• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói một hồi nói đến chuyện của Nam Cung Linh, Nam Cung Linh lập tức mở miệng ngăn cản, sau khi Nam Cung Nguyệt Ly rời đi, hai người cùng nhẹ nhàng thở ra.

"Đại ca, hôm nay xảy ra chuyện kia là do đệ không suy xét chu đáo..."

Bắc Mạc Khanh vội vàng cúi đầu nhận lỗi, sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh không hiểu sao có chút khó chịu, Khanh đệ sợ cái gì, sợ ta bỏ rơi đệ ấy sao?

"Khanh đệ, huynh không trách đệ, chúng ta là huynh đệ, đệ không cần phải..." Nam Cung Linh dừng lại, không nói nên lời, không biết vì sao, Bắc Mạc Khanh lại xa cáhc mình, trái tim của Nam Cung Linh đau nhói.

Nam Cung Linh càng nghĩ càng đau đầu, cảm thấy Bắc Mạc Khanh xa mặt cách lòng không có gì không đúng, nhưng trong lòng y rất khó chịu, nói không nên lời, cuối cùng Nam Cung Linh bảo Bắc Mạc Khanh rời đi.

Bắc Mạc Khanh bị Nam Cung Linh tiễn đi, Bắc Mạc Khanh trong lòng hoang mang, đại ca làm sao vậy?

"Ký chủ, đại ca của ngươi suy nghĩ nhiều quá. Y cho rằng người xa lánh y, cho nên tâm tình không tốt."

Thấy hai người không bình thường, hệ thống không khỏi nhắc nhở kí chủ, đầu óc kí chủ bị làm sao vậy, ở biên giới mười năm xong ngốc luôn sao?

Sau khi Bắc Mạc Khanh trở về, đám người Thư Văn Úc cũng rời đi, gia tộc phái người đón bọn họ trở về, họ còn chưa kịp cáo biệt Bắc Mạc Khanh đã rời đi.

Lúc này Phó Cẩm và Cửu Linh cãi nhau với một nam nhân trên phố, một nữ nhân cố tình ngã xuống trước mặt Cửu Linh, Cửu Linh không muốn đỡ nhưng nữ nhân kia ngã thẳng vào vòng tay của Cửu Linh.

Cửu Linh vội vàng đẩy ra, nữ nhân lại không biết xấu hổ dựa vào người Cửu Linh, nói muốn lấy thân báo đáp.

"Nữ nhân, dám câu dẫn vị hôn phu của ta, ngươi tìm chết sao?"

Phó Cẩm đẩy nữ nhân sang một bên, hùng hùng hổ hổ chửi bới nàng ta.

Càng làm Phó Cẩm cáu hơn là câu “kia là vị hôn phu của ta” của nữ nhân, y tức đến mức giậm chân.

Cửu Linh dở khóc dở cười nhìn Phó Cẩm, sao lại có kiểu cãi nhau như vậy, người ta một câu ngươi một câu, mà quanh đi quẩn lại chỉ nói một câu đó, tốt xấu gì cũng đổi chữ khác đi a.

Cửu Linh tiến lên sờ sờ đầu Phó Cẩm “Được rồi, chúng ta không nói chuyện với nàng ta, lãng phí thời gian, đợi ta một chút.” Nói xong, Cửu Linh rút kiếm chém, người liền trực tiếp phân làm hai mảnh.

Bắc Mạc Khanh đi qua, thấy Cửu Linh cầm kiếm, còn có một nữ nhân bị chặt đứt chỗ thắt lưng nằm trên mặt đất.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Ám đẩy Bắc Mạc Khanh đang ngồi trên xe lăn, Ám không hiểu sao khi Vương gia nhà mình vừa quay lại đã muốn tiếp tục ngồi vào xe lăn, lại còn bị Hoàng Thượng đuổi ra ngoài.

"Sư tôn..."

Cửu Linh chưa kịp giải thích, Phó Cẩm đã chạy đến bên Bắc Mạc Khanh mách lẻo: "Bắc Mạc thúc thúc, nữ nhân kia quá đáng ghét, ả ta muốn cướp vị hôn phu của con, còn mắng con nữa."

Bắc Mạc Khanh hiểu rõ thì trấn an Phó Cẩm, "Đừng lo lắng, nhóc ấy sẽ không bị người khác cướp mất đâu, nếu như có ngày đó, ta sẽ tự mình đánh gãy chân nhóc ấy."

Phó Cẩm nghe vậy vội xua tay, "Không được, không được, nếu hắn thích người khác thì có nghĩa là con không đủ tốt, con có liên hệ với hắn chỉ là do hôn ước, chỉ cần hắn hạnh phúc là tốt rồi." Kỳ thật Phó Cẩm. Cẩm không tình nguyện, nhưng...

"Đã nghe chưa? Cửu Linh, nếu như có ngày đó, sư tôn không ngại đích thân đánh gãy chân của con."

"Đệ tử minh bạch, đệ tử sẽ không bao giờ rời khỏi A Cẩm."

Sau đó hai người đi theo Bắc Mạc Khanh trở về.

Màn đêm buông xuống

Bắc Mạc Khanh đang ngồi thư phòng suy nghĩ vài chuyện, hệ thống trừng to mắt thấy EQ của Bắc Mạc Khanh đột nhiên tăng cao, con số lúc trước vẫn không ngừng giảm đột nhiên dừng lại, còn tăng lên một ít, mặc dù vẫn là số âm, nhưng cũng đã rất tốt rồi.

Hệ thống đã quan sát hết thảy mọi việc nhưng vẫn không hiểu được. Trước đó vài ngày chỉ số EQ đột ngột giảm hiện tại lại tăng lên, tình hình gì đây? Bị trục trặc sao?

Trục Trần bị Hi Triệt gọi đến, Trục Trần ngẫm một hồi, "Không có trục trặc, mấy ngày trước EQ đột nhiên giảm xuống không rõ nguyên nhân, nay lại tăng lên, có thể liên quan đến Nam Cung Linh, tuy rằng dừng lại ở đó, nhưng cũng cho thấy EQ của hắn có thể cứu được. "

"Ngươi có thể thử phương pháp này, biết đâu có thể giúp hắn cải thiện EQ âm..." Trục Trần nói xong, trong đầu Hi Triệt đã tưởng tượng ra cảnh tượng ký chủ và một người khác, hắc hắc...

Trục Trần nhìn tiểu gia hỏa vẻ mặt không đứng đắn, liền biết tên gia hỏa này lại đang có chủ ý ngu ngốc gì đấy, thôi, hắn vui vẻ là được rồi.

Ngày hôm sau, Bắc Mạc Khanh đột nhiên cảm thấy đầu óc sáng suốt, hiểu ra rất nhiều chuyện, nhớ tới đã thu nạp Thánh Minh Đại Lục Vô Song Lâu, Bắc Mạc Khanh dự định đi Thánh Minh Đại Lục một chuyến để hợp nhất một phần ba ký ức còn lại.

Bắc Mạc Khanh vào hoàng cung, thấy Nam Cung Linh đangngồi  phê tấu chương nhưng bộ dáng lại lơ đễnh, Bắc Mạc Khanh biết là do chuyện ngày hôm qua.

“Đại ca, Tiểu Khanh đến giúp huynh phê tấu chương.” Vốn dĩ định nói đến chuyện rời đi nhưng lại bị nghẹn trở về, hắn vừa mới quay về không lâu, vẫn nên bồi đại ca trước đi.

“Tiểu Khanh… Được rồi, vậy một nửa này đệ phê đi.” Nói xong thì chia đôi đống tấu chương đặt ở trên bàn bên cạnh, Bắc Mạc Khanh ngồi ở đó phê tấu chương.

Bắc Mạc Khanh phê xong, thấy Nam Cung Linh còn một ít chưa xong, "Đại ca, hôm qua đệ vốn dĩ muốn làm huynh bất ngờ, nhưng lại quên mất cảm thụ của huynh, thật xin lỗi."

Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh, hóa ra ngày hôm qua mình đã suy nghĩ quá nhiều, đứa nhỏ này sao có thể ngốc thế, nào có kinh hỉ nào như vậy, "Đại ca không sao, đại ca đã rất lâu không nhìn thấy đệ, hiện tại đệ đã về, huynh rất cao hứng.” Nam Cung Linh vẻ mặt tươi cười, phải nói hiện tại tâm trạng của y đã tốt hơn rất nhiều.

Bắc Mạc Khanh nghe Nam Cung Linh nói hốc mắt đỏ lên, thật sự là đã lâu không gặp, hắn rất nhớ, rất nhớ đại ca, Nam Cung Linh tưởng Bắc Mạc Khanh đã gặp chuyện gì, vì vậy y bước tới an ủi, xoa xoa đầu Bắc Mạc Khanh.

"Có chuyện gì sao, Khanh đệ, có chuyện gì cứ nói với đại ca, đại ca ở đây."

"Không có việc gì, chỉ là nhớ đại ca, rất nhớ..." Bắc Mạc Khanh bật khóc nói, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ nhớ một người, ỷ lại một người nhiều như vậy.

Người nhà của hắn không còn, nhưng đại ca của hắn, bất kể kiếp trước hay hiện tại, đều là chỗ dựa cả đời của hắn, y cho hắn sinh mệnh, cho hắn ấm áp, cho hắn thân tình...

Đã chín năm rồi, kể từ lần cuối gặp nhau, bọn họ đã xa nhau là chín năm, dù có trao đổi thư thường xuyên, nhưng nỗi niềm nhớ thương vẫn luôn không nguôi.

"Không sao, chúng ta sẽ không tách nhau lâu như vậy nữa."

Bắc Mạc Khanh cũng biết bọn họ sẽ không lại tách nhau lâu như vậy, hắn đã đánh thiên hạ này cho đại ca, tuy rằng không phải toàn bộ đại lục, nhưng ngoại vi không tính, hắn coi như đã đánh cả thiên hạ cho đại ca.

Cứ như vậy, Bắc Mạc Khanh mỗi ngày đều đến tìm Nam Cung Linh, cuối cùng lại mang tấu chương về Vương phủ để phê duyệt, cũng không thể mỗi ngày quấy rầy đại ca và tẩu tử, đúng không?

Cứ như vậy, hơn hai tháng trôi qua, Bắc Mạc Khanh dự định khởi hành đến Thánh Minh Đại Lục, sau khi hợp nhất ký ức sẽ trở về, rồi an ổn sống ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK