Mục lục
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49

Cô gái nhỏ nhìn thấy anh trai nhìn theo bóng lưng mẹ rời đi từ ban công, cũng đi theo chạy tới, ngồi xổm ở bên cạnh anh trai, đôi mắt mở.

to hiếu kì đến nhìn xuống.

Mặc Hi ngồi xổm ở đó ngây ngốc nhìn vào bóng lưng ở dưới tầng, nhíu chặt hàng lông mày: “Mẹ ngốc nhất định lại đi tìm tên bại hoại kia”

“gan Ninh Dương bảo bối nghe thấy vậy, lập tức bị dọa phát sợ: “Tên bại hoại? Vậy thì… Vậy mẹ sẽ gặp nguy hiểm sao? Chúng ta có phải đi cứu mẹ không?” Cô bé bị anh trai dọa suýt chút bật khóc.

Cũng may là, anh trai lắc lắc cái đầu nhỏ: “Tạm thời không cần, ngày mai anh lại đi tìm tên bại hoại kia vậy!”

Ninh Dương thoáng chốc mở to hai mắt: “Đi tìm tên bại hoại kia sao? Vậy… Vậy Ninh Dương cũng muốn đi, Ninh Dương cũng không thích mẹ bị tên bại hoại bắt nạt như thế”

“Trước tiên em đừng đi, em cứ ở trong nhà trẻ yểm trợ cho anh, chờ ngày mai anh tìm được tên khốn kia, anh sẽ trở lại nói cho em, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” “Được rồi!”

Hai anh em rất nhanh đã đạt được thỏa thuận.

Lúc Mộc Vân trở lại nhà trọ, quả nhiên, cô cũng không cần chờ lâu, Lâm Tử Khang đã lái xe đến.

Thấy thế, cô đã sớm chuẩn bị xong túi kim châm, từ trên lầu đi xuống.

“Đi đâu? Tới bệnh viện sao?”

“Không, đi Tiên Thủy Loan, tổng giám đốc đã về nhà” Không nghĩ tới, sau khi Mộc Vân lên xe, vốn cho là sẽ đi bệnh viện, nhưng người trợ lý này tới đón, lại nói với cô không phải đi bệnh viện, mà là đi tới Tiên Thủy Loan.

Đột nhiên như vậy sao?

Toàn thân Mộc Vân lập tức trở nên căng thẳng, cảm giác được trái tim trong lồ ng ngực bỗng nhiên nhảy một cái, ngay cả hô hấp cũng ngay lập tức không ổn định.

Cô chưa từng đi tới chỗ ở của anh.

Năm năm rồi, lúc trước cô và anh kết hôn ngay cả mặt của anh, cô cũng chỉ gặp qua một lần vào ngày tân hôn đó, sau đó không bao giờ nhìn thấy nữa cô làm gì có cơ hội đến chỗ anh ta ở đây?

Cô còn nhớ rõ lúc đó cô đợi ở nhà họ Diệp, cô biết ở bên ngoài anh còn có chỗ ở khác, thể nhưng từ trước đến nay cô không dám đi nhìn xem.

Tin tức của anh cô cũng không dám nghe ngóng, thậm chí cô cũng không dám nhắc đến tên của anh, vì sợ nếu như nhắc đến tên anh có người nghe được sẽ truyền đến tại của anh, sau đó sẽ khiến anh càng thêm tức giận.

Bây giờ suy nghĩ lại những chuyện kia, lúc đó cô thật là hèn mọn ngay cả tôn nghiêm của mình cũng bị cô đánh mất.

Nhưng năm năm sau cô vừa mới trở về, nơi đầu tiên được dẫn đi lại là Tiên Thủy Loan, biệt thự nhà họ Diệp nơi mà anh ta ở, ngẫm lại, thật đúng là rất châm chọc!

Mộc Vân nhìn bên ngoài cửa sổ.

Thời tiết cuối thu, sau khi màn đêm buông xuống đã có chút lạnh, liếc mắt nhìn lại có một, hai bóng người lẻ tẻ ngẫu nhiên xuất hiện, khiến thành phố này nhìn càng thêm lạnh lẽo và đầu hiu, ngay cả đèn đường hai bên cũng mờ giống như là bị một tầng sương trắng bịt kín vậy.

“Bà chủ hôm nay tổng giám đốc vừa xuất viện, đợi chút nữa cô đến nơi đó gặp được cậu ấy nếu như thái độ của cậu ấy không tốt, cô….. Có thể nhịn một chút hay không? Tôi lo lắng nếu như cậu ấy lại tức giận, sẽ……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK