Sau khi hai người lui xuống, Bắc Mạc Khanh phân vân không biết có nên dạy cho đứa nhỏ một bộ kiếm pháp hay không.
Bắc Mạc Khanh mang hai người Ám đến Luyện Võ đường, định truyền Thanh Liên Kiếm Pháp cho đứa nhỏ, nên hắn biểu diễn trước một lần.
Mỗi cử động đều có thể thấy được sự hiện hữu của Thanh Liên, có một loại cảm giác áp bách khó hiểu toát ra từ những đóa Thanh Liên đó.
Một chiêu so với một chiêu càng sắt bén, chiêu cuối vô cùng kinh người, cánh hoa sen Thanh Liên trực tiếp phân tán ra, hình thành vô số cánh hoa trong không trung, mỗi một cánh hoa đều ẩn giấu một tia kiếm khí, Ám và Cửu Linh chỉ đứng bên cạnh xem mà cũng cảm thấy ngạt thở.
Trình diễn xong, Bắc Mạc Khanh hỏi: "Học được mấy chiêu hoài?"
“Thuộc hạ cũng vậy.” Ám có chút xấu hổ cúi đầu, cảm thấy thẹn với kỳ vọng của Vương gia.
“Được rồi, có thể học được một chiêu là tốt rồi, đây không phải là kiếm pháp bình thường, làm sao có thể dễ dàng luyện tập như vậy.” Bắc Mạc Khanh an ủi.
“Nào, các ngươi luyện xem, ta sẽ giúp các ngươi sửa sai.” Bắc Mạc Khanh đưa thanh kiếm trong tay cho Ám, sau đó lấy một thanh khác từ không gian đưa cho Cửu Linh.
Bắc Mạc Khanh cầm trong tay một thanh gỗ nhỏ chỉnh lại động tác sai của hai người, Bắc Mạc Khanh càng dùng que gỗ nhiều lần, hiệu quả càng rõ rệt, sai lầm cũng ít đi trông thấy.
Quả nhiên ứng với câu nói “Không đánh không nên thân”, hai người cẩn thận từng li từng tí nhìn cây gậy trong tay Bắc Mạc Khanh, luôn sợ rằng giây sau nó sẽ đánh lên người bọn họ. Ngày hôm sau, hai người đã thuộc nằm lòng thức thứ nhất (chiêu thức đầu tiên) của Thanh Liên Kiếm Pháp.
Dưới sự uy hiếp từ cây gậy trong tay Bắc Mạc Khanh, hai người nhanh chóng tiếp thu trithức, hôm sau, toàn thân đều đau đớn không thôi.
Sau khi học xong, hai người qua hỏi thăm nhau, Bắc Mạc Khanh thì nằm ở trong phòng cảm thấy sinh hoạt kiểu này cũng không tệ, dạy dỗ đồ đệ, lúc mệt nghỉ ngơi.
Hệ thống đột nhiên xuất hiện hô to: "Ký chủ, tới giúp ta."
Bắc Mạc Khanh hỏi: "Sao vậy?".
Hệ thống bực bội nói: "Ta không cẩn thận nhốt mình bên trong, nhưng lại quên mật khẩu."
“Ký chủ, ngài có thể thử xem, vạn nhất ngài nói đúng.” Hệ thống lo lắng nói.
Bắc Mạc Khanh nhập thử một cái "9".
Bắc Mạc Khanh giang hai tay nói: "Không phải."
Hệ thống trên mặt đầy vạch đen: "Ký chủ, ngài nhập nhiều hơn nữa đi, ta nhớ không phải một chữ số."
"Vậy ta sẽ thử lại. Ngươi có biết mấy chữ số không?"
Hệ thống cố nhớ lại, "Hình như bốn chữ số, đúng rồi, bốn chữ số."
Bắc Mạc Khanh tùy tiện nhập "0979", kết quả vẫn không có động tĩnh, thật phiền phức, thử lại lần nữa.
…
Cố gắng một hồi, Bắc Mạc Khanh nói: "Hệ thống, ta cảm thấy ngươi ở trong đó cũng rất tốt, không cần ra ngoài nữa."
Hệ thống nói: "Một lần cuối, ký chủ, cố gắng một lần cuối cùng, làm ơn..." Bắc Mạc Khanh nhìn đôi mắt to ngấn nước của hệ thống, im lặng.
Bắc Mạc Khanh gõ lại, vừa nói vừa gõ: "Một lần cuối cùng."
Chỉ thấy ở trên hiện bốn con số "6074", cửa mở, và hệ thống vui vẻ nhảy ra ngoài.
Bắc Mạc Khanh im lặng, nhìn tay mình, có chút nghi hoặc, tại sao mãi đến lần cuối cùng mới mở ra được, ngươi đang giỡn mặt với ta đúng không?
Bắc Mạc Khanh lắc lắc tay rồi lại nhìn chằm chằm, vẫn là hai cái tay đó, thật phiền phức, trước đó tại sao lại không linh nghiệm như vậy, nhất định là có cái gì không đúng.
Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng lớn, có nên chặt tay đi nghiên cứu không? Nhưng không gây mê thì có đau không, ừm... hay là hỏi hệ thống?
Hệ thống đang nhìn suy nghĩ của Bắc Mạc Khanh, vẻ mặt nứt ra.
Vừa rồi đột nhiên xuất hiện một dấu chấm than, là do hệ thống đặt, nếu ký chủ có ý nghĩ nguy hiểm sẽ xuất hiện. Hắn bấm vào xem, kết quả...
Toàn thân hệ thống trực tiếp ngốc. Ký chủ quả nhiên là người có vấn đề về tâm thần, thế mà muốn tự nghiên cứu tay của mình, thật đáng sợ, nhất định phải ngăn ký chủ suy nghĩ tiếp.
“Ký chủ, đang nghĩ gì vậy?” Hệ thống hỏi, giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Hả? Hệ thống, làm sao ngươi biết ta đang suy nghĩ cái gì? Ta vừa mới định tìm ngươi liền đi ra." Bắc Mạc Khanh nhìn hệ thống nói.
Hệ thống vội vàng bịa "Kí chủ cứ ngồi im bất động, thỉnh thoảng còn lắc lắc tay, ta mới hỏi một chút, đúng, hỏi một chút..."
Bắc Mạc Khanh nửa tin nửa ngờ, hỏi: "Hệ thống, ngươi có thuốc tê không?"
Hệ thống nghe câu hỏi của Bắc Mạc Khanh, trong lòng chấn động, không ngờ kí chủ thực sự nghĩ... rùng mình một cái, "Không, hệ thống không có, kí chủ không thể nghĩ như vậy được."
“Được rồi, ta biết ngươi đọc lại suy nghĩ của ta, quên đi, không làm nữa, ta chỉ muốn thử một chút.” Bắc Mạc Khanh liếc hệ thống nói.
"Thử cũng không được. Kí chủ sau này không nên có ý nghĩ nguy hiểm như vậy, được không? Hệ thống rất lo lắng, đến bây giờ nó vẫn đang nhảy "bang bang bang" nè." Hệ thống nhìn Bắc Mạc Khanh nói. sử dụng móng vuốt nhỏ chỉ chỉ ngực mình.
Bắc Mạc Khanh nhìn hệ thống đáng thương: “Được được được, không nghĩ nữa.” mới là lạ.
Hệ thống nghe được ký chủ bảo đảm cũng thở phào nhẹ nhõm, dặn đi dặn lại, trước khi hệ thống nói tiếp một lần nữa, Bắc Mạc Khanh vội vàng xua tay ý bảo hắn mau chóng rời đi.
Ngày hôm sau.
Bắc Mạc Khanh dậy sớm gọi hai người Ám đến kiểm tra "bài tập" ngày hôm qua, Cửu Linh không ngừng kêu khổ từ trên giường bò lên, Ám thì vẫn bình tĩnh, dù sao trước đó y làm ám vệ, nếu như một ít khổ còn chịu không được thì đừng nói làm ám vệ, đến thị vệ cũng làm không nổi.
Ám nghĩ đến chiêu thức ngày hôm qua, vung kiếm lên múa, hiện tại đại não của Cửu Linh vẫn còn đang trống rỗng, còn may Ám biểu diễn trước một lần.
Sau khi Ám thực hiện xong, đến lượt Cửu Linh, Cửu Linh rút kiếm ra, vừa xuất chiêu đầu tiên đã bị Bắc Mạc Khanh đánh.
Cửu Linh ủy khuất nhìn Bắc Mạc Khanh, nhưng gương mặt Bắc Mạc Khanh tràn đầy vẻ nghiêm túc, về phần làm sao Cửu Linh thấy Bắc Mạc Khanh nghiêm túc, là bằng trực giác (´ ゚ ω ゚ `), đùa thôi, bằng cảm giác, căn bản cùng với thường ngày rất khác biệt, bình thường cảm thấy Bắc Mạc Khanh rất thân thiết, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Bắc Mạc Khanh thì...
Sau khi bị đánh lần nữa, trong mắt Cửu Linh có thể loáng thoáng thấy những giọt nước mắt, Ám nhìn Cửu Linh đầy thương cảm, cũng chỉ có thể im lặng.
Bắc Mạc Khanh mặt lạnh nói: "Lại đến một lần, thân là đồ đệ của ta, nhìn ngươi bây giờ đi, một chiêu cũng không học xong..." Cửu Linh cúi đầu nghe Bắc Mạc Khanh phê bình, lập tức nước mắt lưng tròng, nhưng không dám khóc, bởi vì đó là lỗi của mình, không tự đánh chính mình đã là tốt rồi.