• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc một đám người ở trong vườn lê nói chuyện với nhau thì khá là có chừng mực, cho dù trong lòng đôi bên đều biết rõ vì sao hôm nay trùng hợp gặp nhau ở đây, nhưng hôn sự bát tự đều chưa hoàn thành, ngược lại cũng không có ai dám làm càn.

Thịnh Khanh Khanh khéo léo bắt chuyện hàn huyên vài câu với mấy người mà nàng nghe từ Mạnh lão phu nhân, mắt thấy kịch sắp bắt đầu mới mỉm cười tạm biệt người trước mặt, quay về bên cạnh Mạnh Sính Đình.

Mạnh Sính Đình và nàng kết thúc vào thời gian gần như giống nhau, lúc ngồi xuống, thận trọng nâng ly lên mới nhấp một miếng thì nghe Thịnh Khanh Khanh nửa cười nhạo nửa trêu ghẹo hỏi: “Hình như nhị tỷ tỷ có người rất vừa ý?”

Câu nói này của nàng tới đột nhiên, Mạnh Sính Đình không nghĩ tới sẽ bị vạch trần suýt nữa bị sặc trước mặt đông đảo quần chính, nàng mượn tay áo thoáng che giấu sự thất lễ của mình, thở đều đặn lại mới đặt ly xuống, thản nhiên nói: “Ta cho rằng muội bận đến mức không có cách nào phân thân được, xem ra mắt còn cực kỳ tinh.”

Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười, nàng xích lại gần bên cạnh Mạnh Sính Đình, nhỏ giọng nói: “Ta nhìn qua hai lần là đã nhận ra.Nếu nhị tỷ tỷ đã có người yêu mến thì hôm nay cần gì phải đến?”

— Người chưa biết phải chọn ai như nàng thì Mạnh lão phu nhân mới phải để nàng tới gặp mặt, chứ sao Mạnh Sính Đình lại phải lãng phí thời gian như thế này.

Vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy Mạnh Sính Đình đối với những người còn lại đều có thái độ của đóa hoa cao trên núi, duy chỉ có trước khi nói chuyện với thiếu niên nào đó thì nàng ấy hơi có vẻ bất an mà mím môi, sau khi đối phương chủ động vẫy tay, nàng ấy mới ngập ngừng đi tới.

“...” Mạnh Sính Đình im lặng một lát mới nhỏ giọng nói: “Làm sao ta biết được tâm ý của đối phương chứ?”

Thịnh Khanh Khanh mở to mắt, nàng khoa trương hỏi: “Tỷ tỷ tốt của ta, người ta đều ở đây rồi, như vậy vẫn không đủ sao?”

Mạnh Sính Đình nghiêng mặt trừng Thịnh Khanh Khanh một cái, trong mắt tràn đầy sự tức giận ngượng ngùng: “Nhiều người ở chỗ này như vậy, muội bớt ăn nói linh tinh đi.”

Thịnh Khanh Khanh thấy được rồi thì thu tay, nàng nhìn qua toàn trường một vòng, thấy đại đa số người đều nhìn thời gian rồi ngồi xuống chờ mở màn nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mạnh lục cô nương, nàng bèn nói sang chuyện khác: “Lục cô nương vẫn chưa quay lại?”

Mạnh Sính Đình nhìn thoáng qua cửa vào, giọng điệu bình thản: “Không về kịp thì thôi, có hạ nhân đi theo muội ấy, không xảy ra chuyện được đâu.”

Hai người nói đến đây, đào kép mặc đồ hóa trang hoa lệ chạy tới một bên sân khấu kịch chuẩn bị lên sân khấu, người ở dưới sân khấu cũng yên tĩnh trở lại.

Đúng lúc này, ở lối vào truyền đến một tiếng thông báo vang dội: “ — Tam hoàng tử đến!”

— Chỉ từng nghe lời thông truyền trong cung như vậy ở trong kịch văn, ở Sùng Vân lâu cũng làm ra tư thái lớn như vậy?

Thịnh Khanh Khanh nắm chặt ngón tay, theo bản năng quay đầu nhìn về phía lối vào vườn lê.

Cùng thời khắc đó, Mạnh Sính Đình ở bên cạnh nàng thấp giọng nói: “Đứng dậy, bớt nói lại.”

Giọng nói của nàng ấy có chút căng thẳng, nghe như gặp đại địch, khiến Thịnh Khanh Khanh vẫn chưa từng nghe đại danh của vị hoàng tử này cũng theo bản năng mà có chút cảnh giác rồi mới đứng lên.

Tiếng thông truyền ở cửa lớn chính là của một thị vệ, Thịnh Khanh Khanh đi theo sau lưng Mạnh Sính Đình, cúi thấp mặt xuống dùng khóe mắt nhìn lướt qua, trông thấy một đôi giày cực kỳ xa xỉ bước vào từ bên ngoài cửa.

Ngay cả hình thêu tinh xảo lộ ra trên vạt áo người kia dường như cũng được dùng vàng thật và ngọc đẹp chế tạo thành, thật sự là xa hoa không cần thiết.

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh không khỏi nhíu mày lại.

Chiến loạn của Đại Khánh bình ổn mới được mấy năm, nói là làm lại từ đầu cũng không đủ, bản thân Hoàng đế cũng đang chi tiêu dè sẻn để làm gương, sao lại sinh ra tam hoàng tử này mặc vàng mang ngọc như vậy, giống như sợ người khác không biết bộ quần áo này của hắn đắt tiền tới mức nào, chỉ một viên ngọc thôi cũng đã đủ cho gia đình bình thường ăn mười năm?

Nghĩ thì nghĩ, có lời nhắc nhở vừa rồi của Mạnh Sính Đình, Thịnh Khanh Khanh bèn cúi đầu đi theo nàng ấy một đường rời chỗ ngồi hành lễ, phép tắc không tìm ra được một chút sai lầm.

“Vở kịch này, ta không tới muộn chứ?” Tam hoàng tử cười hỏi.

Bên cạnh có người đáp lại: “Điện hạ tới thật đúng lúc, vở kịch này đang sắp mở màn, nhanh mời vào chỗ.”

Thịnh Khanh Khanh nghe ra đó chính là người thiếu niên mà Mạnh Sính Đình vừa ý.

“Được, được.” Tam hoàng tử liên tục trả lời hai tiếng rồi đi về phía trước, thật vừa đúng lúc, lại chọn phương hướng của Mạnh Sính Đình và Thịnh Khanh Khanh.

Chờ lúc đến gần hai người, đôi giày điểm xuyến dạ minh châu trên mũi chân kia lại dừng lại.

“Đây là Mạnh nhị cô nương nhỉ?” Chủ nhân đôi giày cùng một loại thái độ cực kỳ thân thiết, quan tâm quá đáng hỏi: “Đã lâu rồi không gặp, càng ngày càng khuynh quốc khuynh thành.”

Mạnh Sính Đình thấp giọng xưng vâng, cúi người lại lần nữa thỉnh an chào hỏi, thái độ khác với sự đạm mạc kiêu ngạo thường ngày, rất lạnh nhạt câu nệ.

“Vậy vị bên cạnh cô nương thì sao? Hình như là gương mặt lạ chưa từng thấy, cô nương nhà ai?” Tam hoàng tử lại hỏi.

Mạnh Sính Đình dừng lại một chút mới nói: “Bẩm điện hạ, đây là biểu cô nương của Mạnh phủ vài ngày trước đó mới đến, họ Thịnh,”

Ánh mắt hào hứng dạt dào của tam hoàng tử đảo hai vòng trên người Thịnh Khanh Khanh.

Sau đó hắn ta đột nhiên nghiền ngẫm mà nói: “Ngẩng đầu lên xem?”

Thịnh Khanh Khanh cuối cùng cũng hiểu được vì sao nghe thấy tên của tam hoàng tử là Mạnh Sính Đình giống như gặp đại địch, hóa ra vị hoàng tử này có sự chung tình với nữ sắc.

Nghĩ như vậy, trong lòng Thịnh Khanh Khanh lại không sợ hãi, nàng phúc thân với tam hoàng tử nói câu thất lễ rồi, sau đó thoải mái ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta.

Ánh mắt tam hoàng tử gần như giống sinh vật sống nào đó mà li3m láp từ đầu đến chân Thịnh Khanh Khanh một lần, cảm giác đó có thể khiến cho người ta nổi da gà đầy người.

“Nàng tên là gì?” Tam hoàng tử li3m môi một cái.

Thịnh Khanh Khanh bình tĩnh báo tên thật, trong đầu đã nghĩ nên làm như thế nào để ứng phó được với tam hoàng tử trong vườn lê hôm nay.

Nhìn dáng vẻ của vị tam hoàng tử này, có lẽ cũng không làm được chuyện cướp người ngay tại chỗ, dù sao cũng không đến mức trở mặt nhỉ.

“Khanh Khanh thật sự tuyệt sắc, đúng là không lừa ta.” Tam hoàng tử có ý riêng mà nói.

Nghe hắn vừa mở miệng liền trực tiếp gọi khuê danh của mình, Thịnh Khanh Khanh cũng không nhướng mày lấy một cái, nàng nói: “Người th0 tục như ta không biết làm sao có thể đến được tai của tam hoàng tử?”

