• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ nhân kia bị dọa sợ không dám động đậy, Bắc Mạc Khanh hét lớn: “Bắc Ti, lùi lại.” Còn chưa đến thời điểm, một câu cuối cùng Bắc Mạc Khanh không nói ra mà là truyền âm.

Mặc dù Nam Cung Linh trước đó đoán được một chút, nhưng vẫn hơi sửng sốt, nhưng càng nhiều hơn chính là mừng rỡ, nghe nói Vô Song Lâu vừa thần bí vừa cường đại, hiện tại Tiểu Khanh có thêm phương thức bảo vệ bản thân, Nam Cung Linh càng vui vẻ …

Nữ nhân kia thấy Bắc Ti bị Bắc Mạc Khanh quát lui, còn tưởng rằng Bắc Mạc Khanh đã mắc câu, nên khiêu khích nhìn Bắc Ti một cái rồi tiếp tục khiêu vũ, các khuê nữ khác vừa mới bị hù dọa cũng cảm thấy có cơ hội. Nhao nhao đi lên biểu diễn, nhưng Bắc Mạc Khanh cũng không thèm để ý, rột cuộc tuyệt sắc mỹ nữ áp trục đi ra, nữ nhân này là con gái nhà Hầu gia, tên Nguyên Tuyết Nhi, trời sinh thông minh, bề ngoài là một khuê nữ thiên tài tính tình ôn hòa, nhưng thực chất lại là một “Ma nữ” tính tình độc ác, đứng thứ hai trong tứ đại mỹ nhân nước Nam Lý.

Bắc Mạc Khanh thấy chỉ còn lại có một người, biểu diễn cũng gần xong, ngẩng đầu lên nhìn một cái, vừa lúc đối mắt Nguyên Tuyết Nhi, rất nhanh Bắc Mạc Khanh liền cúi đầu ăn bánh ngọt, nhưng chỉ vài giây như vậy đã khiến Nguyên Tuyết Nhi trở nên tự tin.

Dù sao lúc nãy Bắc Mạc Khanh không ngẩng đầu nhìn một ai, đến lúc nàng lên lại ngẩng đầu nhìn, cùng nàng đối mắt lại cúi đầu ngượng ngùng, nam nhân này chắc chắn là của ta.

Mấy nữ tử thấy Bắc Mạc Khanh ngẩng đầu nhìn Nguyên Tuyết Nhi, ai nấy đều ghen tị, muốn xông lên xé xác tiện nhân kia thành từng mảnh.

Cũng có một số nữ nhân bảo trì tâm lý bình thường, vừa ăn dưa vừa xem kịch, họ cũng cho rằng Nhiếp Chính Vương rất tốt, cao ráo, đẹp trai, họ nghe phụ thân nói Nhiếp Chính Vương nhìn còn đẹp hơn phụ nữ nhưng là họ cũng không ép buộc, họ phải tự mình hiểu lấy thôi.

Trong lúc Nguyên Tuyết Nhi biểu diễn, tất cả các quan đại thần và Nam Cung Linh đều xem, chỉ có một mình Bắc Mạc Khanh cúi đầu ăn cơm.

Cuối cùng Nguyên Tuyết Nhi vừa nảy vừa đến bên người Bắc Mạc Khanh, bưng một ly rượu cho hắn, lừa hắn uống thuốc trong đó.

Khi nàng ta đưa ly rượu cho Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh không tiếp lấy, mà truyền âm cho Bắc Ti "Động thủ".

Bắc Tiễn nghe được nhanh chóng đứng lên, hắn đã nhẫn nại nãy giờ, rốt cuộc cũng có thể động thủ, y dùng kiếm đánh Nguyên Tuyết Nhi trọng thương, nói: "Ngươi có biết tại sao ta không giết ngươi không? Dám ha dược chủ thượng của ta, thật sự không biết sống chết”.

Nguyên Thanh Nguyên (cha của Nguyên Tuyết Nhi) trợn tròn mắt, không thể tin được con gái mình lại chuốc thuốc trước mặt nhiều người như vậy, đây có còn là đứa con gái hiếu thuận của ông không?

"Ngươi chỉ có thể so với chết càng thảm hơn, trực tiếp giết thì quá tiện nghi cho ngươi, người đâu, đưa nàng ta đến Tử ngục Vô Song Lâu."

Hai người từ đâu đi ra, đi đến chỗ Nguyên Tuyết Nhi bắt hai tay nàng ta kéo đi, Nguyên Thanh Viễn vội vàng đi ra quỳ xuống nhận tội.

"Hoàng Thượng, là thần không dạy dỗ tốt nữ nhi, thần cũng không ngờ nàng lại làm ra chuyện như vậy, là thần thất trách, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."

Nam Cung Linh biết Nguyên Thanh Viễn người cũng như tên, là một vị quan thanh liêm, có lý tưởng cao cả, nhưng không nghĩ tới nữ nhi của hắn lại thế, ai, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.

"Bình thân, chuyện không liên quan đến khanh, khanh quanh năm ở bên ngoài bôn ba, làm việc vì đất nước, tận chức tận trách, đã đủ vất vả. Về phần nữ nhi của ngươi, mạng của nàng trẫm sẽ giao cho Nhiếp Chính Vương, dù sao Nhiếp Chính Vương cũng là người bị hại."

Tuy rằng Nguyên Thanh Nguyên xa nhà quanh năm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất đau lòng cho nữ nhi của mình, không ngờ  nàng lại làm ra chuyện như vậy, tuy ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng thực ra trong lòng hắn đang khóc chết, dù sao cũng là nữ nhi của hắn. Nhưng Bắc Ti nói một câu làm lòng Nguyên Thanh Viễn như bị nứt ra.

"Đó không phải là con gái của ngươi. Con gái của ngươi không biết đang ở đâu ngày ngày bị người khác đánh mắng, ước chừng vài ngày nữa sẽ bị bán đi."

Các quan cùng Nam Cung Linh nhìn y, ngay cả Bắc Mạc Khanh cũng nhìn y.

Bắc Ti ho khan một tiếng rồi ngồi xuống, nhìn một chút Bắc Mạc Khanh liền cúi đầu, biết trước không nói.

Nam Cung Linh nói, " Bắc Ti Lâu chủ, Nguyên ái khanh quanh năm bôn ba vì nước, bây giờ còn nuôi nữ nhi không phải thân sinh, trẫm khẩn cầu ngươi nói ra chuyện này, hoặc là ngươi ra giá trẫm có thể mua."

Bắc Mạc Khanh thấy Nam Cung Linh nói như vậy, nói: "Bắc Ti, nói."

"Đúng vậy, nữ nhi của được đã bị tráo đổi khi vừa sinh ra, bây giờ nàng đang ở địa phương này, mời mọi người cùng xem."

Bắc Ti từ trong không gian lấy ra rất nhiều giấy tờ, đây mấy ngày trước Bắc Ti cho điều tra gia thuộc của các vị đại thần.

Nguyên Thanh Viễn sau khi đọc xong thì ngã xuống đất, không ngờ nữ nhi ruột của mình lại trải qua cuộc sống như vậy.

Từ nhỏ đã phải nấu cơm giặt giũ cho người khác, thường xuyên bị đánh đập, cơm ăn không được no, trở thành một kẻ ngốc, thậm chí bán nàng cho thanh lâu

Nguyên Thanh Nguyên lệ rơi đầy mặt, quỳ trên mặt đất nói: "Hoàng Thượng, thần muốn xin phép rời đi trước, thần muốn tìm nữ nhi ruột của mình, không biết..."

Nam Cung Linh vội vàng nói: "Được, ngươi đi đi."

"Đa tạ Bắc Ti Lâu chủ."

Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Cung Linh nói: "Vô Song Lâu của thần đệ, tự nhiên cũng là của Hoàng huynh. Hoàng huynh muốn tin tức gì thì cứ hỏi bọn họ."

Nam Cung Linh vui vẻ nhìn Bắc Mạc Khanh, y không ngờ lần đầu tiên gặp Bắc Mạc Khanh đã cảm thấy quen thuộc, sau đó liền nhận hắn làm đệ đệ, đến giờ cũng chỉ mới hai tháng, không nghĩ tới...

Nam Cung Linh không đáp, chỉ vui mừng cười một tiếng.

Tiệc kết thuc, Bắc Mạc Khanh đi theo Nam Cung Linh về thư phòng, Lạc Vũ đưa Cảnh Dật Thần về trước.

Sau khi đến thư phòng, Bắc Mạc Khanh cởi mặt nạ xuống ngồi trên xe lăn, Nam Cung Linh nhìn gương mặt của Bắc Mạc Khanh, cảm giác quen thuộc lần nữa hiện lên.

Y vô thức vươn tay về phía Bắc Mạc Khanh, nhéo nhéo mặt hắn, thật mềm, thật non, tôi muốn tiếp tục nhéo không buông.

Bắc Mạc Khanh bị Nam Cung Linh bóp đến mặt đỏ lên, ngẩn người không nhúc nhích, một lát sau, Nam Cung Linh nhìn gương mặt hồng hồng của Bắc Mạc Khanh, ngượng ngùng thu tay về, vội vàng nói: "Khụ khụ, Tiểu Khanh, hoàng huynh không phải cố ý. "

Bắc Mạc Khanh nghĩ thầm: "Hừ, huynh không phải cố ý, là cố tình."

Nam Cung Linh nói: "Mà này, Tiểu Khanh, đệ tìm huynh có chuyện sao?"

Bắc Mạc Khanh do dự nói: "Đúng vậy, hôm nay không phải có đại thần nói có thể xảy ra chiến tranh sao, ta muốn đi...".

Bắc Mạc Khanh còn chưa nói xong đã bị Nam Cung Linh mắng "Không được, sức khỏe của đệ không tốt, làm sao đi được, huynh sẽ không đồng ý, đừng nghĩ lung tung."

Bắc Mạc Khanh cúi đầu nói: "Nhưng đệ..."  Bắc Mạc Khanh như còn điều gì muốn nói, nhưng lại bị Nam Cung Linh trừng mắt mà nuốt trở vào, sau đó liền bị Nam Cung Linh đẩy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK