Mục lục
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15

Mộc Vân thấy vậy liền nói tiếp, giọng điệu càng thêm giễu cợt: “Hơn nữa, lúc tôi giả chết chẳng phải là đã hoàn thanh tâm nguyện tình yêu lớn của anh sao? Anh vẫn luôn miệng nói người anh yêu là Cố Cẩn Mại và người anh muốn lấy nhất cũng là cô ta, vậy thì tôi để anh mất vợ

cho anh cưới cô ta không phải là tốt hơn sao?”

Vài giây sau Diệp Sâm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, cảm giác này hoàn toàn không quen thuộc chút nào.

Người phụ nữ này từ lúc nào miệng lưỡi trở nên sắc bén như vậy? Còn độc ác và sắc nhọn như dao vậy, cô của bây giờ đã không còn là bộ dạng ngốc nghếch như năm đó nữa rồi.

Nếu như anh nhớ không nhầm thì ngày trước lúc cô nhìn thấy anh còn không dám ngẩng đầu lên.

Sắc mặt của Diệp Sâm tái mét đi!

“Em vẫn còn thấy là mình có lý sao? Được thôi, người đầu, dẫn cô ấy về cho tôi!”

Diệp Hạc Hiện đột nhiên hét lên trong phòng làm việc.

Mộc Vân sững sờ: “Anh đưa tôi đi đầu? Tôi nói cho Diệp Sâm anh biết, bây giờ tôi đã là công dân hợp pháp của nước Corlin, anh tự tiện bắt tôi đi chính là phạm pháp

Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Pháp luật sao? Ở đây tôi chính là pháp luật!”

“Diệp Sâm, anh đưa tôi đi đâu hả? Anh có bệnh sao? Năm đó anh chỉ hận là có tội vậy bây giờ đưa tôi đi làm gì hả? Anh muốn lập đền thờ cho tôi sao? Hay là anh muốn khoe khoang bản thân mình có ba bốn cô vợ? Diệp Sâm, anh là đồ thần kinh, mau thả tôi ra.”

Cuối cùng Mộc Vân vẫn là bị bắt đi, cho dù cô đã bị đưa xuống tầng một rồi nhưng vẫn phòng ở trên tầng ba vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của cô.

Sau khi trợ lí Lâm Tử Khang nghe thấy lại nhìn thấy gân xanh trên trán của sếp cứ nổi lên như vậy khiến anh ta chỉ muốn nhanh chóng lao ra khỏi chỗ này và trốn đi càng nhanh càng tốt.

Quả đáng sợ rồi!

Vợ trước của anh cũng thật dũng cảm, cô còn dám mắng anh như vậy.

Nhưng đến cuối cùng Mộc Vân vẫn bị đưa đi.

Bệnh viện bị náo loạn cả buổi sáng, sau khi bác sĩ Maris bị đưa đi cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh trở lại.

Trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm.

Mặc Hi và em gái đã được Chung Hi Văn đón về, cô ấy nhận được tin nhắn của Mộc Vân là không đưa hai đứa trẻ về nhà của cô mà đưa về căn hộ của bản thân.

“Mặc Hi, Ninh Dương à, dì Chung phải đi mở cửa hàng, hai con ngoan ngoãn ở nhà dì Chung xem ti vi nha, khi nào về dì Chung sẽ mua đồ ăn ngon cho hai con”

“Vâng ạ, dì Chung”

.

Cô bé Ninh Dương lập tức đáp lại.

Mặc Hi cũng gật đầu nhưng sau khi di chung đi cậu bé liền lấy điện thoại và chuẩn bị gọi điện.

Ninh Dương ôm một con búp bê đi đến cạnh anh trai và nói: “Anh đang làm gì vậy?”

Mặc Hi liền nói: “Anh gọi điện cho mẹ xem mẹ còn ở bệnh viện không?”

Ninh Dương: “Hửm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK