng Mạnh lục cô nương, nhưng sự dung túng này… trên thực tế cũng không phải vì cưng chiều mà là bởi vì mẫu thân của Mạnh lục cô nương mang họ Hồ.

Có điều ở trước mặt Thịnh Khanh Khanh, Mạnh đại phu nhân không nói lời này ra.

Mặc dù Thịnh Khanh Khanh nhìn ra được sắc mặt đại phu nhân có chút khinh thường nhưng cũng biết điều không hỏi, chỉ nói: “Sự uất ức này, nếu như có thể biến mất trước khi tứ cữu cữu về thì tốt rồi, kìm nén lâu dù sao vẫn tổn hại sức khỏe.”

Nhiều hơn nữa chính là, kìm nén lâu rồi, chỉ sợ Mạnh lục cô nương bị cấm túc mà vẫn muốn tìm nàng gây phiền phức.

Mạnh đại phu nhân dứt khoát nói: ‘Con yên tâm, sau này nó có việc phải bận rộn.”

Mặc dù có câu uy hiếp đó của Mạnh Hành, nhưng ngày đó Mạnh Hành càng nhiều hơn là muốn tránh để tam hoàng tử có thể sẽ giận chó đánh mèo với Thịnh Khanh Khanh.

Hồ Quý phi và tam hoàng tử có quan hệ mật thiết, nếu như Hồ gia nguyện ý ra mặt nghĩ cách thì Mạnh lục cô nương cũng không phải gả cho tam hoàng tử với số tuổi có thể làm cha mình.

Về phần Mạnh Hành nói nếu không đến phủ tam hoàng tử thì sau này không có nhà chồng nào tốt hơn tam hoàng tử… Hồ thị tin hay không tin thì Mạnh đại phu nhân không biết, nhưng bản thân bà chắc chắn là tin rồi.

— Nói nhi tử của bà che chở Thịnh Khanh Khanh như tâm can bảo bối cũng không quá, chỉ là sao mấy ngày gần đâu ngay cả bóng dáng Mạnh Hành cũng không nhìn thấy nhỉ?

Mạnh đại phu nhân nghĩ mãi mà không ra, bà thuận miệng nói cho Thịnh Khanh Khanh biết về chuyện xưa của mình: “Năm đó ta liếc mắt một cái liền nhìn trúng cha của Mạnh Hành, là ta quấn quýt chặt lấy muốn gả cho chàng, ban đầu chàng vẫn cực kỳ không tình nguyện, nói với ta là chàng muốn tìm một người có tri thức hiểu lễ nghĩa có thể khôn khéo lo việc nhà, không phải cuối cùng vẫn cưới ta à?”

Nghĩ đến đại phòng Mạnh phủ không có một thiếp thất thông phòng nào, Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Chính xác. Một đời một kiếp chỉ hai người, không phải ai cũng có thể làm được, ánh mắt đại cữu mẫu tốt.”

Mạnh đại phu nhân lập tức mượn cơ hội đứng ngoài cổ vũ cho Mạnh Hành: “Cho nên từ nhỏ ta đã dạy Mạnh Hành học theo cha nó, hoặc là không cưới, hoặc là chỉ có một người, tam thê tứ thiếp thì tính là nam nhân gì!”

Một câu “tam thê tứ thiếp thì tính là nam nhân gì” gần như đã mắng toàn bộ giới quyền quý rồi.

Thịnh Khanh Khanh bật cười: “Cho nên tới bây giờ Hành ca ca vẫn luôn một mình?”

Mạnh đại phu nhân: “...” Tính toán tuổi tác của Mạnh Hành, người đồng lứa với hắn đều có con có thể đi học rồi, nhưng Mạnh Hành thì sao?

Ngay cả mối đính hôn hắn cũng không có.

“Cho nên ta mới sầu đến bạc tóc cho nó.” Mạnh đại phu nhân nặng nề thở dài: “Vốn nghĩ với cái tính tình đó của nó, khai chiến đánh trận cũng không dông dài, tìm thê tử có lẽ cũng như vậy, sao mà biết được…”

Thịnh Khanh Khanh vừa cười vừa khuyên giải bà: “Có lẽ chính bởi vì hôn sự quá quan trọng, cho nên người hay nóng nảy cương quyết như Hành ca ca cũng phải thận trọng vô cùng?”

Lông mày của Mạnh đại phu nhân dựng lên, bà đột nhiên cảm thấy lời này rất có lý.

— Chính bởi vì Thịnh Khanh Khanh quá quan trọng với Mạnh Hành, tiểu tử kia mới sợ đến mức không dám hành động thiếu suy nghĩ gì cả.

Nhưng chờ đợi như thế nữa thì Thịnh Khanh Khanh sẽ thật sự trở thành nàng dâu nhà khác mất!

Dù đính hôn là đính hôn, thành thân là thành thân, đính hôn rồi nhưng lại thất bại thì một năm trong thành Biện Kinh cũng có mấy mối như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không quá vẻ vang, đều là bí mật lặng lẽ giải trừ.

Còn nữa, đính hôn rồi thuận lợi thành thân mới là chuyện đại đa số.

Cả đời Mạnh đại phu nhân trôi chảy, không nghĩ tới chuyện nhức đầu nhất lại là hôn sự của nhi tử cái gì cũng nổi bật.

“Ta thật sự lo lắng một mình nó sẽ cô độc cả quãng đời còn lại.” Mạnh đại phu nhân yếu ớt thở dài.

“Sao lại thế,” Thịnh Khanh Khanh lập tức nói: “Trong thành Biện Kinh có nhiều người muốn gả cho Hành ca ca lắm.”

Mạnh đại phu nhân: “...” Phần lớn đều hướng tới địa vị của Mạnh Hành, nào có một ai thật lòng tốt với nó?

Thấy Mạnh đại phu nhân mang biểu cảm không tin, Thịnh Khanh Khanh nhấn mạnh: “Con cảm thấy Hành ca ca rất tốt.”

Mạnh đại phu nhân trìu mến chạm vào chóp mũi của Thịnh Khanh Khanh: “Người nghĩ được như con cũng không nhiều.”

“Nhưng huynh ấy chính là rất tốt mà.” Thịnh Khanh Khanh cau mày nói: “Trước khi con đến Biện Kinh, toàn bộ thành Giang Lăng đều mang ơn huynh ấy, con còn tưởng rằng ở Biện Kinh cũng như thế, ai ngờ… huynh ấy đã làm nhiều việc tốt như vậy, đã sắp đến lúc yêu cầu giúp đỡ, lại —”

Nàng hiếm khi lanh mồm lanh miệng mà nói một chuỗi dài, nửa đường kịp phản ứng mà chặn lại lời sau đó, ngượng ngùng cười cười: “Con lỡ lời rồi.”

Mạnh đại phu nhân bưng chén trà có ý riêng nói: “Nếu như nàng dâu tương lai của nó có trái tim thiện lương như con thì tốt rồi.”

“Lòng con không thiện.” Thịnh Khanh Khanh rũ mắt xuống lắc đầu: “Sau này Hành ca ca nhất định có thể tìm được cô nương tốt nhất trên đời.”

“Có lẽ người nó thích mới là người tốt nhất trên đời.” Mạnh đại phu nhân nói một cách đầy ý tứ sâu xa.

“Cái này thì đúng.” Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, nửa đùa nửa thật nói: “Không chừng đến lúc đó Hành ca ca nhìn trúng cũng không dám vội vàng ra tay, sợ mình hù dọa cô nương người ta.”

Mạnh đại phu nhân buồn bã nói: “Ai nói không phải chứ.”

Hai người vụng trộm thủ thỉ đủ thứ về Mạnh Hành, Cố ma ma bên cạnh đại phu nhân đột nhiên đến báo: “Đại tướng quân muốn tới.”

Ngụm trà của Mạnh đại phu nhân suýt nữa bị phun ra: “Tới tìm ai?”

“Chưa nói, có người đến cổng truyền lời, nói có vài việc làm xong rồi mới đến, đoán chừng vào giờ cơm trưa.”

“Đây không phải là sắp trưa rồi à? — Mau bảo phòng bếp chuẩn bị mấy món nó thích.” Mạnh đại phu nhân dặn dò xong thì lại lẩm bẩm nói: “Hóa ra là đến ăn chực bữa cơm.”

Thịnh Khanh Khanh chống cằm cười: “Quan hệ của đại cữu mẫu và Hành ca ca thật là tốt.”

“Tốt chỗ nào! Tiểu tử này ngay cả lời ta nói cũng không nghe nữa!” Mạnh đại phu nhân trừng mắt dựng mày.

“Còn nữa, Ngụy nhị công tử đang ở bên ngoài phủ, nói muốn mời biểu cô nương ra ngoài một lần.” Cố ma ma lại nói.

Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc giương mắt lên: “Ngụy nhị công tử, không phải là Ngụy tam công tử?”

Cố ma ma vô cùng bình tĩnh: “Người xin gặp chính là Ngụy nhị công tử, phía sau hắn kéo theo Ngụy tam công tử giống như bị tóm một mạch tới, chưa từng mở miệng nói chuyện.”

Thịnh Khanh Khanh nhíu mày.

Nàng quả thật nghĩ tới việc có thể Ngụy Trọng Nguyên sẽ bởi vì e ngại Mạnh Hành mà từ chối hôn sự, cũng đã sớm nghĩ xong sẽ thuyết phục hắn thế nào, nhưng Ngụy nhị công tử đi theo chính là việc mà trước đó nàng không ngờ tới.

Có điều suy nghĩ một chút, Thịnh Khanh Khanh cũng có thể đoán được lý do của Ngụy nhị công tử.

Nàng đứng lên nói: “Đại cữu mẫu ngồi thêm một lát? Con xin lỗi không tiếp chuyện được để đi ra ngoài xem sao.”

Mạnh đại phu nhân xua tay cũng đứng lên: “Ta cứ đi đến nhà bếp một chuyến — một lát nữa khi Mạnh Hành trở về nếu như trùng hợp gặp phải, con và nó cùng nhau đến chỗ ta ăn cơm, nhé.”

Thịnh Khanh Khanh đáp vâng, ra ngoài cửa viện hai người liền mỗi người một ngả, chờ lúc đến cổng Mạnh phủ thì nàng quả nhiên trông thấy như Cố ma ma nói, Ngụy nhị cô tử khoanh tay mang vẻ mặt không kiên nhẫn đang đứng ngoài cửa Mạnh phủ, mà Ngụy Trọng Nguyên cách xa hắn ta hai trượng giống như cô vợ nhỏ bị uất ức.

Thịnh Khanh Khanh quét mắt nhìn biểu cảm của hai người, không chút hoang mang mà tiến lên chào hỏi: “Ngụy nhị công tử, Ngụy tam công tử.”

Ngụy nhị công tử nghe tiếng nhìn qua, lúc nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh thì trước mắt lập tức sáng lên, hắn ta cưỡng ép kéo Ngụy Trọng Nguyên qua rồi cùng đến trước mặt Thịnh Khanh Khanh, nói: “Thịnh cô nương, mượn một bước nói chuyện chứ?”

Đứng nói chuyện ở cửa chính quả thật không tiện, Thịnh Khanh Khanh tiện tay chỉ một chỗ không xa, cách mấy bước đường bên cạnh sư tử đá ở cổng: “Bên kia được không?”

Ngụy nhị công tử không nói hai lời dắt Ngụy Trọng Nguyên nhanh chân đi, Thịnh Khanh Khanh vừa đi qua đứng lại thì nghe thấy Ngụy nhị công tử không kịp chờ đợi, trực tiếp nói: “Thịnh cô nương, tam đệ của ta không muốn cưới nàng, nàng vẫn là nói với Mạnh lão phu nhân một tiếng, gả cho ta đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK