Thuyền hoa chia làm hai tầng, phần lớn người bây giờ đều tụ tập ở tầng một, đa số là nam nữ trẻ tuổi, trong tay người người gần như đều ôm đàn.
Thịnh Khanh Khanh liếc mắt nhìn sang liền nhìn thấy không ít gương mặt quen mà đã có một khoảng thời gian không gặp, Mạnh lục cô nương trước đó vừa mới leo lên thuyền hoa cũng ở trong đó cười nói với mấy người.
Thịnh Khanh Khanh chỉ coi như không nhìn thấy Mạnh lục cô nương, sau khi giao đàn cho thị nữ đeo vào thì có người đến mời mọi người lên lầu hai.
“Một lát nữa luận đàn được tiến hành ở lầu hai.” Tiểu cô nương nhỏ giọng giải thích với Thịnh Khanh Khanh: “Thịnh tỷ tỷ đi ngồi trước đi, một lát nữa ta đến ngay.”
Nàng ấy nói xong thì nhấc váy lên vội vàng đi vòng ra sau.
Thịnh Khanh Khanh đưa mắt nhìn nàng ấy rời đi rồi mới đi cuối đám người chậm rãi lên lầu hai.
Thị nữ trông coi ở lối vào tầng hai nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh thì quay đầu chỉ một vị trí ở hàng đầu cho nàng.
Đó là một cái bàn dài hai người, ở phía sau sắp xếp đầy chỗ ngồi nhưng vẫn không có ai ngồi.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Thiếp mời của Văn phu nhân chia ra đủ loại khác biệt, bàn dài ở vị trí cao nhất hoặc là cho văn nhân nhã sĩ có chỗ nghiên cứu thành tựu trên cầm đạo, hoặc là cho quý tộc thế gia có địa vị tôn quý, người giống như Mạnh lục cô nương thì ngồi ở bàn hàng thứ hai.
Mạnh lục cô nương vốn đã rất hài lòng với chỗ ngồi của mình, sau khi nàng ta ngồi xuống thì lấy đàn ra, cẩn thận kiểm tra một phen, nhẹ nhàng gảy dây đàn nghe âm hưởng, bảo đảm không xảy ra sai sót.
Còn chưa điều chỉnh xong thì đồng bạn bên cạnh nàng ta liền thò người tới nhỏ giọng nói với nàng ta: “Vị cô nương vừa ngồi xuống phía trước… muội mau nhìn xem, có phải là ta nhận nhầm rồi không?”
Mạnh lục cô nương hững hờ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, suýt nữa rơi mất cằm — người ngồi ở hàng thứ nhất phía trước bên trái nàng ta cách đó không xe, không phải là Thịnh Khanh Khanh vừa rồi ngay cả thiếp mời cũng không có, không lên được thuyền hoa hay sao?
“Đó là biểu… biểu tỷ của ta.” Mạnh lục cô nương nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt thu hồi lại biểu cảm kinh ngạc của mình.
“Không biết nàng ấy đi lên thế nào?” Đồng bạn nói thầm.
Mạnh lục cô nương dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, nhận ra Thịnh Khanh Khanh hai tay trống trơn ngồi ở hàng đầu đã khiến cho không ít người chú ý tới, sau khi suy nghĩ một lát, nàng ta bèn đứng dậy đi vòng tới bên cạnh bàn Thịnh Khanh Khanh, ra vẻ kinh ngạc: “Biểu tỷ?”
Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn thấy Mạnh lục cô nương đã ngồi quỳ chân bên cạnh bàn thì cũng không kinh ngạc, nàng cong mặt mày lên chào hỏi nàng ta: “Lục cô nương.”
Mạnh lục cô nương căng thẳng nhìn xung quanh một vòng rồi nhỏ giọng hỏi: “Không phải tỷ không có thiếp mời sao? Sao lên đây được? Không bị người ta phát hiện ra chứ?”
Mặc dù tầng hai lớn nhưng người lại không ít, giữa các bàn chỉ có chút khoảng cách như vậy, giọng nói của nàng ta có nhỏ hơn nữa cuối cùng cũng tuyền đến tai của những người gần đó.
“Lục cô nương không cần lo lắng cho ta, nhanh đi chuẩn bị từ khúc của mình đi.” Thịnh Khanh Khanh nói.
Nhưng mà Thịnh Khanh Khanh càng nói như vậy, Mạnh lục cô nương càng cảm thấy nàng đang chột dạ muốn bảo mình nhanh chóng rời đi, tránh cho người bên cạnh liếc mắt nhìn.
Thế là Mạnh lục cô nương kéo lấy tay áo Thịnh Khanh Khanh, lộ ra vẻ lo lắng: “Nếu như Văn phu nhân phát hiện ra sẽ không tốt, ta không biết làm sao biểu tỷ không dùng thiếp mời mà đi lên được, nhưng mà vẫn nhanh quay về đi.”
“Ta có thể lên được đương nhiên là có người dẫn đi.”
Mạnh lục cô nương đâu có tin: “Không phải vừa rồi ta đã hỏi trước mặt tỷ rồi sao? Một tấm thiếp mời chỉ có thể để một người lên thuyền thôi!”
Cảm xúc nàng ta vừa kích động, giọng nói cũng lên cao thêm một chút, dẫn tới sự chú ý của không ít người.
Thịnh Khanh Khanh biết tâm tư của Mạnh lục cô nương, đoán được là nàng ta muốn làm mình mất mặt cho nên cũng không có tâm tình giải thích rõ ràng với nàng ta là mình lên thuyền thế nào, chỉ cười nói tiếp: “Văn phu nhân sắp tới rồi, lục cô nương nên ngồi xuống đi.”
Mạnh lục cô nương liên tục lắc đầu: “Vậy thì ít nhất tỷ cũng ngồi ở những chỗ khác đi, đây không phải là chỗ ai cũng có thể ngồi được. Tỷ mới đến không biết quy tắc, ở Mạnh phủ thì không sao, ở bên ngoài sẽ bị người ta chê cười.”
Thấy vẻ mặt nàng ta lo lắng nhưng từng câu từng chữ đều không có ý tốt, Thịnh Khanh Khanh không thể nhịn được mà cười cười: “Lục cô nương, ở đây nhiều người tài giỏi, cô nương cũng đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm lỡ tâm cảnh đánh đàn vào một lúc nữa của mình.”
Mạnh lục cô nương nghẹn họng, đang lúc chờ nói tiếp thì một nhóm thị nữ chậm rãi đi ra từ phía sau tầng hai của thuyền hoa, phía sau bọn họ là một phụ nhân trẻ tuổi ôm hộp đàn.
Lúc phụ nhân đi ra, tất cả mọi người đàn ngồi nhao nhao đứng dậy, nét mặt tươi cười nghênh đón bà ấy.
Thịnh Khanh Khanh cũng đứng dậy theo, thuận thế ung dung thản nhiên bỏ rơi Mạnh lục cô nương còn đang túm tay áo của mình.
Văn phu nhân đi xuyên qua giữa dãy bàn dài chia làm hai bên trái phải, nhìn không chớp mắt mà đi đến sau cái bàn ở trên cùng, sau khi nhẹ nhàng để hộp đàn xuống thì mới thản nhiên nói: “Mời chư vị ngồi xuống đi.”
Đợi sau khi mọi người đều dồn dập ngồi trở lại vị trí, Mạnh lục cô nương vẫn ngồi xổm bên cạnh bàn kiền có vẻ khá là nổi bật.
Thịnh Khanh Khanh lẳng lặng nhìn Mạnh lục cô nương lù lù bất động, cũng không biết nên nói nàng ta thông minh quá mức hay là vẫn chưa đủ thông minh nữa.
Cho dù thật sự có thể đuổi nàng xuống thì đối với Mạnh lục cô nương rốt cuộc có chỗ tốt gì chứ?
Chẳng lẽ thực sự sẽ có người cảm thấy nàng ta là một cô nương thiện lương suy nghĩ thay biểu tỷ?
Không thể chứ.
“Chuyện gì mà còn không vào chỗ ngồi?” Văn phu nhân hỏi.
Mạnh lục cô nương do dự ngập ngừng nhìn Thịnh Khanh Khanh rồi lại nhìn Văn phu nhân, dáng vẻ chịu sự khiển trách của lương tâm sâu sắc, sau đó quyết định quay đầu nhìn về phía Văn phu nhân hành lễ, nói: “Phu nhân, biểu tỷ nhà ta ngồi sai vị trí, là Mạnh phủ thất lễ rồi.”
Văn phu nhân dời mắt qua nhìn bàn của Thịnh Khanh Khanh, mắt không gợn sóng: “Bàn đặt ở đó, đương nhiên là để người ta ngồi.”
Mạnh lục cô nương: “...” Nàng ta ngạc nhiên chớp mắt, không hiểu lại nhìn Thịnh Khanh Khanh một cái.
— Thật ra Mạnh lục cô nương nghĩ cũng không sai.
Trên tầng hai của thuyền hoa lớn như thế, hàng đầu có tổng cộng tám chiếc bàn, phía sau bảy cái bàn còn lại đều là cầm sư có mặt mũi, còn có một hoàng thất, một Thịnh Khanh Khanh không có danh tiếng gì ngồi song song với bọn họ, đương nhiên là khiến cho người ta khó hiểu rồi.
Chỉ có điều không hiểu thì không hiểu, không có ai sẽ thật sự tiến lên truy hỏi Thịnh Khanh Khanh rốt cuộc là người thế nào.
Dù sao cũng chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm một hai khắc đồng hồ là tự nhiên sẽ biết thôi.
Mạnh Sính Đình khoan thai tới chậm lúc này mới lặng lẽ lên thuyền, nàng vội vàng tạm biệt với thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh, lúc đang muốn đi vào chỗ ngồi của mình, quay qua thì đã nhìn thấy Mạnh lục cô nương ở phía trước không biết đang làm gì, nàng liền khẽ gọi: “Sao lục muội muội còn đứng đấy?”
Mạnh lục cô nương xoay mặt qua, trên mặt còn có chút uất ức: “Nhị tỷ tỷ, ta…”
Tâm tư Mạnh Sính Đình nhanh nhẹn, liếc mắt nhìn qua là đoán được chuyện gì xảy ra, nàng không khỏi nhíu mày: “Được rồi, nhanh ngồi xuống đi, Văn phu nhân đang chờ đấy.”
Mạnh lục cô nương đỏ mắt quay đầu, lắp bắp mà lại nhìn Thịnh Khanh Khanh một cái, giống như là rất thất vọng uất ức vì nàng không nhận ý tốt của nàng ta, chậm rãi đi về phía vị trí của mình.
Đúng lúc này lại có người mở miệng: “Thiếp mời của Văn phu nhân ngàn vàng khó cầu, chúng ta cũng đều lấy việc có thể cầm được một tấm thiếp mời làm vinh quang, nhưng lại không biết vì sao có người có thể không cần thiếp mời mà đã lên thuyền hoa?”
Trong lòng Mạnh lục cô nương vui mừng: Nàng ta diễn nửa ngày chính là chờ có người có thể đứng cùng nàng ta thảo phạt Thịnh Khanh Khanh đấy.
Dù sao nàng ta làm biểu muội của Thịnh Khanh Khanh cũng không tiện tùy ý mở miệng chỉ trích đối phương, chỉ có thể ám chỉ đủ kiểu để khơi gợi sự bất mãn của người ngoài.
Mạnh Sính Đình ngồi xuống vị trí của mình, đúng lúc ở sau lưng Thịnh Khanh Khanh, nàng nhìn người phát biểu một cái, nhận ra là một người chơi chung không tệ với Mạnh lục cô nương thì rũ mắt xuống không nói nhiều lời nữa.
Văn phu nhân bị người ta nghi ngờ ngay trước mặt cũng không tức giận, bà gật đầu với Thịnh Khanh Khanh: “Con tự nói.”
“Vâng.” Sau khi Thịnh Khanh Khanh gật đầu thì cười nói: “Hôm nay chư vị đến, bên cạnh cũng mang theo thị nữ hay là cầm đồng đúng không? Hôm nay ta cũng đi theo người ta đến đây như vậy.”
Trong lòng Mạnh lục cô nương đều sắp bị lời nói bịa đặt vụng về này của Thịnh Khanh Khanh chọc cười rồi.
Người chất vấn đương nhiên không tin, lúc đang muốn một lần nữa đặt câu hỏi thì ở tầng một lại có người vội vàng hấp tấp chạy tới, tiếng bước chân lạch cạch khá là gấp rút: “Thịnh tỷ tỷ — ôi chao, ta đến muộn rồi?”
Một tiếng gọi này vang lên, ánh mắt của đám người vốn đang xem náo nhiệt cũng đều chuyển về phía bên kia.
Tiểu cô nương mặt tròn vừa mới thay một bộ quần áo, nàng ấy không nhìn ánh mắt chăm chú của đám người mà đi thẳng về phía Thịnh Khanh Khanh, chen chúc ngồi xuống bên cạnh nàng, nghịch ngợm thè lưỡi.
Một thị nữ đi theo sát phía sau, mở hộp đàn của tiểu cô nương, lấy đàn ra để lên bàn.
— Cái bàn chỉ còn một chỗ trống này cuối cùng cũng được lấp kín rồi.
Mạnh lục cô nương mịt mờ đánh giá tiểu cô nương ngồi bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, đưa một ánh mắt nghi hoặc về phía đồng bạn của mình, nhận được sự đáp lại và cái lắc đầu mờ mịt giống vậy của đồng bạn.
Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên trong giới thế gia ở Biện Kinh nhưng không quen mặt cô nương này.
Sau khi vuốt tay áo ngồi xuống, tiểu cô nương mới ngẩng đầu hỏi Văn phu nhân: “Vẫn chưa bắt đầu sao?”
Văn phu nhân lắc đầu bất đắc dĩ: “Sao con có thể không đưa thiếp mời cho người ta mà đã đưa người ta lên thuyền hoa rồi?”
Tiểu cô nương chớp mắt mấy cái, lại ôi chao một tiếng: “Không phải chỉ là chuyện một tấm thiếp mời thôi sao, con quên mất.” Nàng ấy làm nũng nói: “Người cho con thêm một tấm thiếp mời nữa là được.”
Mạnh lục cô nương không nhịn được mở miệng nói: “Thiếp mời quý giá như vậy, há lại muốn lấy là có thể lấy được?”
Tiểu cô nương khó hiểu quay đầu nhìn nàng ta một cái, nói: “Ta muốn cho Thịnh tỷ tỷ thiếp mời, mắc mớ gì tới ngươi chứ?”
Mạnh lục cô nương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mê mang xin giúp đỡ nhìn về phía Văn phu nhân ở chỗ ngồi.
Văn phu nhân luôn có vẻ bình tĩnh cũng có chút bó tay hết cách nhưng phản ứng của bà lại nằm ngoài dự kiến của đám người.
“Lấy một tấm thiếp mời tới đây.” Bà nói với thị nữ.
Một thị nữ mặc trang phục khác biệt lập tức lấy ra một tấm thiếp mời viền vàng, tiến lên đưa tới tay tiểu cô nương.
Tiểu cô nương cầm thiếp mời, chuyển tay giao cho Thịnh Khanh Khanh sau đó cười hì hì nói: “Tạ ơn sư phụ.”
Nàng ấy nói xong còn đặc biệt quay đầu nhướng mày cười với Mạnh lục cô nương, rõ ràng là đang gây hấn.
Hai chữ “sư phụ” vừa được nói ra, mọi người trên thuyền nhất thời xôn xao.
Tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe nói Văn phu nhân nhận đồ đệ nhưng ai mà biết lại là thật, hơn nữa còn là tiểu cô nương có tính cách nhanh nhẹn như vậy?
Mạnh lục cô nương suýt nữa cho rằng tai mình có vấn đề — tiểu nha đầu không biết từ đâu xuất hiện, ngay cả quy tắc cũng không biết lại là đệ tử mà Văn phu nhân thu nhận?
Vậy vừa rồi nàng ta nhảy nhót tưng bừng nửa ngày, sắp đặt bẫy lại kích động người khác muốn gây phiền phức cho Thịnh Khanh Khanh chẳng phải đều là tự vả mặt mình sao?
Nàng ta nghĩ tới đây thì không khỏi nhìn biểu cảm của Thịnh Khanh Khanh nhiều thêm một chút, lại thấy trên mặt Thịnh Khanh Khanh hoàn toàn không có vẻ kinh ngạc, rõ ràng là đã sớm biết thân phận của đối phương.
— Nhưng Thịnh Khanh Khanh chính là không nói, không phải là muốn thấy nàng ta xấu mặt hay sao?
Mạnh lục cô nương hận đến nghiến răng, chỉ cảm thấy sự dốc sức vừa rồi của mình không đáng một đồng, trên mặt nóng hổi, cúi đầu nhìn đàn không nói.
Mạnh Sính Đình nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mạnh lục cô nương, lại lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.
Chuyện đánh đàn này, nói khó thì mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng biết một chút. Nói không khó ấy, người có thể thật sự nhảy vào “trong ngành” lại thực sự không nhiều.
Cho dù là người có tài đánh đàn, muốn tấu lên khúc lay động lòng người cũng không dễ dàng, tâm tình lúc đàn tấu khá là quan trọng.
Ví dụ như tâm tình lúc này của Mạnh lục cô nương, sợ là sẽ rất khó đàn ra cao sơn lưu thủy* gì đó.
*Cao sơn lưu thủy: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: "Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!"
Sóng gió nho nhỏ tiêu tan rất nhanh dưới sự áp chế của Văn phu nhân, người trước đó cùng gây khó dễ theo Mạnh lục cô nương cũng ngồi trở lại không lên tiếng nữa.
Trong sự chờ đợi yên tĩnh, Văn phu nhân chậm rãi mở miệng nói: “Đây là đồ nhi đầu tiên của ta, Văn Nhân, ngang bướng không hiểu chuyện, chư vị thông cảm nhiều hơn.”
Họ Văn này lại khiến đám người chú ý thêm một phần.
Văn Nhân dẩu miệng lên bất mãn làm mặt quỷ với Văn phu nhân.
“Con còn như vậy nữa, ta sẽ về nói cho mẹ con biết.” Văn phu nhân không thay đổi sắc mặt nói.
Sắc mặt Văn Nhân trắng bệch, nàng ấy trốn sau lưng Thịnh Khanh Khanh.
Ánh mắt của Văn phu nhân khó tránh khỏi va vào Thịnh Khanh Khanh trong chốc lát, hai người hơi gật đầu rồi tự mình dời ánh mắt đi.
Chờ lúc tiếng đàn bắt đầu vang lên, Văn Nhân mới lặng lẽ nhô đầu ra phía sau Thịnh Khanh Khanh, nhỏ giọng nói: “Thịnh tỷ tỷ, đánh đàn chơi không?”
Thịnh Khanh Khanh quét mắt nhìn chiếc đàn mà liếc mắt cũng biết giá trị liên thành ở trước mặt, lắc đầu: “Ta không biết chơi, cẩn thận bị ta làm hỏng mất.”
“Nào có dễ hỏng như vậy.” Văn Nhân cười híp mắt ngồi vào trước đàn, nàng ấy bày tư thế xong thì quay đầu nói: “Thịnh tỷ tỷ muốn nghe cái gì, ta đàn cho tỷ nghe.”
Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Đàn bài muội nắm chắc nhất là được.”
Văn Nhân ngửa mặt lên xoắn xuýt trong chốc lát, giống như đó là một vấn đề nan giải gì vậy.
Sau một hồi khá lâu, nàng ấy mới quyết định được chủ ý, cúi đầu nhẹ nhàng chạm ngón tay vào dây đàn, vẻ mặt hoạt bát nhanh nhẹn trở nên trầm tĩnh trong một hơi thở.
Dây đàn bị đầu ngón tay nàng ấy gảy lên cái đầu tiên liền có người ngồi ở hàng thứ nhất quay đầu nhìn qua, lẩm bẩm nói: “Đàn này chước* thật là khéo.”
*Chước đàn: Đề cập đến nghề thủ công của nhạc cụ dân tộc Trung Quốc là cổ cầm.
Cho dù Thịnh Khanh Khanh là một người ngoài nghề, sau khi nghe một đoạn ngắn cũng phân biệt được âm sắc tiếng đàn trong tay Văn Nhân trong trẻo âm tai, không có một chút tạp âm nào, giữa sự k1ch th1ch liên tục không có chút ý trở ngại ngập ngừng nào, ấm áp dễ chịu giống như nước chảy.
Lúc Văn Nhân vừa mới bắt đầu diễn tấu, tầng hai còn có không ít người đang tùy ý gảy đàn tìm kiếm xúc cảm, điều chỉnh trạng thái, nhưng sau khi nàng ấy bắt đầu đàn tấu được một lúc thì mọi người đều không nhịn được mà ngừng lại chuyên chú lắng nghe.
Thịnh Khanh Khanh ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy rõ ràng chính xác hơn người khác.
Ngày thường Văn Nhân ngây thơ hoạt bát không tim không phổi, hai tay vừa đặt lên đàn lại như biến thành người khác trong nháy mắt — nói chung thiên phú hơn người chính là ý như vậy.
Cũng khó trách nghe nói Văn phu nhân nhiều năm chưa từng có ý nhận đồ đệ cũng có nhiều sự ưu ái đối với nàng ấy, tự tay chỉ dẫn.
Sau một khúc tấu, cuối cùng cũng không có ai bởi vì Văn Nhân nhỏ tuổi mà dám xem thường nàng ấy nữa.
Thịnh Khanh Khanh là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng, sau đó chính là sự hòa cùng của mọi người.
Văn Nhân giống như là ngượng ngùng cọ đến bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, đỏ mặt nói: “Thịnh tỷ tỷ cảm thấy hay là được, ta cảm thấy đây là một bài nhạc giống tỷ nhất.”
Mạnh Sính Đình ở phía sau hai người nói chen vào: “Quả thật giống. Mỹ nhân phối với danh khúc, cũng may muội là cô nương, nếu không thì đây chính là tỏ tình rồi.”
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc quay đầu nhìn Mạnh Sính Đình: “Nhị tỷ tỷ vừa rồi đến trễ một lúc, hình như thu hoạch được không ít nhỉ?”
Lần này người đỏ mặt trở thành Mạnh Sính Đình.
Mạnh lục cô nương rõ ràng là người của Mạnh phủ lại hoàn toàn không chen vào được đoạn đối thoại vui vẻ hòa thuận này, sắc mặt không khỏi khó chịu cúi đầu, liên tục gảy dây đàn hai cái.
— Cầm nghệ của Mạnh Sính Đình kém nàng ta, Thịnh Khanh Khanh càng hoàn toàn không biết đánh đàn gì cả, cho dù không bằng Văn Nhân nhưng Mạnh lục cô nương tin tưởng hôm nay mình vẫn có thể gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.
Nàng ta nghĩ như vậy, cúi đầu nghiêm túc điều chỉnh dây đàn, chờ mọi người đều chuẩn bị xong, khi Văn phu nhân hỏi ai muốn tấu khúc thì Mạnh lục cô nương là người đầu tiên đứng dậy tự đề nghị: “Văn phu nhân, ta bêu xấu trước.”
Vặn phu nhân nhìn Mạnh lục cô nương một cái, gật đầu với nàng ta.
Mạnh lục cô nương hít sâu một hơi, ngồi trở lại đồng thời bài trừ hết tạp niệm trong lòng, tấu một khúc.
Mặc dù Thịnh Khanh Khanh không nghe ra được đối phương đàn khúc gì, nhưng chỉ nghe ý cảnh thôi cũng có thể hiểu được đại khái — căn nhà cầu nhỏ nước chảy, niềm vui điền viên rời xa phố phường và phiền nhiễu.
Nếu không phải có Văn Nhân cướp đi danh tiếng trước, Thịnh Khanh Khanh cảm thấy khúc nhạc này của Mạnh lục cô nương cũng có thể thu hoạch được sự reo hò khen hay của cả sảnh đường.
Mạnh Sính Đình nói tài đánh đàn của Mạnh lục cô nương tốt nhất Mạnh phủ, xem ra quả thật là như thế.
Chờ Mạnh lục cô nương tấu xong một khúc, khi đám người lễ phép khen thưởng thì Văn Nhân lại ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Thịnh Khanh Khanh: “Tâm tình và trình độ của nàng ta hơi thiếu một chút, còn không bằng đàn mấy khúc nhạc phú quý đâu.”
Thịnh Khanh Khanh làm người ngoài nghề không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng thấy có cái lý như thế — Người ngày ngày muốn đấu đá hục hặc, làm sao có thể diễn dịch ra được khúc đàn quy ẩn điền viên chứ.
Mạnh lục cô nương được đám người đồng thanh khen thưởng, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, nàng ta hành lễ với Văn phu nhân một cái, nói: “Xin phu nhân chỉ giáo.”
Văn phu nhân nhíu mày không lên tiếng một lúc, hồi lâu sau, bà ấy mới nhẹ nhàng lướt qua đàn của mình, nói: “Ngươi chọn sai khúc rồi.”
Sắc mặt Mạnh lục cô nương xanh lét.
Nàng ta đã nghe ngóng, rõ ràng bài này là một trong những khúc nhạc phổ mà Văn phu nhân thích nhất, sao lại chọn sai được?
“Từ khúc này ta tấu thì được, ngươi vẫn chưa hiểu.” Văn phu nhân nói thẳng, vô cùng tùy ý tấu một đoạn nhạc tương đồng trên đàn của mình, sau đó nói: “Lần sau đừng bỏ qua những gì phù hợp, chọn thứ mình thích và am hiểu là được.”
Có lời bình luận trước đó của Văn Nhân, Thịnh Khanh Khanh thế mà thật sự phân biệt ra được sự khác biệt khá là nhỏ bé trong phần diễn tấu của Mạnh lục cô nương và Văn phu nhân.
— Giống như một mỹ nhân rõ ràng là có tướng mạo xinh đẹp mị hoặc mà nhất định phải mặc quần áo màu trắng phiêu bồng như tiên, đương nhiên sẽ có vẻ không thích hợp cho lắm.
Sau khi Mạnh lục cô nương mang sắc mặt trắng bệch tạ ơn chỉ điểm thì cứng đờ ngồi xuống lại, đồng bạn bên cạnh bắt chuyện với nàng ta hai lần, nàng ta đều giống như không nghe thấy.
Sau Mạnh lục cô nương lại có không ít người dũng cảm nhao nhao hiến khúc để thu hoạch lời bình luận của Văn phu nhân, một tới hai lui đã mất hơn một canh giờ.
Đợi đến cuối cùng, Văn phu nhân lại gọi tên Văn Nhân, bảo nàng ấy tấu thêm một khúc nữa.
Đây cũng chính là xuất hiện một cách chính thức do sư phụ giới thiệu.
Thịnh Khanh Khanh cố ý xê dịch sang bên cạnh, sợ quấy nhiễu đến động tác của Văn Nhân.
Mà lần này, Văn Nhân chọn một khúc đàn sống động vui vẻ, giống như một đàn bướm vỗ cánh lên xuống trên không trung, các thiếu nữ thì cầm vợt cười đùa bắt bướm ở phía sau, người vô ưu vô lo nghe khúc nhạc cũng không tự chủ được mà cười một tiếng.
Thịnh Khanh Khanh lắng nghe, thầm nghĩ đây có lẽ chính là khúc nhạc hợp với tuổi của Văn Nhân nhất, do nàng ấy tấu thì càng đặc sắc.
Chờ sau khi khúc nhạc này dừng lại, Văn phu nhân cũng hài lòng mà gật đầu.
Văn Nhân càng kiêu ngạo đi đến bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, xin nàng vài câu khích lệ dễ nghe mới thỏa mãn.
Mắt thấy hội đàn sắp phải kết thúc, lại có người đột nhiên ung dung nói: “Thịnh cô nương đến cũng đến rồi, không phải cũng nên tham gia náo nhiệt mà đàn một khúc sao?”
Thịnh Khanh Khanh đang giúp Văn Nhân chỉnh lại trâm cài bên mai suýt nữa rơi xuống trên đầu nàng ấy, nghe vậy thì quay mặt nhìn sang, lại chỉ thấy được một khuôn mặt xa lạ chưa từng gặp mặt.
Người lên tiếng là một người trẻ hai mươi tuổi, đang không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Thấy Thịnh Khanh Khanh quay đầu, gã giả mù sa mưa cười nói: “Mọi người ở đây tuy tài đánh đàn có cao có thấp, nhưng hôm này ngồi trên thuyền hoa này cũng đã là một loại vinh dự. Thịnh cô nương nếu đã làm khách, tay cầm thiệp mời thì không nên giấu vụng không lộ chứ?”
Thịnh Khanh Khanh còn chưa lên tiếng thì Văn Nhân đã bất mãn trước: “Trên thiếp mời biết là hội bạn đàn, khi nào thì nói mọi người nhất định phải đàn một khúc mới được? Nếu như ngươi muốn gọi người đàn nhạc thì ngươi đến nhầm chỗ rồi!”
Sắc mặt của người trẻ tuổi không đổi: “Văn cô nương hiểu lầm rồi, ta không có ý bất kính. Chỉ là nếu đã là hội bạn đàn… chẳng lẽ Thịnh cô nương không xem chúng ta là bạn mà xem là người diễn tấu thay nàng ta?”
“ — Ngươi!” Văn Nhân tức giận ngồi thẳng người dậy: “Ngươi là ai? Sao lại ăn nói khó nghe như vậy?”
Mạnh lục cô nương nhanh chóng liếc mắt nhìn người lên tiếng kia, mặc dù không nhận ra đối phương nhưng cũng không ngại bỏ đá xuống giếng vào lúc này: “Biểu tỷ cứ tùy ý đàn một khúc đi, tránh cho người này chửi bới tỷ trước mặt mọi người.”
Lúc nói chuyện, trong mắt nàng ta theo một cách tự nhiên mà để ý một chút ý cười trên nỗi đau của người khác chưa được giấu kỹ.
Thịnh Khanh Khanh không biết đánh đàn, đây là chuyện mà người Mạnh phủ đều biết.
Với cái hoàn cảnh gia đình đó của Thịnh gia, còn sống đã là quá sức rồi, lấy đâu ra an nhàn thoải mái mà học đàn?
Huống chi vừa rồi Thịnh Khanh Khanh đã tự mình nói với Văn Nhân là nàng không biết, lúc này Mạnh lục cô nương ngược lại vui sướng tâng bốc nàng, trèo càng cao, một lát nữa Thịnh Khanh Khanh sẽ càng không xuống đài được.
Đồng bạn của Mạnh lục cô nương mang sắc mặt kỳ quái nhìn nàng ta, quay đầu không để ý tới Mạnh lục cô nương hôm nay hành động rất kỳ lạ.
— Mặc dù bình thường nàng ta hơi nhiều tâm cơ nhưng cũng không phải ai ai cũng nhìn ra được, vậy thì cũng thôi.
Kết quả hôm nay bị người ta kích thích một cái, đột nhiên để lộ lòng dạ ra ngoài như vậy, là sợ người khác không nhìn thấu được ý đồ của nàng ta à?
Đồng bạn cân nhắc trong lòng một phen, quyết định sau này không cần quen thân với đồng bạn là Mạnh lục cô nương này nữa, tránh cho bị liên lụy mình cũng bị làm xấu thanh danh.
Sau khi Mạnh lục cô nương mở miệng khích lệ Thịnh Khanh Khanh, lại có rải rác mấy người khác biểu thị sự bất mãn, trong lúc nhất thời có vẻ Thịnh Khanh Khanh có chút mất mặt.
Văn Nhân giậm chân nói: “Ta đàn giúp Thịnh tỷ tỷ!”
Vào lúc này Thịnh Khanh Khanh lại quay đầu nhìn thoáng qua Văn phu nhân trên chỗ ngồi không nói tiếng nào, nhìn thấy vị cầm sư đệ nhất Đại Khánh này đang lẳng lặng nhìn mình, nàng liền đoán được tâm tư của đối phương.
Sự yêu thích của Văn Nhân đối với Thịnh Khanh Khanh lộ rõ ra trên mặt, Văn phu nhân làm trưởng bối và sư phụ, cũng nên dốc lòng lo lắng xem vãn bối có kết bạn nhầm hay không.
Văn Nhân còn nhỏ hơn Thịnh Khanh Khanh mấy tuổi, đương nhiên Thịnh Khanh Khanh sẽ không để nàng ấy ra mặt thay mình.
Nàng đưa tay vu0t ve đàn của Văn Nhân, cười nói: “Ta không sợ chư vị giễu cợt, đàn quả thật ta không biết. Những khúc thiên hoa loạn trụy của các vị vừa rồi, tên của một khúc ta cũng không nghe ra được nhưng cũng có thể nghe đến như si như say, nghĩ đến đàn vốn là sang hèn cùng hưởng, có lẽ chư vị đồng ý với lời này.”
Văn Nhân yên tĩnh trở lại, quay đầu dùng đôi mắt tròn vo bất an nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh.
“Lúc đầu ta chỉ muốn làm người nghe, không muốn chọc cho người ta chê cười trước mặt các vị, nhưng vị công tử này làm khó dễ một cô nương nhỏ hơn công tử mười tuổi khiến người ta khinh thường.” Thịnh Khanh Khanh giương mắt nói: “Ta biết, cũng chỉ biết một bài, là do mẫu thân của ta dạy cho ta, hôm nay nhắm mắt bêu xấu vậy.”
Ánh mắt Văn Nhân sáng lên, lập tức lùi về sau nhường chỗ: “Thịnh tỷ tỷ cứ việc dùng đàn của ta!”
Thịnh Khanh Khanh nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi vào trước đàn, thuận theo sự dạy bảo của mẫu thân trong trí nhớ mà thử tấu mấy âm.
Chỉ cần là người biết đàn một chút đều có thể nhìn ra được động tác tay của nàng không được tính là lưu loát, nhưng động tác cũng không hề kém người mới nhập môn.
Văn phu nhân đột nhiên nhíu mày hơi nghiêng người về phía trước, nghe ra được điều gì đó từ trong khúc nhạc dạo vỡ vụn.
Mạnh lục cô nương cong khóe miệng lên, đã chuẩn bị sẵn sàng dạt dào chờ mong Thịnh Khanh Khanh mất mặt.
— Chỉ biết một bài? Vậy thì khác gì người mới học?
Thịnh Khanh Khanh thử âm một lúc rồi cùng đặt hai tay lên, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tấu đàn theo cầm phổ.
Văn Nhân ở một bên còn căng thẳng hơn cả Thịnh Khanh Khanh, bóp chặt ngón tay thành nắm đấm đặt trên đầu gối lắng nghe.
Một đoạn diễn tấu ngắn trước đó có vẻ không lưu loát lắm, thậm chí thỉnh thoảng còn đứt quãng, người ta nghe được không biết nên khóc hay cười.
Nhưng mà trong chớp mắt, Thịnh Khanh Khanh tựa như đã tìm về được sự thuần thục từ trong trí nhớ, động tác gảy dây đàn càng ngày càng khéo léo trôi chảy, cả khúc nhạc cũng giống như bức tranh chậm rãi mở ra xuất hiện trước mặt mọi người.
Khác với người khác, khúc nhạc này vốn không tao nhã, thứ lộ ra chính là sự bi thương mờ mịt khó mà dùng lời diễn tả, giống như một người không có nhà để về phát ra một tiếng than thở khi đi vào đường cùng.
Khúc nhạc này lại rất khó tấu, thế gia trong thành Biện Kinh được nâng niu từ bé, ai sẽ có được sự từng trải như vậy?
Thế mà Thịnh Khanh Khanh lại là người hợp nhất.
Đổi thành ai trên thuyền hoa thì chỉ sợ cũng không đàn ra được sự tinh túy của khúc nhạc như nàng.
Cho nên dù lúc bắt đầu vô cùng không lưu loát, đa số người cũng duy trì nghe đến cuối cùng.
Lúc Thịnh Khanh Khanh tấu khúc nhạc này được một nửa thì Văn phu nhân suýt nữa đánh đổ cái chén bên tay.
Trên thuyền hoa có nhiều người như vậy, Văn phu nhân cũng biết chắc chắn mình là người duy nhất từng nghe qua khúc nhạc này.