Mục lục
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188

“Mặc Hi, Mặc Hi của mẹ…”

Không ai có thể cảm nhận được loại tâm trạng này. Một đứa trẻ đối với người mẹ mà nói chính là tính mạng của cô ấy, thà là cô mất mạng cũng không muốn đứa trẻ của mình gặp phải một chút vấn đề gì.

Mộc Vân nằm thật lâu trong xe mợ mình, cho đến khi phía chân trời đã hiện ra một tia sáng bạc cô mới nuốt xuống cổ họng vừa khô khốc vừa đau đớn, chậm rãi mở mắt ra.

“Tỉnh rồi à? Cô không nên gấp gáp làm gì, tôi đã báo cảnh sát rồi, bây giờ cảnh sát đang điều tra chuyện này”

Lưu Bội cũng ở trong xe, bà ta thấy cô tỉnh liền an ủi một câu.

Cảnh sát?

Mộc Vân đã chịu đả kích quá lớn, cho nên trong lúc nhất thời cô vẫn còn chưa kịp nhớ ra chuyện trước khi mình hôn mê.

Mấy giây sau cô mới từ từ ý thức được sự việc, lập tức ngồi bật dậy.

“Không được, không được gọi cảnh sát, không được, báo cảnh sát anh ta sẽ biết mất, không thể được. Cháu muốn tự đi tìm Mặc Hi, tự cháu đi.

Cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái tỉnh thần hỗn loạn, hơn nữa lúc này không biết cô nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại như một người điên, tóc tai bù xù chui ra từ trong xe.

“Mộc Vân, cô làm gì vậy? Mau quay về đi?”

Lưu Bội thấy cô chạy đi lập tức cũng ra khỏi xe muốn đuổi theo cô.

Nhưng cô gái chết tiệt kia hành động không biết nhanh đến mức nào? Chỉ mới năm giây mà bên ngoài đã không thấy bóng dáng đâu nữa, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi?

Cô gái chết tiệt này!

Lưu Bội tức giận thở hổn hển, không còn cách nào khác chỉ đành phải đi báo cảnh sát trước.

Tất nhiên bà ta biết rõ câu nói đó của Mộc Vân là có ý gì. “Anh ta” trong miệng cô là ba của đứa trẻ, Diệp Diệp Sâm. Đúng vậy, nếu báo cảnh sát làm cho chuyện này lớn lên thì rất có khả năng sẽ truyền đến †ai anh ta.

Bởi vì việc này chính là hoạt động buôn bán người. Khi cảnh sát nhận được tin báo nhất định họ sẽ đăng ảnh đứa trẻ lên mạng để tìm người. Nếu chuyện này bị tung ra thì chỉ cần là người biết Diệp Diệp Sâm có một cậu con trai đều sẽ nhận ra đứa trẻ này là ai.

Lưu Bội chỉ có thể đi đến chỗ cảnh sát một lần nữa.

Nhưng họ lại không thể ngờ tới dù đã trăm phương ngàn kế không muốn để ba đẻ của đứa bé biết đến chuyện này thì Diệp Sâm lúc này đang ở Vịnh nước Cạn vừa thức dậy đã nhận được cuộc gọi của những kẻ bắt cóc.

“Tổng giám đốc Diệp, chào buổi sáng, tối hôm qua không có con trai ngủ bên cạnh anh có ngủ được không?”

Giọng nói của kẻ bắt cóc đã được xử lý nên lời nói của anh ta lúc này hết sức kiêu ngạo.

Diệp Diệp Sâm nghe vậy liền nhìn thoáng qua cậu bé đang nắm trên giường còn chưa tỉnh ngủ, lạnh nhạt cúp điện thoại.

Đồ bỏ đi mà cũng dám gọi điện thoại cho anh?

Diệp Sâm đi vào phòng tắm chỉnh trang lại một chút, sau một lúc thì thay đồ đi xuống lầu.

“Tổng giám đốc, tôi đã điều tra ra hành tung của cậu chủ tối hôm qua, cậu ấy đi qua khu phố cổ”

Anh vừa đi xuống lầu đã nghe thấy vệ sĩ mình phái đi làm việc tối qua trở về báo cáo, sau một đêm tìm kiếm cuối cùng họ cũng phát hiện ra tối qua Diệp Minh Thành đã đi đến khu phố cổ Khu phố cổ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK