• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Mạc Khanh trở về phòng không cóviệc gì làm, đang nghĩ biện pháp thuyết phục Nam Cung Linh để mình ra chiến trường.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được lý do, vò đầu, vuốt mặt, sau đó nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.

Tuy rằng hắn có tu vi nhưng kinh nghiệm chiến trường lại cực kỳ ít, song song với dung hợp trí nhớ của "Bắc Mạc Khanh" là ký ức cơ bắp nên cũng xem như có chút kinh nghiệm chiến đấu, Bắc Mạc Khanh rất muốn ra chiến trường để trải nghiệm.

Khi hệ thống biết được kí chủ muốn ra chiến trường, hắn vốn dĩ muốn khuyên can, nhưng nghĩ đến kí chủ muốn trở nên mạnh hơn, liền nghĩ ra một cách.

Ngày hôm sau,

Bắc Mạc Khanh nhổm người dậy từ trên giường ngồi thừ người ở đó, một đầu tóc trắng rối loạn, hôm qua vì nghĩ đến sự kiện kia làm cho đầu tóc rối bời.

Bắc Mạc Khanh chải tóc rồi cột lại, đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc bình minh vừa ló dạng, Bắc Mạc Khanh liền rút kiếm ra luyện vài chiêu.

Nam Cung Linh biết Bắc Mạc Khanh sau khi xuất quan liền đi đến Nhiếp Chính Vương phủ, đồng thời "thuận tiện" mang theo Ám Dạ.

Ám đứng bên cạnh nhìn Bắc Mạc Khanh múa kiếm, dặn dò quản gia chuẩn bị nước tắm, đợi cho đến khi Bắc Mạc Khanh dừng lại.

Ám bước tới lau mồ hôi cho Bắc Mạc Khanh rồi nói: "Vương gia, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho ngà, có thể dùng bất cứ lúc nào."

"Ừm, phiền ngươi rồi."

Bắc Mạc Khanh ngâm mình một lúc liền đi ra, Ám giúp Bắc Mạc Khanh mặc y phục, Bắc Mạc Khanh cảm thấy cạn lời.

Làm như hắn không biết mặc quần áo, ai, sớm muộn gì cũng bị y chiếu cố thành tàn phế, mặc y phụ tử tế, Ám đẩy xe lăn của Bắc Mạc Khanh tới.

Bắc Mạc Khanh biểu thị hắn không muốn nhìn thấy xe lăn, cho nên Bắc Mạc Khanh ngồi lên xe “Ám, đẩy ta ra ngoài đi dạo.”  như vậy liền không nhìn thấy rồi.

Ám đẩy Bắc Mạc Khanh đi một vòng quanh Vương phủ, cuối cùng dừng lại ở đình nghỉ mát, nhìn thấy một ít đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, Ám đẩy Bắc Mạc Khanh qua, nói: "Những món ăn này là do quản gia đặt, mỗi ngày đều được thay đổi, chuyên môn tìm đầu bếp để làm, Vương gia có muốn thử không?"

"Ừm, vừa vặn ta cũng muốn ăn, cùng ăn đi."

Bắc Mạc Khanh nếm thử: "Không tệ, ngọt mà không ngán, còn có một cỗ hương hoa nhàn nhạt, ăn rất mềm, bên trong có phải cho thêm thứ gì vào không?"

Ám gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ách, thuộc hạ cũng không biết."

"Cùng nhau ngồi ăn đi, sau này dặn quản gia đừng đặt ở đây."

Ám dừng lại một chút "Ăn không ngon ạ?"

"Không, chỉ là quá lãng phí, lúc nào khách đến thì đặt, không cần mỗi ngày đều đặt."

"Thuộc hạ minh bạch, thuộc hạ sẽ thông báo cho quản gia."

Ăn xong Bắc Mạc Khanh hít sâu mấy hơi, đang định để cho Ám đẩy mình trở lại, Bắc Mạc Khanh nhận thấy có người đi tới, cho nên phân phó Ám đẩy mình đi qua một chút.

Là đại ca, còn có ám vệ tên là Ám Dạ, về phần tại sao để Ám đẩy qua, chỉ là hắn rảnh đến phát chán.

Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh lại ngồi trên xe lăn hỏi: "Thế nào? Mấy ngày bế quan này tu vi có tiến triển gì không?"

Nam Cung Linh đang suy nghĩ gì về việc nghiên cứu binh pháp làm gì, đột nhiên nhớ tới chuyện mà Bắc Mạc Khanh đề cập đến một tháng trước, liền nói: "Có đọc cũng vô dụng, đừng nghĩ tới nữa."

Bắc Mạc Khanh nói: "Đại ca, tu vi của đệ huynh cũng biết, tại sao lại ngăn cản đệ?"

"Chiến trường không nhìn vào tu vi, bọn hắn đều là chiến sĩ thân kinh bách chiến còn thân thể đệ thì yếu, mà dù có tu vi thì thế giới này không cho pháp người Võ Hoàng cảnh dùng tu vi thực sự của mình.

Dù sao huynh cũng sẽ không đồng ý, không cần nhắc lại

Bắc Mạc Khanh âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ "Không đồng ý thì không đồng ý, qua ít ngày đệ sẽ nhắc lại, đệ không tin..."

Bắc Mạc Khanh đưa bánh cho Nam Cung Linh nói: "Đại ca, ăn thử đi, rất ngon."

Nam Cung Linh cắn một miếng: "Đừng nghĩ đến tâm tư khác, nói cái gì huynh cũng sẽ không đồng ý."

Bắc Mạc Khanh khắp mặt đều là hắc tuyến, còn có thể nói chuyện nữa hay không, thật là.

Bắc Mạc Khanh giật giật khóe miệng cười nói: "Được được, không có ý đồ gì cả, đại ca hôm nay đến tìm Tiểu Khanh không biết có chuyện gì?"

Nam Cung Linh nhìn quanh một lượt, nhỏ giọng: "À, là như vầy, vụ việc đám gian thần kia có phải do đệ làm không?"

Bắc Mạc Khanh lắc đầu, là Bắc Ti làm, mắc mớ gì đến hắn? "Không phải đệ làm..."

Bắc Mạc Khanh nói được một nửa thì ngừng, Nam Cung Linh thở phào nhẹ nhõm lại nghe Bắc Mạc Khanh nói tiếp, "Là đệ bảo Bắc Ti làm."

Nam Cung Linh đang ăn bánh bị nghẹn: "Đệ nói cái gì?"

Bắc Mạc Khanh lặp lại "Không phải đệ làm, là đệ bảo Bắc Ti làm, có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề? Là một vấn đề lớn đó, được rồi, làm sao đệ lại giết bọn hắn, bọn hắn chọc giận đệ sao?"

Bắc Mạc Khanh lắc đầu: “Đại ca sai rồi, chính là Bắc Ti giết bọn hắn, bọn hắn đúng là đã chọn giận đệ.” Bọn hắn chọc giận huynh, chọn giận huynh chính là chọn giận đệ.

Nam Cung Linh hỏi: "Bọn hắn làm sao lại chọc giận đệ rồi?"

"Bọn hắn là gian thần, là tai họa ngầm của triều đình, gây phiền phức cho đại ca, giận tức huynh chính là chọc giận đệ, cho nên bọn hắn nhất định phải chết."

Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Cung Linh cảm động đến mức không nói nên lời, nói: "Đại ca không cần lo lắng, đệ đã bảo Bắc Ti xử lý sạch sẽ, cam đoan không một người sống sót."

Nam Cung Linh bất đắc dĩ nói: “Được, được rồi, mọi việc Tiểu Khanh làm đều đúng, Tiểu Khanh vì đại ca phân ưu, đại ca rất vui vẻ.” Cho dù có làm sai, đại ca cũng sẽ làm cho nó đúng.

Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh: "Đi, đại ca đưa đệ đi một chỗ."

Bắc Mạc Khanh nghi hoặc "Đi đâu?"

"Đến nơi đệ sẽ biết, Ám, đẩy Vương gia nhà ngươi."

Ám đẩy Bắc Mạc Khanh đi theo Nam Cung Linh ra khỏi cửa, sau đó lên xe ngựa.

Tới nơi, Bắc Mạc Khanh xuống xe, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, Bắc Mạc Khanh ngây người, nơi này thật đẹp...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK