Bắc Mạc Khanh nhìn ám vệ còn quỳ trên mặt đất, rơi vào trầm tư, hay là thử hỏi hắn?
"Này, ngươi cảm thấy ta dùng cái gì đáp lễ thì được?"
Ám nhìn Bắc Mạc Khanh, trong suy nghĩ đáp lễ gì? Chẳng lẽ công tử nhận của ai lễ vật bây giờ phải đáp lễ?
"Cái này phải xem người đó đưa công tử lễ vật giá trị bao nhiêu, sau đó trả lễ tương đương giá trị là được rồi."
"Vậy ngươi cảm thấy ngươi giá trị bao nhiêu?"
Ám đơ người, y hiểu rồi, công tử là đem y thành lễ vật người khác tặng.
"Công tử cảm thấy giá trị bao nhiêu thì bấy nhiêu."
Bắc Mạc Khanh từ trong nhẫn lấy ra một bình Đế phẩm đan dược, đang định nhờ ám vệ đưa qua, hệ thống liền xuất hiện "Ký chủ, chờ một chút."
Hả?
"Ký chủ, đại lục này không có ai có thể luyện được đế phẩm đan dược, đưa một ít đan dược cấp 6,7 là được rồi, ở Trọng Lê Đại Lục đan dược cấp 6,7 rất hiếm."
Vậy thì đưa một bình lục phẩm, một bình thất phẩm.
Hệ thống có chút buồn bực, cảm thấy việc để ký chủ nhớ kỹ «Bí mật thế giới và nhận biết thế giới» rất cần thiết.
Bắc Mạc Khanh lấy một bình Trị liệu đan lục phẩm và một bình Tụ linh đan thất phẩm đưa cho ám vệ "Ngươi đem những đan dược này đưa đến cho Quốc vương Nam Cung đi, cái bình màu trắng chính là Trị liệu đan lục phẩm, bình màu xanh chính là Tụ linh đan thất phẩm."
Nghe nói đây là lục phẩm, thất phẩm đan dược, Ám có chút chấn kinh (chấn động cùng kinh ngạc), lục, thất phẩm đan dược cứ như vậy làm quà đáp lễ?
"Được" Ám thi lễ một cái liền biến mất tại chỗ, chạy về phía hoàng cung.
Ám trong lòng vừa hưng phấn vừa kích động, không ngờ vừa rời đi y lại có cơ hội trở về.
Đi vào thư phòng, Nam Cung Linh đang xem tấu chương, Ám quỳ trên mặt đất đem đan dược dâng lên "Đây là công tử cho chủ... Bệ hạ ngài đáp lễ."
Nam Cung Linh nhìn y một cái sau đó liền nhìn về phía tấu chương nói: "Ừm, để đó đi!"
Ám đặt đan dược xuống nói: "Công tử nói bình màu trắng chính là Trị liệu đan lục phẩm, bình màu xanh chính là Tụ linh đan thất phẩm, thuộc hạ cáo lui" thành thật mà nói, trong lòng Ám rất lạc lõng, nhưng bây giờ y vẫn còn có thể cùng chủ thượng lui tới, y đã thỏa mãn.
Nam Cung Linh mở bình thuốc ra, bên trong mỗi bình đều có mười viên, vô cùng kinh ngạc, dù sao đây cũng lục phẩm thất phẩm đan dược, Bắc Mạc Khanh vậy mà đưa tới tận hai mươi viên.
Xem ra quyết định của mình là đúng.
Bắc Mạc Khanh lúc này đang ngồi trước gương chiêm ngưỡng thịnh thế mỹ nhan của chính mình "Thật sự là không nghĩ tới, hóa ra ta lại đẹp trai như vậy a, chỉ có điều sắc mặt có chút tái nhợt, aiii, thân thể này của ta thật sự không tốt lên sao?"
"Không sao đâu ký chủ, cho dù thân thể ngươi không tốt, nhưng chỉ cần ngươi đủ mạnh lthì không ai có thể làm ngươi bị thương."
"Ừm, như thế này này cũng rất tốt."
Hả? Y quay lại rồi?
Ám quỳ xuống báo cáo cho Bắc Mạc Khanh, "Đứng lên đi, nhân tiện, tên của ngươi là gì?"
"Thuộc hạ trước đó tên là Ám, bây giờ thuộc hạ đã còn là ám vệ Hoàng Thượng, thỉnh công tử ban tên."
Tên sao, Ám cũng không tệ, đặt tên lại? Thật là phiền phức "Vậy sau này ngươi vẫn gọi là Ám đi."
Ám nghiêng đầu nhìn công tử, không đổi tên sao?
"Khụ khụ, ta cảm thấy tên trước đó cũng không tồi." Bắc Mạc Khanh bị Ám nhìn như vậy có chút xấu hổ.
"Ám, về sau ngươi chính là người của ta, chọn một phòng bên cạnh phòng ngủ của ta để ở đi."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ."
Bắc Mạc Khanh sau khi rửa mặt bước ra cửa "Ám, theo ta ra ngoài một chút."
"Tuân lệnh" nói xong liền biến mất.
"Đi ra, đừng núp trong bóng tối, nhớ rõ thân phận hiện tại của ngươi, về sau có thể quang minh chính đại mà đi."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ."
"Dẫn ta đi dạo phố xá gần đây đi."
"Vâng, thỉnh công tử đi cùng thuộc hạ."
Lúc đến phiên chợ, tiếng rao hàng và tiếng cười nói hoà vào nhau, nói thật, Bắc Mạc Khanh cảm thấy hơi khó chịu.
[Hệ thống, có biện pháp nào có thể ngăn cách những âm thanh này không?]
"Ký chủ điều động linh lực bao phủ bản thân liền có thể ngăn cách thanh âm bên ngoài, đồng thời nhắc nhở ký chủ một chút, ký chủ hôm nay còn chưa đăng nhập."
[Đăng nhập.]
"Chúc mừng ký chủ thu hoạch được truyền thừa của Đan Đế (ký chủ đồng ý sẽ tiến hành dung nạp), một tòa Vô Song Lâu, bên trong có một trăm người cảnh giới Linh Hoàng, hai trăm người cảnh giới Linh Quân, ba trăm... Thị vệ (lệnh bài đặt trong không gian)."
[Rất tốt, Vô Song Lâu ở đâu?]
"Ký chủ, ngay tại đế đô, ngay sau khi ký chủ đến liền có thể nhậm chức."
[Vô Song Lâu tồn tại ngoài đời thực luôn sao?]
"Ký chủ yên tâm, tòa nhà Vô Song Lâu kia thuộc sở hữu của ký chủ, bọn họ đối ngươi tuyệt đối trung thành, bọn họ chỉ nhận một mình ngươi là chủ nhân."
[Tốt, ta đã hiểu rõ rồi.]
Bắc Mạc Khanh cuối cùng vẫn không ngăn cách thanh âm, hắn cảm thấy chậm rãi thích ứng thì tốt hơn.
[Này hệ thống, ngươi có tiền không, cho ta mượn trước một ít.]
"Ký chủ, ngươi có phải hôm qua ngủ đến hồ đồ không, tiền và linh thạch trong nhẫn không gian của ngươi đủ để ngươi mua toàn bộ Trọng Lê Đại Lục."
[Khụ khụ, ta quên.]
100 đồng tệ =1 ngân tệ, 100 ngân tệ =1 kim tệ, 100 kim tệ =1 linh thạch, 100 linh thạch =1 tiên thạch.
Bên trong không gian của ta hình như có rất nhiều tiền, có một tòa nhà chứa đầy tiền và linh thạch.
Đâu chỉ là có tiền a, thế giới này không người nào giàu hơn ngươi cả ký chủ.
"Ám, chúng ta đến tửu lâu đi, nơi nào tương đối yên tĩnh và hoàn cảnh tốt là được."
"Bẩm công tử, có ba cái, Duyệt Tâm tửu lâu, Vô Song tửu lâu và Lai Phúc tửu lâu."
"Ký chủ thật thông minh"
Ách, cái này ngay cả tên ngốc cũng nhìn ra, Vô Song Lâu, Vô Song tửu lâu …
"Vậy đến Vô Song tửu lâu đi, Ám."
Dọc đường đi Bắc Mạc Khanh phát hiện càng ngày càng có nhiều người nhìn mình "Ám, tại sao bọn họ đều nhìn ta?"
"Công tử, ngài dáng dấp quá đẹp mắt, bọn họ không nhìn ngài thì nhìn ai?"
Khụ, vậy sao? Xem ra sau này đi ra ngoài nhất định phải mang theo mặt nạ, cái này quá làm người khác chú ý.
Ta nhớ Tàng Binh Các trong nhẫn không gian có mấy cái mặt nạ, chẳng qua hình như chúng là vũ khí, còn rất tốt.
Trong tay Bắc Mạc Khanh xuất hiện một chiếc mặt nạ màu tím sẫm, hắn nhìn thấy khá đẹp liền đeo lên.
Rốt cuộc thành công ngăn chặn ánh mắt của mọi người.
Sau khi đến nơi, Bắc Mạc Khanh quan sát một chút, cũng không tệ lắm, rất sang trọng, Bắc Mạc Khanh cùng Ám đi vào.
"Xin hỏi khách quan muốn ngồi ở sảnh hay là phòng riêng."
"Cho ta phòng riêng đi, an tĩnh hơn."
"Được, mời khách quan theo ta, lầu ba có một gian phòng riêng, yên tĩnh, mà hoàn cảnh lại rất tốt, còn có thể nhìn thấy khu chợ."
"Ừm, ta lấy gian đó, đa tạ tiểu nhị."
"Khách quan không cần khách khí, các ngài chi tiền, đương nhiên chúng ta phải phục vụ cho tốt."
Sau khi đến gian phòng, Bắc Mạc Khanh quan sát hoàn cảnh nơi này, thực không tồi, rất yên tĩnh, hơn nữa còn có một số loại thực vật, khiến cho người ta cảm thấy thư thái.