• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gã chết oan ức cỡ nào, đến chết cũng không biết mình chết như thế nào, còn bị chia thành tám khúc.

Quân địch thấy Thái Tự Nhậm chết, trong lòng hoảng sợ, mấy vị thế gia công tử cũng vậy, Bắc Mạc Khanh quay lại nhìn đám công tử nói: "Các ngươi tự thả Mặc tướng quân ra hay để bản vương động thủ?"

Đám người không cần suy nghĩ lập tức thả Mặc Giang, Bắc Mạc Khanh trực tiếp chém đầu đám công tử đó, giết xong mới hối hận, đều chết hết cả rồi, như vậy chiến tranh có lẽ sẽ sớm kết, ta làm sao có thể ở biên cảnh mười năm đây? Mười năm tại biên giới.

"Ký chủ, không nhất thiết phải ở một chỗ, chỉ cần là chiến trường, biên cảnh đều được."

Bắc Mạc Khanh nghĩ nghĩ, hắn nói cũng có lý, quốc gia khác sao, vậy ta không khách khí, lần này ta sẽ từ từ tới.

Kể từ đó, Bắc Mạc Khanh hoàn toàn phong ấn linh lực của mình, chỉ khi gặp phải Linh giả hoặc Võ giả thì hắn mới giải phong ấn đến cùng cấp bậc với đối thủ.

Trong vòng một năm, toàn bộ quốc gia láng giềng bị tấn công, triệt để quy thuận nước Nam Ly, một vài quốc gia khác ngo ngoe muốn động.

Nước Nam Ly tuy mạnh nhưng thực lực của các nước khác cũng không thể xem thường, nếu liên thủ thì nước Nam Ly hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng.

Vào tháng 3 năm Ly Uyên thứ 361, tức là vào cuối tháng Bắc Mạc Khanh giết chết đám người Thái Tự Nhậm, quân địch phái đến đều bị chém giết toàn bộ, nước láng giềng lần nữa phái binh, mang tâm thái đã đắc tội thì liền ăn thua đủ, nói không chừng còn có hy vọng.

Tháng 4 năm Ly Uyên thứ 361, binh lính của nước láng giềng lần nữa lại bị nước Nam Ly toàn diệt, tính tình của Bắc Mạc Khanh phát sinh biến hóa, mơ hồ có dấu hiệu mất kiểm soát.

Bắc Mạc Khanh thấy Kỳ Vãn Quân dường như có dấu hiệu đột phá, liền giao cho hắn "Lòng sát phạt", Kỳ Vãn Quân tuổi còn nhỏ, năm mười tám tuổi đã đạt tu vi Linh sư và Võ sư đỉnh phong, đáng để bồi dưỡng.

Sau khi Kỳ Vãn Quân luyện hóa Lòng sát phạt, hắn trực tiếp đột phá đến Võ Tông lục trọng, so ra Linh tu yếu hơn, cũng chỉ đột phá đến Linh Tông nhị trọng mà thôi.

Các tướng quân khác không thể không ghen tị với hắn, họ đã ở tuổi này mà mới chỉ ở Linh Tông cảnh giới, mà Kỳ Vãn Quân còn chưa quan lễ          đã là Võ Tông (Linh Tông).

【Quan lễ: Thời cổ đại nam tử đủ 20 tuổi sẽ thực hiện quan lễ, biểu thị đã trưởng thành...】

Tháng 5, năm Ly Uyên thứ 361, nước láng giềng lần nữa xuất đại quân, Bắc Mạc Khanh dẫn quân giết giặc, treo cổ toàn bộ, song song với đó, Bắc Mạc Khanh trở nên trầm mặc ít nói, trên thân tràn ngập sát khí.

Ám thấy Bắc Mạc Khanh thay đổi luôn cảm thấy không ổn, liền truyền tin cho Nam Cung Linh bằng Linh Điệp.

Nam Cung Linh ở trong cung lo lắng không thôi nên viết thư yêu cầu Bắc Mạc Khanh đình chiến vài tháng, Bắc Mạc Khanh cũng đồng ý, đình chiến kéo dài hơn hai tháng, nước làng giềng thấy nước Nam Ly đình chiến, liền ráo riết chiêu binh, tráng đinh (thanh niên trai tráng khỏe mạnh) ở nước này bị ép buộc trưng binh, lòng dân hỗn loạn.

Bắc Mạc Khanh nhận được tin tức, lập tức lại phát chiến.

Tháng 8 năm Ly Uyên thứ 361, quân đội nước láng giềng gần như bị toàn diệt, tân binh mới trưng bị đưa đến biên cảnh, phần lớn làm phản vì bất mãn, số còn lại bị đều chém đầu.

Quốc vương nước láng giềng tuyệt vọng, muốn cầu hòa, Nam Cung Linh từ chối, quốc vương nước láng giềng liều chết dãy dụa.

Tháng 9 năm Ly Uyên thứ 361, Bắc Mạc Khanh dẫn quân nghỉ ngơi chuẩn bị cho tháng 10 tiến quân vào nước láng giềng.

Quốc vương nước láng giềng lợi dụng dịp này, tra được Nhiếp Chính Vương nước Nam Ly còn chưa lập gia đình, dự định hòa thân, Nam Cung Linh nghĩ nghĩ, nước láng giềng có rất nhiều mỹ nữ, có thể sẽ có người mà Bắc Mạc Khanh thích?

Bắc Mạc Khanh biết được lập tức cự tuyệt, giữa tháng 9 liền xuất binh sang sang nước láng giềng.

Chúng quan viên ở nước láng giềng đại loạn, Bắc Mạc Khanh một đường chém giết, văn võ đều không tha.

Tháng mười một, năm Ly Uyên thứ 361, Bắc Mạc Khanh giết đến Kinh đô, Quốc vương nước láng giềng mang đông đảo mỹ nữ ra bên ngoài thành, bị Bắc Mạc Khanh không chút do dự chém tận diệt tuyệt.

Giữa tháng mười một, ba năm Ly Uyên thứ 361, Bắc Mạc Khanh bởi vì không cách nào khống chế được sát khí ngập trời mà mất đi ý thức, Ám nhanh chóng thông tri cho Nam Cung Linh, may mà Nam Cung Linh đã chuẩn bị xong, đến Vô Song Lâu tìm Bắc Ti.

Nam Cung Linh biết được liền vội vàng đi tìm Bắc Ti, trận truyền tống đã chuẩn bị xong, Nam Cung Linh đi thẳng vào, Bắc Ti cũng đi theo.

Toàn bộ quốc gia láng giềng đều bị Bắc Mạc Khanh san thành bình địa, ngay cả mấy người Cửu Linh cũng bị Bắc Mạc Khanh làm bị thương, may mà Bắc Mạc Khanh vẫn còn một ít lý trí, không giết bọn họ, sau khi đến nơi Nam Cung Linh trực tiếp đi thẳng tới chỗ Bắc Mạc Khanh, mấy người Bắc Ti muốn ngăn cản, nhưng lại bị Nam Cung Linh ngăn lại.

Bắc Mạc Khanh thấy có người tới gần, giết tới, ngay lúc mũi kiếm sắp chạm tới Nam Cung Linh, mọi người đều bị dọa đến gần chết, thì Bắc Mạc Khanh đột nhiên dừng lại.

"Xin lỗi đại ca, đệ suýt nữa làm huynh bị thương..." Bắc Mạc Khanh ngất đi sau khi nói xong, giọng nói yếu ớt của Bắc Mạc Khanh quanh quẩn bên tai Nam Cung Linh.

Nam Cung Linh hối hận vô cùng, tại sao lúc đó không cho hắn ở lại kinh thành.

Bởi vì Bắc Mạc Khanh vô cùng suy yếu, Nam Cung Linh ở biên ải hơn nửa tháng, quốc sự đều giao cho mấy người Tể tướng.

Nhận được tin tức, các nước lân bang ngo ngoe muốn động.

Tháng 12 năm Ly Uyên thứ 361, Bắc Mạc Khanh tỉnh dậy nhìn thấy Nam Cung Linh liền muốn trốn đi.

Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh tỉnh lại sắc mặt tái nhợt, vội vàng đỡ Bắc Mạc Khanh dậy hỏi: "Có nơi nào không thoải mái không?"

“Không có, ngày đó đệ có làm tổn thương đại ca không?” Bắc Mạc Khanh cúi đầu hỏi.

Nam Cung Linh đau lòng nhìn Bắc Mạc Khanh: "Không có, đệ dưỡng thương thật tốt, qua một thời gian nữa huynh mang đệ về."

Bắc Mạc Khanh nghe y nói sẽ trở về, vội vàng nói: "Không quay về."

"Ký chủ, ngài tỉnh, mọi người đều bị ngài hù chết. Vốn dĩ là muốn giúp ngài, nhưng lại giống như không giúp được gì, vả lại hệ thống chủ nói tốt nhất nên để chính ngài tự mình vượt qua, nếu không về sau lại càng dễ mất không chế hơn, ký chủ hôn mê nửa tháng, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng..."

"Ta không sao, yên tâm đi."



Nam Cung Linh nhìn chằm chằm Bắc Mạc Khanh một lúc, thấy Bắc Mạc Khanh không nói gì, liền nói: "Lần này dù thế nào cũng phải trở về, đệ nhìn bộ dạng của đệ bây giờ đi, nếu như lúc đầu huynh không để đệ đi sẽ không như thế này. "

Bắc Mạc Khanh biết Nam Cung Linh lo lắng cho mình, nhưng hệ thống cũng đã nói, có lẽ trong mười năm nữa, hắn thật sự có thể hoàn toàn khống chế được bản thân.

"Đại ca, đệ không muốn trở về, theo đệ biết, những quốc gia khác cũng đã ngo ngoe muốn động, đệ muốn ở lại..."

Bắc Mạc Khanh còn chưa nói xong đã bị Nam Cung Linh mắng: “Không được, không cần đợi mấy ngày nữa, ngày mai huynh liền mang đệ về, hừ” Nam Cung Linh đứng dậy rời đi.

Bắc Mạc Khanh nhìn bóng dáng Nam Cung Linh dần biến mất, cúi đầu suy nghĩ, hắn không thể rời đi, không cần biết là trở nên mạnh hơn để trấn áp bệnh mất không chế hay là giúp Nam Cung Linh bảo vệ Nam Ly, hắn đều phải ở lại..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK