Mục lục
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 200

“Vậy thì anh ta…Có biết thắng bé là con của anh ta không ạ?”

“Đây không phải là nói lời vô nghĩa sao? Hai đứa trẻ nhìn giống hệt nhau, trừ phi anh ta là kẻ ngốc, mới không biết thằng bé ấy không phải con mình” Đỗ Hoa Sênh tức giận n Mộc Vân sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Làm thế nào đây?

Bây giờ anh còn biết đến cả sự tồn tại củaMộcMặc Hi, nhất định anh ta sẽ cướp đi thắng bé, Mặc Hi cũng là con trai của anh ta, làm sao có thể để thằng bé không trở về nhà họ Diệp được bây giờ? Hai mắt Mộc Vân liền đỏ lên.

Đỗ Hoa Sênh nhìn thấy, chỉ có thể thở dài một hơi: “Bây giờ cháu đừng nghĩ nhiều như vậy. Mọi chuyện đều chờ cho sức khỏe của cháu tốt lên rồi nói tiếp. Đứa nhỏ là do cháu nuôi nấng. Cho dù anh ta có muốn mang nó đi, thì đến lúc đó chúng ta sẽ kiện đến cùng”

Người cậu này của cô cũng biết rõ ràng rãng nếu gây gổ với Diệp Diệp Sâm thì không khác gì lấy trứng chọi đá, tuy nhiên vẫn cùng cô nói, ghê gớm lắm thì cùng Diệp Diệp Sâm lên tòa.

Đang nẵm ở trên giường, Mộc Vân nghe được những lời này, ngay lập tức nước mắt còn chảy càng nhiều hơn Bởi vì sức khỏe của Đỗ Hoa Sênh không được tốt lắm, ngồi một lúc thì ông ta phải trở về, trong phòng chỉ còn lại một mình Mộc Vân, một lát sau, cô cũng ngủ thiếp đi Khi cô tỉnh lại lần nữa, bầu trời đã chuyển qua xế chiều rồi, cô không nhìn thời gian, nhưng mơ hồ như nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện ở bên tai.

”Anh ơi, mommy thực sự tỉnh lại rồi à?”

“Tỉnh rồi, ba đều đã nhận điện thoại rồi lúc nãy mới đưa bọn mình đến đây mà, em không cần lo lắng nha”

Đó là một giọng nói rất quen thuộc của một đứa trẻ, anh lớn an ủi giọng nói của đứa nhỏ giống như người lớn. Trước đây, giọng điệu của cậu bé luôn đầy sự cưng chiều ới giọng nói nhỏ bé hơn.

Đó có phải làMộcMặc Hi của cô không?

Còn có cả Ninh Dương nữa!

Mộc Vân lập tức tỉnh lại, trợn to hai mắt, lập tức ngồi ở trên giường.

Quả nhiên, vừa mới đứng dậy, một cái bóng dáng nhỏ màu hồng bên ngoài liền vui vẻ nhào tới trong phòng bệnh: “Mommy, mẹ rốt cục cũng tỉnh rồi! Ninh Dương nhớ mẹ rất nhiều.”

Đứa nhỏ này nhìn thật giống như con én nhỏ, nhìn thấy Mộc Vân ngồi dậy trên giường bệnh, lập tức bay tới Mộc Vân mỉm cười và mở rộng vòng tay: “Đúng không vậy, mẹ cũng rất nhớ con”

Nói đoạn liền ôm chầm lấy cô con gái mỏng manh và mềm mại của mình.

Không lâu sau, hai cậu con trai giống hệt nhau xuất hiện ở cửa, sau khi nhìn thấy mẹ đã tỉnh dậy, cả hai bước nhanh về phía trước.

Tuy nhiên, Diệp Minh Thành vẫn là đứa trẻ dè dặt hơn, tính tình cậu bé chậm chạp, không phải là loại người dễ xúc động, dù có nhìn thấy mẹ cũng chỉ giấu vui vẻ vào trong lòng, chậm rãi bước đến.

“Mommy.

“Ừm, Mặc Hi, là mommy không cẩn thận!”

Mộc Vân nhìn thấy, lập tức ôm chặt đứa nhỏ này vào trong lòng mình, cổ họng nghẹn ngào kích động mấy lần, có chút không nói nên lời.

Diệp Minh Thành vẫn luôn nhìn xa xăm.

Cậu bé thực sự muốn được mẹ ôm lấy, nhưng cậu bé đã phạm phải một sai lầm lớn, vừa rồi cậu bé đã suýt giết chết em trai của mình còn khiến mẹ bị thương nặng như thế nữa.

Vì vậy, vào lúc này cậu bé không dám bước tới, cậu bé sợ mẹ không thích cậu bé nữa cũng không tha thứ cho cậu bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK