• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đinh, chúc mừng ký chủ đại nhân đã gặp các nhân vật trọng yếu của Vô Song Lâu, thu hoạch được ký ức của “Bắc Mạc Khanh” giả lập.”

“Đinh, ký chủ đại nhân, ta không phải hệ thống đại nhân, ta chỉ là hệ thống trí não thôi.”

Trí não? Là cái gì? Kệ đi.

“Lấy ký ức.”

Bắc Mạc Khanh nhắm mắt lại, trong đầu nhiều thêm một phần ký ức.

Bắc Mạc Khanh mở mắt nhìn mấy người đang quỳ, Lạc Kỳ vừa rồi còn tỏ ra đối địch giờ thành tôn kính, còn hơi bối rối.

“Đứng lên đi, không trách ngươi.”

Bắc Ti cũng biết tính tình của Bắc Mạc Khanh, đứng lên lui về một bên, Lạc Vũ cũng theo Bắc Ti lui về, chỉ có Lạc Kỳ vẫn còn quỳ tại chỗ.

Bắc Mạc Khanh nhìn Lạc Kỳ nói: “Đứng lên đi, ta biết ngươi nghĩ gì, đừng lo lắng, ta không nhỏ nhen như vậy.’

Bắc Mạc Khanh thấy Lạc Kỳ vẫn bất động, khí tức (hơi thở) có chút thay đổi, Bắc Ti nghĩ Bắc Mạc Khanh tức giận, vội vàng kéo Lạc Kỳ lên.

Nhưng kỳ thật Bắc Mạc Khanh không tức giận, chỉ là hơi kỳ quái, xem ra những người từng gặp “Bắc Mạc Khanh” trước khi biến mất đều biết tính nết của “hắn”.

Nghĩ đến thấy sợ, không nghĩ nhân vật ảo giống hắn như vậy, cả tính nết cũng giống, “Bắc Mạc Khanh” đều thể hiện rõ ràng.

Có ký ức này, thực lực của hắn được đề cao, không chỉ có ký ức của “Bắc Mạc Khanh” mà còn có ký ức của chính cơ thể này.

Ngồi ở đay một lát, Bắc Mạc Khanh liền rời đi, dù sao trong nhà còn có người, miễn cho y một lát sau lại theo tới đây.

Lạc Vũ cũng theo Bắc Mạc Khanh trở về, dù sao chủ thượng cũng cần người đẩy, trên đường Lạc vũ đưa ra thỉnh cầu, không ngờ Bắc Mạc Khanh trực tiếp đáp ứng.

Sau khi trở lại phủ đệ, Bắc Mạc Khanh nhắc nhở một câu: “Ngươi có phải đã quên gì không?”

Lạc Vũ nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là không có, vì sao chủ thượng lại nói vậy?”

Bắc Mạc Khanh mỉm cười nói: “Một người, lại không đi tìm thì người sẽ đi mất.”

Con ngươi Lạc Vũ co rụt lại, trong lòng muốn điên lên, lúc y đi tìm Bắc Ti đã cảm giác như quên mất cái gì, aaaaaa a Thần của ta.

Bắc Mạc Khanh nhìn Lạc Vũ uể oải lắc đầu rời đi, Lạc Vũ nhìn thoáng qua thấy chủ thượng đã rời đi, vội vàng chạy đi tìm Cảnh Dật Thần.

Lúc này Cảnh Dật Thần ngồi ở tửu lâu dùng cơm, trên đời này không có thứ nào trọng yếu hơn ăn, tức giận cũng không, Lạc Vũ gì đó đều cút đi.

Hóa bi phẫn thành thèm ăn, mọi thứ đều không đáng kể.

Cảnh Dật Thần cắn một miếng bánh ngọt, từng ngụm từng ngụm ăn thịt, nhét đến miệng căng phồng.

Lạc Vũ đến cửa Vô Song Lâu hút sâu, đi tới cửa bao phòng, Lạc Vũ do dự có nên quấy rầy y ăn không?

Lạc Vũ suy nghĩ một chút, vẫn nên làm liền đi, vừa đi vào đã thấy một hình ảnh vô cùng hung tàn, Cảnh Dật Thần hai mắt bốc hỏa, ngoạm một miếng thịt lớn, giật ra, chỉ khi y tức giận tới cực điểm mới làm hành động như vậy, Lạc Vũ đột nhiên có chút hối hận khi tới đây.

Cảnh Dật Thần thấy Lạc Vũ không để ý tới y, tiếp tục ăn, Lạc Vũ nhìn Cảnh Dật Thần không để ý đến mình, trong lòng khóc không ra nước mắt.

Sao y lại có thể quân tiểu tổ tông này cơ chứ? Aiii, đáng chết.

Lạc Vũ đứng bên cạnh chờ Cảnh Dật Thần, chỉ trong chốc lát, cả bàn đồ ăn đều bị Cảnh Dật Thần tiêu diệt sạch sẽ, Lạc Vũ vội vàng tiến lên giúp y lau miệng.

Cảnh Dật Thần trừng mắt với Lạc Vũ, Lạc Vũ lau sạch rồi nói: “A Thần, đừng tức giận có được không, tức giận không tốt cho cơ thể.”

Cảnh Dật Thần không thèm để ý y, liếc một cái nói: “Tránh ra một bên, đừng có làm phiền ta.”

“A Thần, ta thật sự sai rồi, lúc đó ta quá hoảng hốt nên mới …” Thanh âm càng ngày càng yếu, trong lòng mắng: “Lạc Vũ à Lạc Vũ, ngươi đúng là không phải người, sao có thể quên A Thần đáng yêu được cơ chứ?”

“Ngươi hoảng hốt liền quên mất ta? Ngươi có biết ta lúc đó đã xấu hổ như thế nào không? Hừ.”

“Thần bảo bảo, ta thật sự sai rồi, cầu tha thứ.”

“Không thể thương lượng.”

“Ta nấu cho ngươi một bữa, tự mình nấu.”

Cảnh Dật Thần hai mắt tỏa sáng, Lạc Vũ nấu cơm rất ngon, kể cả y cũng chưa ăn được mấy lần đâu.

“Như vậy chưa đủ, ít nhất phải ba bữa.” Cảnh Dật Thần duỗi ba ngón tay nói.

“Được được được, ba bữa, Thần bảo bảo đừng tức giận.” Hô (thở phào nhẹ nhõm), may mà ta biết nấu ăn, nếu không hôm nay chắc chắn không có kết cục tốt.

Lạc Vũ dẫn Cảnh Dật Thần đi phủ đệ của Bắc Mạc Khanh, đúng lúc Nam Cung Linh cũng đi tới, ba người tình cờ chạm mặt.

Cảnh Dật Thần sửng sốt khi nhìn thấy tòa phủ, không ngờ vị kia sống ở đây.

Cảnh Dật Thần thấy người đến là Quốc vương Nam Cung thì vội vàng hành lễ: “Thần tham kiến Ngô Hoàng.”

Nam Cung Linh hơi kinh ngạc thấy Cảnh Dật Thần: “Hóa ra là Cảnh tướng, không biết ái khanh đến đây có việc gì?”

Lạc Vũ nói: “Ta dẫn A Thần đến để tìm chủ thượng, không biết Quốc vương Nam Cung là?”

Nam Cung Linh nghe được xưng hô này thì cười cười, trong lòng tựa như hiểu rõ cái gì, thế nhưng chủ thượng của y là ai? Quên đi, một lát nữa sẽ biết.

“Đều đã đến đây, vậy vào cùng đi.”

Cảnh Dật Thần gật nhẹ đầu, đi theo vào, Lạc Vũ nhìn tổ tông nhà mình đi theo người khác, trong lòng chua chua, cũng vào theo.

Bắc Mạc Khanh đang ngồi ở đình thưởng thức phong cảnh, ăn bánh ngọt, phát hiện được khí tức của bọn họ liền bảo Ám ra nghênh đón.

Ám lắc mình một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa đã đến trước mặt ba người, hành lễ nói: “Thỉnh Hoàng Thượng, cùng hai vị theo thuộc hạ, công tử đang nghỉ ngơi tại đình.”

Mấy người đi theo Ám một lúc liền thấy một nam tử áo trắng mang mặt nạ ngồi trên xe lăn ở trong đình nghỉ mát, phong cảnh đẹp đẽ xung quanh làm hắn tựa như một bức tranh tinh mỹ.

“Công tử, người đã đến rồi.”

Bắc Mạc Khanh khoát tay nói: “Ừm, đại ca sao lại có thời gian đến chỗ đệ?”

Nam Cung Linh nghe xong liền nói: “Ha ha, Tiểu Khanh, không thể nói như vậy được, đệ không nhớ ta sao?”

Bắc Mạc Khanh mỉm cười nhưng không trả lời, Cảnh Dật Thần ngây cả người, hóa ra vị này chính là Nhiếp Chính Vương mà Hoàng Thượng hay nhắc đến?

Lạc Vũ nghe chủ thượng nhà mình gọi Quốc vương Nam Cung là đại ca cũng sửng sốt.

Lạc Vũ quỳ một chân xuống hành lễ hỏi: “Chủ thượng, ngài có thể cho phép ta và A Thần cùng nhau ở đây không?”

Bắc Mạc Khanh nhìn Lạc Vũ nói: “Nhanh như vậy liền hòa giải xong, quan hệ không tồi, đương nhiên có thể.”

Lạc Vũ bị chủ thượng nhà mình trêu cọc, nháy mắt mặt liền ửng đỏ, lỗ tai cũng đỏ như máu. Nam Cung Linh và Bắc Mạc Khanh nhìn nhau cười đầy ẩn ý, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK