Lạc Vũ người đầy khói đen chạy ra khỏi phòng bếp, mặt mũi lấm lem, còn có thứ gì đó đen kịt dính vào mặt, nhìn kỹ lại sẽ thấy đó là mì, tro, mảnh rau nhỏ... trông giống như một tên ăn mày, không, so với ăn mày còn bẩn hơn.
Trên tay y bưng một cái đĩa không biết là gì, nó hình tròn dáng dẹt và đen sì, trên đó có dòng chữ.
Từ dòng chữ vặn vẹo có thể mơ hồ nhìn ra, từ trên xuống dưới chính là “Lạc Vũ, cùng, Cảnh Dật Thần, bên nhau, trọn đời.” Tổng cộng năm cái hàng, xâu chuỗi thành câu “Lạc Vũ và Cảnh Dật Thần bên nhau trọn đời."
Bắc Mạc Khanh đi ngang qua nhìn thấy trên bàn đá có một đĩa đồ vật, đến gần xem xét thì thấy một mảnh đen sì, thứ gì vậy?
Bắc Mạc Khanh nhìn dòng chữ bên trên mỉm cười, mới nhớ tới hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, lẽ nào...
Bắc Mạc Khanh đột nhiên muốn xem bộ dáng thuộc hạ của mình bị đánh, sau đó liền biến ẩn thân đứng đó chờ hai người đến.
Một lúc sau nhìn thấy bóng dáng hai người xuất hiện ở xa xa, Lạc Vũ che mắt Cảnh Dật Thần dẫn vào đình, hai người chậm rãi tới gần, Bắc Mạc Khanh giống như đang xem kịch, còn kéo hệ thống xem chung.
Hệ thống chủ u oán nhìn Bắc Mạc Khanh, Trục Thần thầm nghĩ, chết tiệt, chúng ta còn đang muốn tú ân ái, vậy mà bị ngươi kéo đi ăn thức ăn cho chó, chết tiệt.
Lạc Vũ đem người hướng đình nghỉ mát ngồi xuống, Cảnh Dật Thần nói: "Lạc Vũ, huynh (mình đổi xưng hô nhé) rốt cuộc muốn làm gì, mau buông ra."
Thấy hắn sốt ruột, Lạc Vũ nhẹ giọng nói: "Được, được, liền đây."
Thấy sắp bắt đầu, Bắc Mạc Khanh liền thả trái cây và bánh ngọt xuống, phủi tay, chuẩn bị xem kịch vui.
Lạc Vũ thu tay về, Cảnh Dật Thần vừa hay nhìn thấy cái đĩa màu đen trước mặt, Cảnh Dật Thần nhìn đồ trong đĩa, sau đó nhìn về phía Lạc Vũ, hỏi: "Đây là cái gì?"
Lạc Vũ cười nói: "Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu."
Cảnh Dật Thần đang định ném đi thì đột nhiên nhìn thấy trên đó có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Cảnh Dật Thần ở trong lòng đọc một lần, mỉm cười, vẫn là nếm thử đi.
Cảnh Dật Thần cắn miếng bánh Trung thu có chữ "Lạc Vũ" ở trên, ai ngờ vừa mới kéo ra, trực tiếp khiến toàn bộ rau củ ở trong bị kéo ra theo, Cảnh Dật Thần cầm lấy một góc rau củ, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười chợt tắt, sau đó ăn hết phần bánh Trung thu trong tay.
Tuy rằng Cảnh Dật Thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng không ngờ lại như thế này... Cảnh Dật Thần buộc chính mình phải nuốt xuống, cười miễn cưỡng nói "không tồi" với Lạc Vũ.
Sau đó hắn cầm một cái khác đưa cho Lạc Vũ, nói: "Cùng nhau ăn đi."
Lạc Vũ nhìn Cảnh Dật Thần đưa bánh Trung thu cho mình, y cảm động vội vàng nhận lấy, vui vẻ nhìn Cảnh Dật Thần, trong lòng thầm nghĩ: "Thần Bảo của ta thật tốt, có thứ tốt đều nghĩ đến ta."
Lạc Vũ hưng phấn cắn một cái, mới vừa nhai vài lần, nụ cười của Lạc Vũ đột nhiên sụp đổ, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, nhanh chóng phun ra.
Lạc Vũ nhìn Cảnh Dật Thần nói: "A Thần, khó ăn như vậy sao đệ lại ăn hết?"
Cảnh Dật Thần liếc Lạc Vũ một cái, đem bánh Trung thu để chỗ khác, nói: "Huynh cũng biết khó ăn sao, đã đen như vậy có ngon mới là lạ."
Cảnh Dật Thần ngẩng đầu vừa vặn đối mặt ánh mắt vô tội của Lạc Vũ, Lạc Vũ ủy khuất lầm bầm: "Vừa làm ra đã muốn đem cho đệ ăn, không ngờ lại tệ như vậy, hay là huynh làm lại lần nữa? "
Cảnh Dật Thần nhìn dáng vẻ ủy khuất của y nói: "Đừng làm, ngày hôm qua ta có làm một ít, chúng ta về phòng ngủ ăn đi."
"Được rồi ~"
Bắc Mạc Khanh vốn dĩ muốn theo tới, nhưng Trục Thần kéo hắn nói: "Ta khuyên ngươi đừng qua đó, hai người đi về phòng, có thể làm gì nữa, đừng quấy rầy thời gian của hai người họ."
Bắc Mạc Khanh ngẫm lại thấy cũng đúng, liền hiện thân ngồi xuống, lấy một đĩa bánh Trung thu từ trong không gian ra bắt đầu ăn, Trục Thần lôi kéo Hi Triệt rời đi.
Lạc Vũ ăn bánh Trung thu do Cảnh Dật Thần làm "A Thần làm ăn ngon, ngon hơn của huynh nhiều."
Cảnh Dật Thần trừng mắt nhìn hắn "Huynh tự giác một chút có được không, đồ ngươi làm kia có thể ăn sao?"
Lạc Vũ cười cười không trả lời, bánh Trung thu hắn làm rất ngon, cái y làm cũng ngon, lát nữa y liền quay lại ăn.
Cảnh Dật Thần thấy hắn ăn nhiều, trong lòng hạn phúc, vì vậy đứng dậy nói: "Vũ thích ăn bánh trung thu? Vậy ta làm thêm một ít."
Lạc Vũ vội vàng nói: "Không cần đâu, ăn no rồi, ăn xong cái nhỏ này còn đi ăn cái lớn."
Cảnh Dật Thần không hiểu ngồi ở chỗ đó chờ y ăn xong.
Ăn xong, Lạc Vũ nhìn Cảnh Dật Thần nói: "Đã đến lúc ăn cái lớn."
Cảnh Dật Thần hỏi: "Còn cái lớn sao, tại sao đệ không biết?"
Lạc Vũ nhìn Cảnh Dật Thần cười nói: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Cảnh Dật Thần sau khi nghe lời này lập tức đỏ mặt, nhìn chằm chằm Lạc Vũ nói: "Ngươi thật là... ăn nói lung tung."
Lạc Vũ ôm Cảnh Dật Thần lên trên giường, nói: "A Thần, đệ thích huynh sao?"
Cảnh Dật Thần không dám nhìn Lạc Vũ, cúi đầu nói nhỏ: "Vũ, đệ không biết, cho đệ thời gian suy nghĩ có được không?"
"A Thần, không sao đâu, huynh sẽ đợi hồi âm của đệ, hôm nay cho huynh biết có được không."
Cảnh Dật Thần không có trả lời, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, Lạc Vũ nâng cằm Cảnh Dật Thần lên nói: "Không cần gấp gáp, huynh chờ đệ."
Cảnh Dật Thần nhìn Lạc Vũ nói: "Được, Vũ, buổi tối đệ sẽ trả lời huynh."
Lạc Vũ nhìn Cảnh Dật Thần nói: "Được, tối nay huynh sẽ chờ tin tức tốt của đệ, đừng quên nhé A Trần."
Sau đó Cảnh Dật Thần vào cung, Lạc Vũ ở phủ cười ngây ngô cả một ngày.
Mãi đến tận giờ Dần, Cảnh Dật Thần mới trở lại, Lạc Vũ nhìn Cảnh Dật Thần, nhẹ giọng nói: "A Thần, đệ nghĩ xong rồi sao?"
Cảnh Dật Thần đáp lại Lạc Vũ một tiếng "Được" rồi quay người rời đi, Cảnh Dật Thần đỏ bừng cả mặt chạy vào trong phòng đóng cửa lại.
Ngày hôm sau Cảnh Dật Thần tỉnh lại liền thấy Lạc Vũ nằm ở bên cạnh nhìn mình, Cảnh Dật Thần đỏ mặt xoay người sang chỗ khác.
Lạc Vũ nhìn Thần Bảo ngượng ngùng, từ phía sau ôm lấy hắn nói: "Được rồi, đứng dậy đi, chúng ta đi gặp chủ thượng."
Cảnh Dật Thần chậm rãi đứng dậy, nhìn Lạc Vũ, sau đó mặc y phục vào.
Hai người mặc y phục tử tế, đi đến Minh Gian tìm Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh thấy hai người cùng đi tới, dáng vẻ giống như một đôi vợ chồng sơ, Bắc Mạc Khanh ý tứ sâu xa nhìn hai người, ăn bánh ngọt. Bắc Mạc Khanh mỉm cười, xem ra hai người họ đã tu thành chín quả rồi rồi...