Bắc Mạc Khanh lập tức sảng khoái nói: "Nhiệm vụ gì? Nói ta nghe xem."
Hệ thống cười nói: "Ta thấy kí chủ muốn đi chiến trường đúng không? Nhiệm vụ: Mười năm ở biên giới: Đăng nhập ở biên giới mười năm, mỗi năm đăng nhập một lần, có rất nhiều phúc lợi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn có thể trực tiếp nhận được võ đạo đỉnh phong tu vi."
Bắc Mạc Khanh mặt đầy hắc tuyến, mặc dù hắn không từ bỏ, nhưng để thuyết phục được đại ca thì phải mất một phen công phu nha, lại còn muốn mười năm, trận chiến này có thể đánh lâu như vậy sao?
Cuối cùng, Bắc Mạc Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hệ thống, nhận nhiệm vụ.” Việc lớn cứ từ từ, đại ca không đồng ý, ta sẽ ngụy trang chạy tới, ai cũng không biết, hừ.
Sau khi hệ thống rời đi, Bắc Mạc Khanh nghỉ ngơi một chút.
Vài ngày sau
Bắc Mạc Khanh dậy sớm, sau khi Ám thay y phục cho Bắc Mạc Khanh xong, Bắc Mạc Khanh mang theo Ám đi hoàng cung.
Lúc Bắc Mạc Khanh đến thư phòng thì Nam Cung Linh vẫn chưa bãi triều, liền ngồi bên cạnh đợi, có cung nữ và thái giám thấy Nhiếp chính vương đã đến đây, liền chuẩn bị một ít bánh trái.
Bắc Mạc Khanh đang ngồi ăn chăm chú, Nam Cung Linh vừa mở cửa thư phòng liền thấy một nam nhân tóc trắng ngồi khoanh chân xếp bằng trên tay cầm một cái bánh ngọt.
Thì ra là tiểu đệ của mình, thật là..., Bắc Mạc Khanh thấy Nam Cung Linh đã trở lại, thả hai chân xuống, ngoan ngoãn ngồi, vẫy tay ra hiệu cho Ám ra ngoài chờ, cất tiếng gọi "Đại ca".
Nam Cung Linh âm thầm trợn to hai mắt, cười hỏi: "Sao hôm nay tiểu đệ lại tới gặp huynh?"
Bắc Mạc Khanh liếc Nam Cung Linh một cái, nói: "Mấy ngày trước không phải đệ đã hứa với huynh là muốn giúp huynh sao, cho nên mới tới đây."
Sau đó hắn lại nói: "Nếu không cần, đệ sẽ đi ngay."
Nam Cung Linh vội nói: "Đừng, đừng, mấy ngày nay huynh bận rộn như vậy, nhất thời quên mất."
Sau đó Nam Cung Linh đem một nửa tấu chương đặt ở trên bàn đặt bên cạnh Bắc Mạc Khanh.
Bắc Mạc Khanh đen mặt hỏi: "Hôm nay nhiều như vậy?"
Nam Cung Linh cười nói: "Đây là mới có bao nhiêu đâu? Huynh chỉ cho đệ một nửa."
Bắc Mạc Khanh nhìn đống tấu chương trước mặt mà đau đầu, hắn nhớ trước đây khi xem phim truyền hình, tiểu thuyết vân vân, thấy tấu chương trong đó đâu có nhiều như vậy, tại sao ở đây lại có nhiều thế.
Bắc Mạc Khanh đột nhiên hối hận những gì đã nói mấy ngày trước, hắn muốn rút lại, có quá muộn không? Ծ‸Ծ.
(Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh cười: "Muộn lắm rồi, cùng huynh xem tấu chương đi (´ ゚ ω ゚`) ".)
Bắc Mạc Khanh thở dài, chấp nhận hiện thực, cầm tấu chương đọc, ● ﹏ ●.
Không biết qua bao lâu, Bắc Mạc Khanh biểu tình nhân sinh không có gì lưu luyến ngồi thừ ra, chết lặng nhìn đống tấu chương mà mình mới đọc được một nửa, đây quả thật là những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi đều tấu lên a, bọn hắn có bệnh sao?
Không được, hôm nay về ta phải nhờ Bắc Ti hỏi thăm họ, ai, bao giờ mới xong đây.
Bắc Mạc Khanh nhìn về phía Nam Cung Linh, chỉ còn lại có mấy cái tấu chương, cùng một số lượng, sao huynh ấy lại nhanh như vậy.
【Tác giả thuần khiết không nói gì cả, đó là bởi vì suy nghĩ của bạn không trong sạch, (¯ ㅂ ¯ԅ).】
Bắc Mạc Khanh tiếp tục xem, mới vừa đọc xong hai quyển, Nam Cung Linh liền dừng dậy, đã hoàn thành rồi, Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh còn nhiều như vậy chưa xem nói: "Tiểu đệ này, những tấu chương về mấy thứ vụn vặt lông gà vỏ tỏi thì có thể trực tiếp bỏ xuống một chỗ, còn những tấu chương quan trọng thì để chỗ khác.
Nếu không, dù cho đệ một ngày đệ cũng xem không hết, xem tấu chương cũng phải có kỹ xảo, cho nên đệ cố lên, huynh ra ngoài đi dạo.” Nói xong, y rời đi mà không thèm nhìn sắc mặt Bắc Mạc Khanh.
Bắc Mạc Khanh u oán nhìn thân ảnh xa xa của Nam Cung Linh, một mặt căm hận nhìn đống tấu chương, muốn đem đi đốt hết.
Bắc Mạc Khanh làm theo phương pháp mà Nam Cung Linh đã nói, thật sự là nhanh hơn hiều, đúng là không thú vị, Bắc Mạc Khanh tăng tốc, cuối cùng sau nửa canh giờ cũng giải quyết xong.
Bắc Mạc Khanh người đầy oán khi đi ra, Ám nhìn thấy Vương gia như vậy, cũng không dám nói lời nào, thành thật đi theo Bắc Mạc Khanh.
Bắc Mạc Khanh dò xét thì phát hiện Nam Cung Linh đang nghỉ ngơi ở Hoa viên, liền đi thẳng đến Hoa viên.
Nam Cung Linh từ xa nhìn thấy thân ảnh của Bắc Mạc Khanh, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra tiểu đệ đã học được rồi, sau này có người hỗ trợ mình, thật tốt."
Bắc Mạc Khanh đi tới ngồi xuống, Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh hỏi: "Thế nào? Có mệt không?"
Bắc Mạc Khanh cười nhạt: "Mệt mỏi, lại còn không thú vị, đại ca ơi, bây giờ đệ rút lại câu nói đó có còn kịp không?"
Bắc Mạc Khanh mặt mũi tràn đầy vẻ bất lực nằm dài trên bàn, cũng may không có người ngoài, Nam Cung Linh đẩy một chén trà qua: "Uống một ít đi? Rất thư giãn."
Bắc Mạc Khanh cầm chén lên nhấp một ngụm, thơm ngon ngọt ngào, sau một ngụm thực sự rất thư thái, Bắc Mạc Khanh uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh mệt mỏi như vậy, có chút đau lòng, đây chính là cái được gọi là đau khổ cũng hạnh phúc sao? Tốt lắm, tốt lắm!
Bắc Mạc Khanh không biết tại sao Nam Cung Linh lại cười, mà hắn cũng không muốn biết, tâm hắn mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống sau đó có người bế hắn trở về phủ, hắn hiện tại không muốn nhìn thấy người đại ca làm hắn bực cả mình này.
Ngồi một lúc, Bắc Mạc Khanh nói: "Đại ca à, phê tấu chương xong rồi, đệ về đây."
Nam Cung Linh nhìn hắn mệt mỏi đồng ý, "Đệ trở về nghỉ ngơi thật tốt, từ từ sẽ quen, đệ phải kiên trì..."
Ám nhìn bộ dạng chật vật của Vương gia, lấy xe lăn của Bắc Mạc Khanh ra khỏi không gian, đẩy đến bên người Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh ngồi xuống nói: “Vẫn là Ám tố, tên kia cũng không biết lại chạy đến nơi nào tiêu sái.”
“Ám, đẩy ta về, ta muốn nghỉ ngơi.” Bắc Mạc Khanh vẻ mặt mệt mỏi nói.
"Với lại, ngươi sau khi đi trở về hãy đi đến Vô Song Lâu, bảo Bắc Ti tới gặp ta."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Sau khi trở về nhà, Bắc Mạc Khanh nằm ở trên giường thật sự là hao tổn tâm trí, đầu rất đau, xem ra sau này có mấy người cũng sẽ bị như vậy.
Ai, phải bảo đại ca đưa thêm tiền mới được, không phải không làm được, nhưng làm việc thì phải thêm tiền, nếu không thì bãi công, he he.