Trong thời gian nửa canh giờ, Thịnh Khanh Khanh bị Mạnh đại phu nhân lôi kéo đi loanh quanh khắp nơi trong căn nhà tinh xảo này một lúc, Mạnh đại phu nhân vô tình hay cố ý mà nói với nàng rất nhiều chuyện liên quan tới Mạnh Hành.
Lần này Thịnh Khanh Khanh biết được rất nhiều tai nạn xấu hổ lúc nhỏ của Mạnh Hành, nghe được nhiều rồi thì càng cảm thấy trong lòng mình người này càng trở nên sống động.
“Nghe nói mấy ngày trước con và nó lại gặp nhau ở Sùng Vân lâu?” Mạnh đại phu nhân giống như lơ đãng mà hỏi.
“Phải ạ, trùng hợp gặp được lúc tạm biệt Ngụy phu nhân.” Thịnh Khanh Khanh nói: “Chỉ nói mấy câu với Hành ca ca, lại còn đặc biệt đưa con về Mạnh phủ.”
Trong lòng Mạnh đại phu nhân phỉ nhổ một cái, bà thầm nghĩ trùng hợp đâu ra, rõ ràng nó chính là đi theo tới, lại không nỡ tạm biệt nên mới đưa một mạch về Mạnh phủ.
Rõ ràng làm việc gì Mạnh Hành cũng mang theo tính quả cảm dũng mãnh, thế nhưng lại giẫm chân tại chỗ trong chuyện có liên quan đến Thịnh Khanh Khanh, khiến Mạnh đại phu nhân tức giận đến mức đấm ngực dậm chân.
“Hôm đó Hành ca ca hỏi con có thấy người tốt trong mấy vị công tử Ngụy gia hay không, con bèn thuận thế xin ý kiến của huynh ấy.” Thịnh Khanh Khanh lại nói.
Mạnh đại phu nhân dựng lỗ tai nên: “Con nói thế nào?”
“Không lừa dối đại cữu mẫu, trong ba người, con cảm thấy Ngụy tam công tử tốt hơn một chút.” Thịnh Khanh Khanh thẳng thắn nói: “Nhưng con cũng biết Hành ca ca có rất nhiều bất mãn với Ngụy tam công tử nên đã hỏi huynh ấy, nếu như huynh ấy thật sự vô cùng chán ghét thì con sẽ đổi người khác.”
“... Mạnh Hành nói thế nào?”
“Mặc dù huynh ấy không quá vừa ý nhưng cuối cùng vẫn ngầm cho phép.” Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười, nàng dùng tay ra hiệu với Mạnh đại phu nhân đang có sắc mặt cổ quái: “Lúc đó con cũng rất ngạc nhiên, sau đó nghĩ, đoán chừng Hành ca ca vẫn là lần đầu tiên có một muội muội không sợ huynh ấy như con nên mới quan tâm con một hai phần nhỉ?”
Mạnh đại phu nhân mang biểu cảm hết sức phức tạp mà ừ một tiếng: “Tỷ tỷ ruột thịt của nó ngược lại cũng có chút sợ nó.”
“Ngược lại chưa từng gặp đại tỷ tỷ.” Thịnh Khanh Khanh tò mò nói: “Đã xuất giá rồi sao?”
Mạnh đại phu nhân ồ lên một tiếng: “Ta chưa từng nói với con là? Nữ nhi của ta là chính phi của đại hoàng tử.”
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc: “Con cũng là lần đầu tiên nghe nói.”
— Có tầng quan hệ này, Mạnh phủ chắc chắn theo phe đại hoàng tử, ngày nào đó đại hoàng tử danh chính ngôn thuận đăng cơ, tỷ tỷ của Mạnh Hành là Hoàng hậu không thể tranh cãi được, quyền thế vinh quang của Mạnh phủ càng được thêm một tầng.
Duy chỉ có tứ phòng của Mạnh phủ là nhân tố khá không hài hòa trong đó.
Tỷ tỷ của Hồ thị tứ phòng làm Quý phi trong cung, tuy nói tuổi không nhỏ vẫn chưa có con nhưng đã ngồi vào vị trí Quý phi này, trong lòng dù sao cũng khó tránh khỏi có chút tâm tư muốn tranh vị trí.
“Cho nên lâu dài cũng không gặp được.” Mạnh đại phu nhân xua tay áo: “Ta ngược lại từng nhắc với nó về con, nó cực kỳ tò mò về con, chờ lúc nào đó có thời gian rảnh rỗi, ta để hai đứa gặp mặt.”
Thịnh Khanh Khanh thầm nghĩ điều đại hoàng tử phi tò mò tám phần là chuyện nàng có thể “chữa bệnh” cho Mạnh Hành.
Có điều nói đến bệnh của Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh lại nghĩ tới một sự kiện: “Hôm đó khi gặp Hành ca ca, hình như tinh thần huynh ấy tốt hơn rất nhiều, có lẽ là bệnh tình… sức khỏe có chuyển biến tốt đẹp?”
Trong lòng Mạnh đại phu nhân rất nghi ngờ: “Vậy sao?”
“Con cũng khó mà nói được.” Thịnh Khanh Khanh nhớ lại tình trạng của Mạnh Hành ngày đó, nói: “Hình như tính tình tốt hơn một chút, nói chuyện cũng ôn hòa hơn nhiều.”
Hai sự hình dung liên tục khiến Mạnh đại phu nhân nhướng mày: Chuyện này nghe cũng không giống nhi tử ruột của bà.
Bà đang muốn tìm hiểu thêm vài câu giúp nhi tử ruột thì thấy ma ma bên cạnh Mạnh lão phu nhân đã yên lặng không tiếng động mà đi tới trước mặt, nói: “Lão phu nhân nói đến lúc về thành rồi.”
Mạnh đại phu nhân đành phải thu lại lời nói một cách vô cùng tiếc nuối, mang theo Thịnh Khanh Khanh đi ở phía trước.
Lúc đoàn người im ắng rời khỏi tòa nhà suối nước nóng này, Thịnh Khanh Khanh phát hiện ra trong số hạ nhân đưa tiễn quả nhiên thiếu mất một người so với lúc tới.
Xem ra lão phu nhân đã dùng thủ đoạn lôi đình tóm người đó rồi.
Chỉ là thiên hạ thật sự có giấy gói được lửa sao?
*
Sau khi trở lại Mạnh phủ ở Biện Kinh không lâu, Thịnh Khanh Khanh liền lấy được giấy tờ nhà đất của tòa nhà suối nước nóng đó.
Nếu Thịnh Khanh Khanh đã chọn được người vừa ý, Ngụy gia tiếp theo liền đi theo trình tự đính hôn.
Về phần của hồi hôn mang đến Ngụy gia, Mạnh lão phu nhân và Thịnh Khanh Khanh đã thương lượng kỹ, chỉ lấy tám mươi tám rương số lẻ, đến lúc đó đến tòa nhà ở ngoại ô lấy là được.
Mặc dù không khoe khoang trắng trợn nhưng tin tức vẫn truyền ra trong thành Biện Kinh.
Đừng nói đến bản thân Ngụy Trọng Nguyên, hai người hôm đó cùng gặp Thịnh Khanh Khanh cũng cảm thấy khá là kinh ngạc đối với kết quả này.
Lúc Ngụy nhị công tử nghe nói Thịnh Khanh Khanh thế mà lại chọn Ngụy Trọng Nguyên, hắn ta tức giận phất tay áo: “Dáng dấp thì xinh đẹp, đáng tiếc lại là đồ mù, chọn kẻ vô dụng như lão tam, ngày tháng sau đó có thể sống thoải mái được à? Còn không phải cùng bị khinh bỉ theo nó?”
Tiểu đệ Ngụy gia bĩu môi nói: “Vậy thì sao, tức phụ xinh đẹp vẫn là để tam ca cưới rồi, chúng ta chỉ có thể trông mà thèm.”
Lúc bản thân Ngụy Trọng Nguyên nghe nói Thịnh Khanh Khanh chọn hắn đính hôn thì sợ đến mức trắng mặt tại chỗ.
— Đương nhiên không phải là hắn sợ Thịnh Khanh Khanh, mà là sợ Mạnh Hành hình như có quan hệ xem như là gần gũi với Thịnh Khanh Khanh.
Thế là bắt đầu từ ngày hôm đó, ngay cả cửa lớn Ngụy gia Ngụy Trọng Nguyên cũng không dám bước ra, sợ Mạnh Hành xách đao đến cảnh cáo hắn “Đối xử với biểu muội ta cho tốt, nếu không sẽ chém đầu ngươi.”
… Đương nhiên là Mạnh Hành muốn chém Ngụy Trọng Nguyên, nhưng khác với sự phán đoán của Ngụy Trọng Nguyên chính là, cho dù hắn ta tốt với Thịnh Khanh Khanh cũng vô dụng, Mạnh Hành vẫn muốn chém hắn ta cho xong chuyện.
“Ít nhất thì nhìn mấy ngày nay, Ngụy gia cũng chưa từng phạm sai lầm lớn bên ngoài.” Tráng hán buồn bực nói: “Đại tướng quân muốn tra cái gì của Ngụy gia?”
“Cái gì cũng được.” Mạnh Hành nhìn từng bản điều tra về Ngụy gia: “Nếu như có thể tìm được sơ hở nhanh như vậy thì Ngụy gia đã sớm sụp đổ rồi.”
“Mấy người nhi tử này của Ngụy Lương gần như không có ai tài giỏi, ông ta bây giờ có chút xu thế không có người kế tục, ta thấy đây chính là phiền não lớn nhất của Ngụy gia rồi.” Tôn Tấn khoanh tay: “Thịnh cô nương đến Ngụy gia, còn là bên cạnh Ngụy Trọng Nguyên không biết gì cả kia, thật sự là lãng phí.”
Mạnh Hành cũng không ngẩng đầu lên: “Chỉ là đính hôn, nàng ấy vẫn chưa gả.”
Tôn Tấn gãi đầu: “Nếu như Đại tướng quân muốn thì cướp nàng ấy chẳng phải là được rồi à, cần gì phiền toái như vậy — Ngụy gia lại không dám cứng đối cứng với ngài.”
“Thịnh Khanh Khanh dám.” Có lẽ Ngụy gia không dám khiêu chiến với hắn, nhưng nhìn thái độ kiên định của Thịnh Khanh Khanh lần trước, chắc chắn là nàng dám.
Tôn Tấn: “Chẳng lẽ Đại tướng quân còn sợ Thịnh cô nương hay sao?”
Mạnh Hành cuối cùng cũng dừng động tác lại rồi ngẩng đầu nhìn Tôn Tấn: “Có phải ngươi không có việc để làm nữa không?”
“... Có có có, bây giờ ta đi ngay, ta bận đến mức sắp chầu trời rồi!” Tôn Tấn thấy tình thế không ổn thì phủi mông một cái lập tức cáo lui, chạy đi như một làn khói.
Mạnh Hành hừ lạnh dùng bút bôi ba chữ Ngụy Trọng Nguyên trên giấy thành màu đen.
Vết nhơ của Ngụy gia, đợi một thời gian là nhất định sẽ tìm ra được.
“Đúng rồi, Đại tướng quân.” Tôn Tấn đã chạy đi lại cẩn thận nhô ra nửa người ở cạnh cửa: “Có chuyện quên bẩm báo.”
“Nói.”
“Vài ngày trước đó Thịnh cô nương đã đi gặp Thống lĩnh Vương Đôn kia, là quân thủ thành ở thành Giang Lăng lúc trước.” Tôn Tấn dùng một hơi trút sạch: “Một trong số không nhiều những người còn sống, năm đó hẳn là Đại tướng quân đã gặp hắn ở thành Giang Lăng.”
Sau khi cuối cùng cũng tìm được Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành dồn hết tâm trí lặp lặp lại đọc nhiều lần ký ức có liên quan đến Giang Lăng ở trong đầu, sợ để lỡ mất chi tiết nào đó.
Hắn không tìm thấy bóng dáng của Thịnh Khanh Khanh, nhưng cũng tìm được chút dấu vết để lại có thể có liên quan đến nàng.
Ví dụ như hắn từng nghe qua tên của cha con Thịnh gia, lại ví dụ như Vương Đôn này, hắn quả thật cũng đã gặp ở Giang Lăng.
“Liên quan tới Vương Đôn này thì có một việc khá là kỳ lạ.” Tôn Tấn cau mày nói: “Ta đã đặc biệt đi điều tra, có tin đồn nói., quỷ hồn của thủ thành Giang Lăng quấy phá, muốn kéo huynh đệ đã kề vai chiến đấu xuống dưới đó làm bạn, bởi vậy mà mười ba người còn sống cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà qua đời trong mấy năm nay, Vương Đôn này là người cuối cùng.”
Mạnh Hành phút chốc giương mắt lên.
“Huống hồ, Vương Đôn cũng đã gặp qua hai ba lần ngoài ý muốn sau trận chiến Giang Lăng, đại khái là vận may hắn tốt, bây giờ vẫn còn sống, chỉ là trên mặt hơi…” Tôn Tấn làm dấu hiệu tay lung tung trên mặt mình, nói tiếp: “Thịnh cô nương và Vương Đôn kia có giao tình không ít, bởi vậy ta đã đặc biệt lưu ý đến tin đồn này.”
“Tra kỹ chuyện của Vương Đôn, còn có mười hai người kia chết thế nào.” Mạnh Hành vừa hạ lệnh vừa đứng lên: “Ta đi gặp người này.”
Tôn Tấn theo bản năng thẳng lưng lên đáp một tiếng “Vâng” âm vang hữu lực rồi mới tò mò nói: “Ngài không tin?”
“Người người đều nói ta cũng có oan hồn quấn thân,” Mạnh Hành cười lạnh nhìn hắn ta: “Chẳng lẽ trong lòng ngươi cũng tin tưởng không nghi ngờ?”
Nói về quỷ thần chẳng qua là dùng để lừa gạt lòng người mà thôi.
Cảnh giới quan binh trong thành Biện Kinh là thứ có quy luật có thể tìm ra được, đương nhiên Mạnh Hành rất rõ cách thức trong đó, tìm hai nơi là đã tìm được chỗ ở của Vương Đôn.
Lúc Vương Đôn được đưa tới trước mặt Mạnh Hành, Mạnh Hành lập tức chú ý tới vết sẹo trên mặt hán tử, cũng đã hiểu rõ được ý tứ trong động tác vẽ linh tinh trên mặt lúc ấy của Tôn Tấn.
“Tham kiến Đại tướng quân!” Vương Tôn nghiêm nghị hành lễ.
“Ta từng gặp ngươi ở thành Giang Lăng.” Mạnh Hành nói.
“Trí nhớ của Đại tướng quân thật là tốt.” Vương Đôn ôm quyền xưng vâng: “Ngày đó ta đúng lúc là một trong mười ba tù binh mà quân Đông Thục chưa kịp chém đầu, sau khi được đưa ra từ trong phòng giam, khi đó đã gặp ngài, lúc ấy râu ria xồm xoàm như lăn ra từ bùn, không nghĩ tới Đại tướng quân còn nhớ rõ ta.”
“Ngồi xuống nói chuyện.” Mạnh Hành chỉ vào vị trí bên cạnh, lại nói: “Xem ra vận may của ngươi cũng không tệ.”
Vương Đôn cười ha ha, y nhanh chân đi đến bên cạnh Mạnh Hành, xin lỗi một tiếng rồi đỉnh đạc ngồi xuống: “Còn không phải vậy à! Nhiều lần ta cho rằng mình phải về chầu ông vải rồi, kết quả cuối cùng đều may mắn trốn khỏi quỷ môn quan, chắc hẳn Diêm Vương gia cũng hận ta nghiến răng nghiến lợi nhỉ?”
“Ngươi còn quen biết với biểu muội của ta.” Mạnh Hành nói.
“Ca ca của Khanh Khanh cùng tham quân với ta, đó là giao tình rất lâu rồi!” Vương Đôn vỗ ngực nói: “Sau khi ta rời khỏi Giang Lăng thì vẫn luôn lo lắng cho muội ấy, khoảng thời gian trước mới biết được muội ấy tìm tới nương tựa Mạnh phủ, đã dọa cho ta giật mình! Tuy mọi người biết mẫu thân của huynh muội bọn họ mang họ Mạnh nhưng ai mà biết lại là Mạnh phủ ở Biện Kinh chứ! Có điều Khanh Khanh ở Mạnh phủ, ta cũng có thể yên tâm hơn không ít.”
“Trong lúc muội ấy lẻ loi một mình, làm phiền các ngươi chăm sóc rồi.”
Vương Đôn giống như có chút xấu hổ mà cười hì hì hai tiếng, gãi sau gáy mình lắp bắp: “Lời này của Đại tướng quân khách sáo rồi, ta và Khanh Khanh quen biết nhiều năm như vậy, ta nhìn muội ấy lớn lên giống như muội muội của ta vậy, đương nhiên phải chăm sóc thật tốt rồi.”
Lúc Vương Đôn không cười, bởi vì vết sẹo dữ tợn kia mà trông khá là hung thần ác sát; nhưng khi y cười ha ha hào sảng thì trông rất thẳng tính.
Nếu không phải tính ngay thẳng trời sinh thì chính là ngay cả ngốc nghếch cũng giả vờ giống người khác.
Mạnh Hành chậm rãi nói: “Chuyện muội ấy chuẩn bị đến Ngụy gia, hẳn là cũng đã nói với người rồi.”
Vừa nói xong, quả nhiên nụ cười của Vương Đôn hơi cứng lại.