Tam hoàng tử không quan tâm mà cười cười: “Đương nhiên là có người nói cho ta biết — hôm nay ta sẽ ngồi bên cạnh Khanh Khanh nghe kịch, cũng có thể nói chuyện này chuyện kia, thế nào?”

Thịnh Khanh Khanh đương nhiên là không có cách nào từ chối, nàng nhìn vị trí trống không ở một bên khác của mình, cũng cách xa hai cánh tay.

Chỉ là không thể thiếu việc phải tốn thời gian ứng phó với vị tam hoàng tử này, không nghe kịch được.

“Ta không hiểu kịch văn, cũng không quá hiểu phép tắc, hôm nay là phụng danh ngoại tổ mẫu đến cùng nhị tỷ tỷ nghe náo nhiệt, nếu như điện hạ trông cậy ta nói ra được một hai về vở kịch này thì phải để tam điện hạ thất vọng rồi.” Thịnh Khanh Khanh chậm rãi nói: “Nếu như tam điện hạ không ngại, vậy vườn lê này, ngài đương nhiên ngồi chỗ nào cũng được.”

Trong lời nói vừa nhắc đến Mạnh lão phu nhân vừa mơ hồ nói cấp bậc lễ nghĩa của mình không được đầy đủ, tam hoàng tử lại giống như đều không nghe lọt tai, cười ha ha một tiếng rồi vén bào ngồi xuống chỗ ở một bên khác của Thịnh Khanh Khanh.

Thịnh Khanh Khanh bị ánh sáng tỏa ra trong giây phút hắn vén bào làm cho suýt nữa choáng mắt, thật sự sợ viên ngọc đẹp nào đó trên đó chưa được may chắc, không cẩn thận bay ra ngoài.

“Các ngươi cũng ngồi đi, không phải sắp mở màn rồi à?” Tam hoàng tử cất giọng nói, ánh mắt lại giống như mọc rễ mà lưu luyến trên người Thịnh Khanh Khanh, cảm nhận được chút hài lòng đối với từ ngữ quá lời của Mạnh lục cô nương.

Mặc dù không chiếm được Mạnh Sính Đình, nhưng Thịnh Khanh Khanh này lại càng làm hắn ta muốn đặt vào lòng bàn tay thưởng thức hơn Mạnh Sính Đình.

— Hơn nữa, lấy được Thịnh Khanh Khanh dễ dàng hơn nhiều so với lấy được Mạnh Sính Đình.

Đám người dồn dập đáp vâng ngồi xuống, lúc Mạnh Sính Đình vào chỗ thì có chút không an tâm, nàng lặng lẽ nhìn Thịnh Khanh Khanh một cái.

Thịnh Khanh Khanh không xoay mặt qua, lại rất bình tĩnh đưa tay qua, bóp tay Mạnh Sính Đình một cái.

Lần trước Mạnh Sính Đình bị nàng bóp một cái là ổn định lại, lần này thì không đơn giản như vậy.

Nàng nhìn ánh mắt gần như là trắng trợn của Tam hoàng tử, trong lòng thở dài một hơi, suy nghĩ rằng nếu như thật sự không được thì chỉ có thể lấy Mạnh lão phu nhân ra cứu trận.

Mặc dù tam hoàng tử không phải thứ tốt lành, nhưng hắn chỉ nhận một chức ngồi chơi xơi nước, đối đầu với Mạnh phủ nhiều ít cũng có chút yếu ớt.

Nếu không, tam hoàng tử vì sao không trêu chọc Mạnh Sính Đình nàng, cứ để mắt tới Thịnh Khanh Khanh không có nơi nương tựa?

Nghĩ đến đây, Mạnh Sính Đình theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí của Mạnh lục cô nương ở bên cạnh mình, ánh mắt có chút trầm xuống.

Vở kịch này Thịnh Khanh Khanh không nghe được mấy câu như lần trước, nàng chỉ lo ứng phó với vị tam hoàng tử bên cạnh rõ ràng không có lòng dạ nào nghe kịch, chỉ thích trêu đùa nàng nói chuyện.

Thời gian một vở kịch cũng đủ cho Thịnh Khanh Khanh đoán rõ được vị tam hoàng tử này có tính cách gì — hắn ta chính là con người giống như vẻ bề ngoài, một công tử bột ánh vàng lấp lánh mà thôi, toàn bộ nhờ quần áo trang trí bên ngoài, lời nói lại thường khiến cho người ta bật cười không thôi.

Thịnh Khanh Khanh nghĩ như vậy, cũng không hề che giấu chút nào mà cười, thấy Mạnh Sính Đình ở bên cạnh đang căng thẳng trong lòng.

“Nàng cười cái gì?” Tam hoàng tử sửng sốt, lúc tra hỏi sắc mặt cũng khó coi.

“Ta vốn gặp thiên hoàng quý tộc, trong lòng ít nhiều có chút sợ hãi, thật sự không nghĩ đến tam điện hạ là một người nói chuyện thú vị như vậy, thật khiến cho người ta sợ bóng sợ gió một hồi.” Thịnh Khanh Khanh không hoảng hốt không vội vàng mà cười nói.

Tam hoàng tử lập tức vui vẻ ưỡn ngực lên, dáng vẻ khoái trá vì được khích lệ.

Mạnh Sính Đình ung dung thản nhiên phun hơi thở đã lên tới ra ngoài, trong lòng không biết đã thở dài bao nhiêu lần: Thịnh Khanh Khanh thật là to gan.

Cũng khó trách, đến Mạnh Hành mà nàng cũng không sợ, tam hoàng tử sao có thể so được với Mạnh Hành?

Lúc tam hoàng tử đến thì khí thế hùng hổ, giống như nhìn một cái là một giây sau sẽ muốn cưỡng ép đưa Thịnh Khanh Khanh đi từ trong vườn lê, nhưng thời gian một vở kịch qua đi, Thịnh Khanh Khanh đã thuần hóa được một nửa vị hoàng tử bao cỏ lòng cao hơn trời này, đối phương cũng không còn dáng vẻ háo sắc nữa, mà là bắt đầu khoe khoang với nàng tất cả những gì mình thấy trong cung.

Lúc giữa vở kịch, Thịnh Khanh Khanh bưng chén trà nghe tam hoàng tử chậm rãi nói, cổ vũ mà liên tục phát ra tiếng kinh ngạc tán thưởng, gần như thổi phồng tam hoàng tử tuổi tác cũng không nhỏ lên trời.

Mạnh Sính Đình rũ lông mày xuống ở bên cạnh nghe một hồi, có chút ngây người: Còn tiếp tục như thế nữa thì Thịnh Khanh Khanh cũng sắp móc ra bí văn hoàng cung từ trong miệng tam hoàng tử rồi.

“... Hồ Quý phi ngược lại nói không sai, chủ ý mặc bộ quần áo này cũng là bà ấy đưa ra cho ta, ta cực kỳ vừa ý, ở cùng mỹ nhân thế này, không ăn mặc đẹp đẽ thì tới có tác dụng gì?” Tam hoàng tử nói hồi lâu, có chút miệng đắng lưỡi khô mà dừng lại.

Hắn nhìn Thịnh Khanh Khanh ở một bên hết sức chăm chú lắng nghe, nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy trong cổ họng hơi đau: “Kịch này cũng không có gì hay, Khanh Khanh, chi bằng nàng cùng ta đi ra bên ngoài một chút?”

Thịnh Khanh Khanh cười xách ấm châm thêm nước trà cho tam hoàng tử rồi mới nói: “Tam điện hạ khát nước rồi nhỉ, uống một ngụm nước trước đã.”

Tam hoàng tử quả thật khát rồi, lúc cầm chén uống nước thì mới nghe Thịnh Khanh Khanh vừa đặt ấm nước xuống vừa nói: “Ta có chút không quá yên tâm về Mạnh lục cô nương, trước khi mở màn muội ấy đã nói là đi tìm biểu tỷ của muội ấy, sao lúc này vẫn chưa quay lại… tam điện hạ thần thông quảng đại, có thể thuận tiện giúp đỡ tìm người trong Sùng Vân lâu không, xem xem có phải muội ấy gặp phải phiền toái gì không?”

Lúc hỏi lời này, Thịnh Khanh Khanh làm vẻ mặt lo lắng, sự chú ý lại tập trung trên mặt tam hoàng tử hơn một nửa.

Quả nhiên, nàng nói được một nửa, trên mặt tam hoàng tử liền lộ ra biểu cảm khá là xem thường, nhìn thoáng qua ngoài cửa vườn lê.

— Tam hoàng tử biết Mạnh lục cô nương ở đâu.

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh cười lạnh.

“Chỉ là việc nhỏ không đáng gì!” Tam hoàng tử vỗ ngực, đồng ý đầy miệng: “Ta lập tức cho người đi tìm nàng ta!”

“Vậy thì tốt quá rồi,” Thịnh Khanh Khanh tràn ra nét mặt tươi cười: “Đa tạ tam điện hạ, ta ở đây chờ Mạnh lục cô nương quay lại, chỉ mong muội ấy đừng bị thương giống như lần trước mới tốt.”

“Trong Sùng Vân lâu thì có thể xảy ra chuyện gì được?” Tam hoàng tử nửa trào phúng nói: “Trừ phi vận may của người ta hết rồi, tự mình đi trên đường ngã một cái.”

Thịnh Khanh Khanh thầm nghĩ lần trước không phải Mạnh lục cô nương cũng bị thương như vậy sao.

Nàng bật cười nói: “Tam điện hạ quen nói đùa, trên đời nào có người xui xẻo như vậy? Ta không tin.”

Tam hoàng tử không phục nói: “Sao lại không? Trong phủ ta có một hạ nhân, đi theo ra ngoài từ trong cung lúc trước, có ngày hắn liền…”

Đúng vào lúc này, quản sự của vườn lê nơm nớp lo sợ tới xin chỉ thị của tam hoàng tử có cần tiếp tục hát kịch hay không.

Tam hoàng bị cắt ngang không kiên nhẫn trừng mắt nhìn quản sự một cái, đang muốn mở miệng lại nghe Thịnh Khanh Khanh xen vào nói: “Nghe thêm hai màn nhị tỷ tỷ thích đi, ngoại tổ mẫu đã cố ý dặn dò, hôm nay ta cùng nhị tỷ tỷ đến vườn lê.”

Nàng dứt lời, ánh mắt với sóng nước lấp loáng chuyển về phía tam hoàng tử, nghiêng đầu dùng tiếng phổ thông mang theo chút giọng địa phương của Giang Lăng hỏi: “Tam điện hạ, có được không?”

Tam điện hạ ngất ngất ngây ngây đáp được thuận theo lời của Thịnh Khanh Khanh, còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra thì đã bị Thịnh Khanh Khanh thúc giục nói tiếp chuyện may hay không may rồi.

Mạnh Sính Đình đã sớm phái người về Mạnh phủ gọi cứu viện, đang lo thời gian một màn kịch không đủ để người của Mạnh phủ chạy đến, nghe thấy Thịnh Khanh Khanh dùng hai ba câu là đã dỗ được tam hoàng tử đổi ý thì mới thả lỏng một chút.

Trong lòng nàng không khỏi nghĩ, cho dù Thịnh Khanh Khanh thật sự gả vào trong những thế gia kia, dựa vào thủ đoạn của muội ấy thì thật ra cũng không sợ cái gì.

Nhưng Thịnh Khanh Khanh toàn tâm toàn ý chỉ muốn gả vào một nhà bình thường, Mạnh lão phu nhân không còn cách nào.

Lúc trên đài đã hát đến màn kịch thứ ba, khóe mắt Mạnh Sính Đình nhìn thấy nha hoàn mà mình mới phái về Mạnh phủ đi vào từ cửa, ra dấu với nàng, biết cứu binh đã đến, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Nàng để nha đầu trực tiếp đi tìm Mạnh lão phu nhân, lão phu nhân chắc chắn đã sắp xếp một lý do có thể để các nàng bình yên thoát thân trước mặt tam hoàng tử.

Màn kịch thứ ba được hát xong, Mạnh Sính Đình liền đứng dậy nói: “Điện hạ, hình như trong phủ có việc, tổ mẫu phái người đến gọi chúng ta trở về.”

Tam hoàng tử vẫn chưa thỏa mãn, hắn ta sửng sốt một chút rồi mới xua tay: “Vậy nàng về đi, Khanh Khanh ở lại nói chuyện với ta một lúc.”

Ma ma của Mạnh phủ thấp giọng nói thầm hai câu với Mạnh Sính Đình, nàng nhíu mày khó xử nói: “Điện hạ thứ lỗi, tổ mẫu nói, Thịnh muội muội cũng phải cùng trở về, là Hoàng hậu cho người ban thưởng cho Mạnh phủ ta, cũng có một phần của Thịnh muội muội.”

Nghe thấy hai chữ Hoàng hậu, sắc mặt tam hoàng tử cứng đờ, hắn không vui nói: “Mẫu hậu đích thân tới thì cũng thôi đi, đây chỉ phái người ban thưởng thôi mà, mặt mũi của ta cũng không bù lại được?”

Mạnh Sính Đình không nghĩ tới tam hoàng tử quấn quýt chặt lấy như vậy, lập tức ngạc nhiên, lúc đang muốn lên tiếng lần nữa thì Thịnh Khanh Khanh đã cướp lời trước.

“Ngoại tổ mẫu đối đãi ta giống như tôn nữ vậy, bà ấy gọi ta, ta tất nhiên là phải lập tức trở về, đây là bổn phận của tiểu bối.” Thịnh Khanh Khanh dừng lại một chút, sắc mặt không thay đổi đón lấy ánh mắt dần trở nên bất thiện của tam hoàng tử nói: “Nếu như lần sau vẫn có duyên như hôm nay, tam điện hạ mang theo loại hoa trong phủ trồng mà ngài mới nói cho ta mở mang tầm mắt, được không?”

Cho một gậy rồi cho quả táo, sắc mặt của tam hoàng tử thật đúng là dễ nhìn hơn một chút: “Vậy —”

“Cái khác thì tam điện hạ không cần hao tâm tổn trí tặng ta đâu.” Thịnh Khanh Khanh lại cười nói: “So với những thứ vàng bạc khác thì ta thích hoa hơn.”

Nghe thấy lời nói dịu dàng này, cứ thế ai cũng không nghe ra được vừa rồi nàng đã trực tiếp ngắt lời của tam hoàng tử một cách tự nhiên.

Khi nàng cố ý muốn lặng lẽ chi phối suy nghĩ của một người thì sẽ là dáng vẻ người ta gặp rồi đều muốn nâng ở trong lòng bàn tay đối tốt với nàng, trong bảy phần xinh xắn của thiếu nữ lại hòa với ba phần ngây thơ của trẻ con, cùng với sự quyến rũ đẹp đẽ hoàn toàn không dính vào nổi.

Trừ phi đã sớm sinh ra ác ý với nàng, nếu không thật đúng là không ai sẽ tùy tiện đi làm tổn thương nàng.

Đó dường như là một việc khiến cho người ta suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất không đành lòng.

Mạnh Sính Đình ở bên cạnh nhìn trơ mắt nhìn tam hoàng tử miễn cưỡng cố gắng thu lại tính tình, lại vô cùng mất hứng mà nói: “Hoa mà thôi, hôm ta ta sẽ cho người tặng cho nàng, nàng muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”

Thịnh Khanh Khanh cười nói cảm ơn xong thì cáo lui, mặc dù trông tam hoàng tử có chút bất mãn nhưng vẫn làm dáng vẻ nể tình thả người.

Mạnh Sính Đình đi theo Thịnh Khanh Khanh một mạch ra khỏi Sùng Vân lâu cũng không dám hoàn toàn yên lòng, sợ tam hoàng tử đột nhiên thay đổi chủ ý lại gọi người đuổi theo, chờ đến khi đi lên xe ngựa của Mạnh phủ dừng ở cửa Sùng Vân lâu thì mới thở phào một cái.

“Dọa tỷ sợ rồi?” Thịnh Khanh Khanh mỉm cười hỏi: “Là ta làm liên lụy tỷ.”

Mạnh Sính Đình trừng nàng một cái rồi mới vén rèm hỏi ma ma bên ngoài: “Lục muội muội đâu?”

Nếu đã lấy cớ là Mạnh lão phu nhân gọi ba người các nàng cùng trở về, diễn thì diễn tới cùng, đương nhiên cũng không thể bỏ lại Mạnh lục cô nương được.

Ma ma bên ngoài thấp giọng nói: “Đã cho người đi vào tìm được hai khắc đồng hồ, lúc này vẫn chưa tìm được.”

Bà ấy vừa nói xong thì nhìn thấy hai thị vệ trong Sùng Vân lâu mang theo Mạnh lục cô nương đi về phía xe ngựa.

Trên mặt thị vệ không có biểu cảm gì, hắn đến trước xe mới hành lễ nói: “Mạnh nhị cô nương, Thịnh cô nương, tam hoàng tử truyền lời, nói là tìm được Mạnh lục cô nương rồi.”

Mạnh lục cô nương xin khoan dung mà chắp tay trước ngực với Mạnh Sính Đình đang vén rèm xe, làm nũng nói: “Ta ham chơi một lúc, để nhị tỷ tỷ lo lắng.”

Mạnh Sính Đình nhàn nhạt liếc nàng ta một, cũng lười vạch trần, nàng nói: “Lên xe đi, tổ mẫu gọi chúng ta trở về.”

Chờ Mạnh lục cô nương đi vòng phía trước xe ngựa, Mạnh Sính Đình lại thấp giọng nói cảm ơn với thị vệ, thấy bọn họ không nói tạm biệt đã quay người rời đi, nàng lập tức nói với người đánh xe: “Về Mạnh phủ.”

Sóng gió Sùng Vân lâu xem như là vượt qua một cách có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, sau khi ba người quay lại Mạnh phủ thì trực tiếp đi bái kiến Mạnh lão phu nhân, cuối cùng chỉ có Mạnh Sính Đình ở lại.

“Con nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mạnh lão phu nhân chậm rãi hỏi.

Mạnh Sính Đình không dám thất lễ, cẩn thận nói lại một lần những việc hôm nay ở Sùng Vân lâu, vừa không thiên vị cũng không phỏng đoán, nhưng chỉ những chuyện thực tế này cũng đủ cho Mạnh lão phu nhân đoán ra được những mảnh vỡ còn lại.

Nói đến đoạn trước khi đi, Mạnh lục cô nương được thị vệ của tam hoàng tử đưa về, Mạnh Sính Đình mới dừng lại, cuối cùng nói: “Tổ mẫu, chỉ những chuyện này.”

Mạnh lão phu nhân hồi lâu mới nhẹ nhàng lên tiếng, bà nhắm mắt trầm tư, nhìn gần giống như là ngủ thiếp đi vậy.

Mạnh Sính Đình yên lặng đợi nửa ngày mới lại nghe thấy Mạnh lão phu nhân mở miệng: “Con ngược lại chung đụng với Thịnh Khanh Khanh không tệ.”

Mạnh Sính Đình suy nghĩ một chút rồi nói: “Con dùng gương sáng xem xét người, người khác đối xử với con ra sao thì con đối xử với người ta như vậy thôi.”

“Mẫu thân của Khanh Khanh… năm đó rất giống con.” Mạnh lão phu nhân giống như thở dài nói: “Chẳng trách đứa trẻ kia cũng thân thiết với con.”

Mạnh Sính Đình bừng tỉnh: “Thì ra là vậy. Có điều con lại cảm thấy muội ấy rất biết chiếu cố người khác, là tính tình chu đáo, ngược lại không giống như được nuông chiều lớn lên.”

Mạnh lão phu nhân giống như bị chỗ nào đó trong lời nói của Mạnh sính Đình làm xúc động, bà giật giật ngón tay, mở mắt ra nói: “Chuyện này ta đã biết, không cần lo lắng. Hôn sự của Khanh Khanh, ta vẫn nhiều ít có thể làm chủ được.”

Mạnh Sính Đình đáp lời, thấy Mạnh lão phu nhân hơi xua tay thì biết điều cáo lui.

Mặc dù lời nói sau cùng của Mạnh lão phu nhân giống như viên thuốc an thần, nhưng trên đường về viện của mình, Mạnh Sính Đình nghĩ đến dáng vẻ thèm nhỏ dãi của tam hoàng tử lúc rời đi, trong lòng cảm thấy có lẽ hắn sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ.

Quả nhiên, ngày hôm đó khi trời sắp tối, tam hoàng tử phái người đưa liên tục mười tám chậu hoa nổi tiếng đến Mạnh phủ, có nụ hoa đã chớm nở, có đóa đang nở rộ, mỗi một chậu đều là thứ có tiền cũng không mua được, xếp thành một hàng ở cổng Mạnh phủ, có chút tư thế uy phong lẫm liệt.

Mạnh đại phu nhân vừa mới nghe nói đến chuyện ở Sùng Vân lâu, sau đó liền nghe nói tam hoàng tử phái người tới cửa tặng quà, đang muốn đi cản lại thay Thịnh Khanh Khanh thì ma ma bên cạnh đã nhỏ giọng gợi ý cho bà: “Rốt cuộc cũng là họ hàng, trông biểu cô nương cũng thông minh, hay là để cho nàng ấy tự phán đoán, phu nhân ở bên cạnh cho nàng ấy lực lượng chẳng phải tốt hơn à?”

Mạnh đại phu nhân nghĩ thấy có lý, để cho người đi thông báo với Thịnh Khanh Khanh, vừa chậm rãi đi tới cửa, lúc ở cửa chính thì vừa vặn chạm mặt Thịnh Khanh Khanh.

“Đại cữu mẫu,” Thịnh Khanh Khanh ngượng ngùng nói: “Gây thêm phiền phức cho Mạnh phủ rồi.”

“Không sao,” Mạnh đại phu nhân xua xua tay, không hề để tam hoàng tử nổi tiếng là bao cỏ vào mắt: “Con ra ngoài nhận hay từ chối thì tùy ý, ta đứng bên cạnh, ai con cũng không cần sợ!”

Từ chối, chẳng khác nào đánh một bạt tai vào mặt tam hoàng tử, đương nhiên là không thể cứ trực tiếp từ chối như vậy được.

Thịnh Khanh Khanh còn chưa đi ra ngoài thì đã ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi, lúc đi ra cửa thì bị đám hạ nhân xếp thành một đội, trong tay nâng chậu hoa làm cho kinh ngạc giật mình.

Bình thường nhà người ta gả nữ nhi đi nói không chừng cũng không có tư thái này.

Một người có dáng vẻ quản sự lập tức tiến lên phía trước hành lễ: “Bái kiến Mạnh đại phu nhân, Thịnh cô nương, ta là quản sự của phủ tam hoàng tử, đến thay tam hoàng tử tặng chút lễ nhỏ không có gì nhiều cho Thịnh cô nương, mong Thịnh cô nương vui vẻ nhận lấy.”

“Đây đều là do tam điện hạ chọn?” Thịnh Khanh Khanh hỏi.

Nàng hiểu rõ trong lòng thật ra đáp án đương nhiên là “Không”, tam hong tử nào có rảnh rỗi tư tay đi chọn lựa xem nên tặng hoa gì? Cung lắm chính là một câu dặn dò, tự nhiên sẽ có người làm thỏa đáng.

“Đúng vậy.” Quản sự phủ hoàng tử cũng không chớp mắt mà nói.

Thịnh Khanh Khanh khó xử nhìn qua mười tám loại danh hoa rực rỡ muôn màu, nói: “Nhưng ta nhớ trước đó khi tam điện hạ nhắc đến hoa trong phủ với ta không phải là nói như vậy.”

Quản sự ngẩn người, khéo đưa đẩy nói: “Đây đều là tâm ý của tam điện hạ, Thịnh cô nương nhận lấy là được.”

Ông ta nói như vậy, trong lòng lại có chút không chắc chắn lắm.

Tam hoàng tử hạ mệnh lệnh một câu muốn tặng hoa cho Thịnh Khanh Khanh, hạ nhân bình thường biết được cách làm của hắn chắc chắn đã xử lý trong khoa trương, một hơi khiêng ra mười tám chậu, lại không thật sự có được yêu cầu xác thực nên tặng cái gì, tặng bao nhiêu từ tam hoàng tử.

— Chẳng lẽ thật sự tặng sai rồi?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu quản sự.

“Chuyện này không thể được, tam hoàng tử nói ngài ấy cũng là người yêu hoa giống như ta, ta không thể hồ đồ cướp đi vật yêu thích của người khác được.” Thịnh Khanh Khanh cau mày, ngôn từ chính nghĩa từ chối: “Nếu không lần sau ta sẽ không có mặt mũi nào gặp lại tam điện hạ.”

Quản sự bị nghẹn họng, chỉ đành phải nói: “Bụng dạ tam hoàng tử rộng rãi…”

Thịnh Khanh Khanh trừng lớn mắt, khó có thể tin mà nói: “Đây là vật yêu thích của ngài ấy mà.”

Quản sự: “...” Hứ, ngay cả tên của những loài hoa này mà tam hoàng tử cũng không gọi được một loài nào, lúc dỗ dành tiểu cô nương xinh đẹp thì cái gì cũng nói ra được: “Vẫn xin Thịnh cô nương đừng làm khó dễ ta, quà của tam hoàng tử, ta cũng không thể mang về y nguyên được đúng không?”

Thịnh Khanh Khanh nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Việc này quả thật không tốt, khiến ông khó xử.”

Trong lòng quản sự vui mừng, đang muốn nói chuyện thì Thịnh Khanh Khanh đã vượt qua ông ta, đi đến chậu hải đường thất gấm ở gần nhất, đưa tay hái một cành nhỏ xuống rồi cười nói: “Ta chỉ nhận một đóa này, xem như là cảm ơn tam điện hạ đã tặng cho ta vật yêu thích để thưởng thức.”

Quản sự nhìn chậu hải đường gần như không có gì khác với lúc ban đầu kia, lập tức cảm nhận được việc khó giải quyết.

Nói chút lời không dễ nghe ấy, một là ông ta cố kỵ Mạnh phủ, thứ hai là sợ đắc tội Thịnh Khanh Khanh đang ở trong lòng tam hoàng tử; chỉ để thôi như vậy, lúc quay về bàn giao thì chỉ sợ lại thêm một trận hay hơn.

“Một đóa này là ta đã đủ thích rồi,” Thịnh Khanh Khanh nói: “Làm phiền tam điện hạ chuyển một lời cảm ơn.”

Quản sự bất đắc dĩ, đành phải cáo từ dưới tầm mắt muốn cười nhưng không thể cười của Mạnh đại phu nhân, cuồn cuộn đến thế nào thì cuồn cuộn đi như thế, dừng lại ở cổng Mạnh phủ chỉ một khắc đồng hồ.

Mạnh đại phu nhân liếc nhìn cành hải đường đỏ rực trĩu xuống kia, lặng lẽ so với đóa hoa lớn mà Mạnh Hành tặng, trong lòng thở một hơi thật dài.

— Đức hạnh của tam hoàng tử, từ trên xuống dưới thành Biện Kinh đều biết, một khi hắn để mắt tới người nào thì chỉ sợ thật đúng là sẽ dùng hết cả vốn liếng.

Huống chi, lúc này Thịnh Khanh Khanh vẫn là một cô nương chưa xuất giá, chưa đính hôn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK